Cơm do Từ Cầm làm ẩn chứa một loại nguyền rủa nào đó; lần đầu ăn có 95% xác suất bị nguyền rủa, còn có 5% xác suất thu được điểm thuộc tính ngẫu nhiên.
Lúc trước, Hàn Phi đã tìm kiếm thông tin trên trang web chính thức của [Cuộc Sống Hoàn Hảo], loại thức ăn có tác dụng đặc thù như thế này rất hiếm và giai đoạn hiện nay gần như không có ai có thể làm ra được.
Không dễ gì mới có được cơ hội này, Hàn Phi đương nhiên không thể từ bỏ.
Những món ăn này trông rất cổ quái, nhưng điểm thuộc tính cộng thêm lại là thật. Huống hồ, cơm do Từ Cầm nấu quả thật vô cùng ngon, cũng không biết cô ấy đã bỏ thêm gia vị đặc biệt gì vào.
Sau khi ăn xong tim heo, lá gan của Hàn Phi cũng lớn hơn rất nhiều. Hắn nhìn về mấy món ăn khác: “Hay mình cũng ăn thử nhúm tóc?"
Sau chút do dự, Hàn Phi vẫn từ bỏ suy nghĩ này. Nhúm tóc kia vẫn không ngừng phát ra tiếng hét thảm thiết, chỉ nghe thôi cũng cảm thấy sởn cả gai ốc rồi.
Tìm vài món ăn trông tương đối bình thường trên bàn cơm, Hàn Phi lại gắp ăn thử vài miếng, sau đó lặng lẽ để Hệ thống giám định.
Tuy nhiên, hắn đành phải thất vọng vì dường như những món ăn do Từ Cầm làm ẩn chứa cùng một loại nguyền rủa, chỉ có hiệu quả đặc biệt trong lần ăn đầu tiên.
"Những món ăn này đều là món ăn cấp G. Với tình yêu dành cho các món ăn ngon của Từ Cầm, chỉ cần mình có thể cung cấp nguyên liệu nấu ăn cao cấp hơn, nói không chừng cô ấy có thể làm ra món ăn vượt xa cấp G nhỉ?" Nhìn thức ăn đầy ắp trên bàn, Hàn Phi lại tiếp tục khen ngợi Từ Cầm.
Người phụ nữ điên với đôi mắt bệnh hoạn, cánh môi nhuốm máu, thích ăn những thứ kỳ quái, qua cái lưỡi không xương của Hàn Phi lại trở thành bà chị hiền dịu, xinh đẹp nhà bên, thích nấu nướng, khéo tay, dịu dàng, đảm đang.
Quan trọng nhất là Từ Cầm hình như rất ít khi nghe thấy có người khen mình như thế; cô ấy càng nhìn Hàn Phi càng thấy vừa ý.
"Trong tất cả những người từng đến nhà của chị ăn cơm, em là người khiến chị vui vẻ nhất. Sau này, chị sẽ làm thêm nhiều món ăn ngon để ta cùng ăn."
"Lúc trước, chị bảo em là người thứ ba tới nhà của chị ăn cơm. Vậy ngoại trừ em, hai người khác là ai?" Hàn Phi rất muốn biết hàng xóm không sợ chết dám tới nơi này ăn là ai.
"Trước đây, người quản lý chung cư cũng hay tới chỗ của chị ăn. Tiếc là bác ấy hoàn toàn không hiểu gì về ăn uống và ẩm thực cả, khẩu vị rất kém."
"Quản lý chung cư đã đến đây à?" Hàn Phi lập tức lên tinh thần vì hiện tại, hắn vô cùng nôn nóng muốn thu được tin tức của người quản lý chung cư kia.
"Mối quan hệ giữa người quản lý chung cư và cư dân trong căn hộ luôn rất tốt. Nhưng không may, sau đó thì bác ấy đột nhiên mất tích luôn, chẳng ai biết bác ấy giờ đang ở đâu cả." Từ Cầm nói trong khi tay đang lục tìm trong túi áo khoác màu đỏ, sau đó lấy ra một chiếc chìa khóa: “Chẳng qua, chắc bác ấy sớm có chuẩn bị. Trước khi mất tích, bác ấy đã đưa chìa khoá cổng sắt của chung cư cho chị đây."
Nhẹ nhàng ném chiếc chìa khoá rỉ sét lên bàn, đôi môi đỏ như máu của Từ Cầm cong lên: “Bác ấy biết mỗi tuần chị đều phải ra ngoài mua thức ăn. Bác ấy lo nếu chị không mua được đồ ăn sẽ đi cắt lấy phần đồ ăn trong khu chung cư. Thế cho nên, bác ấy đã rất thân thiện giao chìa khoá cho chị. Nhìn từ điểm này, chắc bác quản lý đã đoán trước mình sẽ gặp bất trắc."
Câu nói của Từ Cầm rất bình thường, nhưng Hàn Phi biết đồ ăn mà cô muốn mua chắc hẳn không phải là thứ mà người bình thường hay mua.
"Sau khi bác quản lý chung cư mất tích, ai đó đã trộm mất chìa khoá dự phòng của khu chung cư này. Có rất nhiều kẻ ngoại lai trà trộn vào nơi đây, trong đó có vài tên hiện đang ở tầng 6 đấy." Người phụ nữ nở nụ cười đẹp xinh đẹp đến mức tà dị. Cô đưa tay sờ tấm lót đĩa bàn ăn: “Người hàng xóm thứ hai tới nhà của chị ăn cơm chính là một kẻ ngoại lai đấy. Gã từng ở tại tầng 6, không thích ẩm thực. Và vì để dạy gã hiểu được ý nghĩa của thức ăn ngon, chị bèn cố ý giữ lại lớp da của gã."
Ngón tay tái nhợt của Từ Cầm chậm rãi xoa xoa lên tấm lót da bóng loáng. Thấy hành động này, mí mắt của Hàn Phi giật nhẹ trong khi chân hắn cũng khẽ run lẩy bẩy. Bất quá, nửa người trên của hắn còn có thể miễn cưỡng giữ bình thường.
"Hình như em đang không khoẻ?"
"Em không sao." Hàn Phi nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh. Hắn lén lút liếm môi, sau đó cứ như đang độc thoại: “Em chỉ đang nghĩ, một người chỉ đủ làm tấm lót đĩa bàn ăn. Nhưng nếu như tìm hết bọn chúng, không chừng chị có thể thay một chiếc khăn trải bàn mới."
Nghe xong lời của Hàn Phi, người phụ nữ cười càng thêm vui vẻ: “Em lại có thể đoán được suy nghĩ của chị."
Hàn Phi không hề biết Từ Cầm đang nghĩ như thế nào; hắn chỉ không ưa đám ngoại lai ở tầng 6. Dù sao, trong đó có một người từng không phân tốt xấu muốn giết chết hắn. Bọn ngoại lai này hình như đã hoàn toàn bị ác ý và dục vọng giết chóc khống chế mất rồi.
Thấy Từ Cầm cười vui vẻ như vậy, Hàn Phi cũng cười theo. Hắn ăn xong mâm thức ăn trước mặt, chưa tiêu hoá hết đã trông mong bữa cơm khác: “Có thể ăn được cơm do chị nấu quả thật là một niềm hạnh phúc. Sau này em sẽ mang thêm nhiều nguyên liệu nấu ăn qua cho chị."
Trên bàn cơm vui vẻ hòa thuận, nếu như trong mâm cơm không phải bày tóc, hình nhân, trên vách tường trong căn hộ không có lưu lại vết máu và đủ loại vết tích đau đớn giãy giụa, vậy thì càng hoàn mỹ.
Thoã mãn ăn xong một bữa cơm, Hàn Phi cùng Từ Cầm ra khỏi căn hộ.
Thực ra, hắn còn rất nhiều vấn đề muốn hỏi. Nhưng dù sao đây vẫn là lần đầu tiên tới thăm nhà, mục đích chủ yếu không phải để hỏi, mà nhằm gia tăng độ thân mật.
Chạy về căn hộ ma ám của.mình, Hàn Phi phát hiện phần lưng đã hoàn toàn ướt đẫm mồ hôi lạnh, cứ như mình vừa ngoi lên khỏi mặt nước vậy.
"Căn hộ của Từ Cầm ở lầu 5, chị ấy ở một mình một tầng, chỉ thế cũng đủ để nhìn ra sự đáng sợ của chị ấy."
Hàn Phi cảm thấy hôm nay mình đã có thu hoạch rất lớn, không chỉ tăng level, còn thu hẹp quan hệ giữa mình và hàng xóm.
Quan trọng nhất là Từ Cầm bảo mỗi tuần đều sẽ ra ngoài mua thức ăn. Hàn Phi nghĩ, chờ sau khi độ thân mật giữa hắn và Từ Cầm tăng tới 100 điểm, có thể mời Từ Cầm dẫn theo mình cùng rời khỏi khu chung cư này hay không.
Không thể nhìn thấy được ranh giới của cái thành phố bị màn đêm bao phủ này. Muốn tìm được đường rời đi, vậy nhất định phải có một người tài giỏi quen thuộc thế giới bên ngoài.
Đóng chặt cửa chống trộm, Hàn Phi nhìn về phía phòng ngủ ở nơi sâu nhất trong căn hộ ma ám - cánh cửa ấy vẫn đóng chặt.
Hồi mới vào game, Hàn Phi còn không dám đi qua đó. Giờ sau khi hắn có thể rời khỏi trò chơi bất cứ lúc nào, lá gan cũng to hơn.
Lặng lẽ đi tới chỗ sâu nhất trong căn hộ ma ám, Hàn Phi gõ nhẹ cửa phòng.
Trong phòng không có bất kỳ âm thanh nào vọng ra.
Một lát sau, Hàn Phi mở cửa.
Kiến trúc của khu chung cư này có vấn đề, âm khí bao trùm khắp nơi và đều hội tụ hết ở nơi sâu nhất trong căn hộ này. Cửa phòng ngủ vừa mở ra, nhiệt độ phòng đã giảm đi rõ rệt.
Hàn Phi đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, vậy mà vẫn cảm giác vô cùng kinh ngạc khi nhìn vào trong phòng.
7 cơ thể không trọn vẹn của các nạn nhân đang gục đầu đứng bên giường. Mỗi cơ thể đều đang rỉ máu; máu huyết tập trung lại một chỗ, mơ hồ có thể nhìn thấy hình dáng của một con quái vật tại nơi đó.
7 người này đang cố gắng hết sức phản kháng nỗi tuyệt vọng, bọn họ không muốn trở thành quái vật kia.
"Tao có thể làm gì để giúp bọn mày?" Hàn Phi đảo mắt qua những khuôn mặt chết lặng, lạnh như băng: “Tao sắp bắt được hung thủ, tao sẽ giúp bọn mày báo mối thù lớn!"
7 người bị hại đều nghe được lời của Hàn Phi, nhưng chỉ có Ngụy Hữu Phúc hình như có thể hiểu được điều mà Hàn Phi đang nói.
Vẫn trong tư thế gục đầu, gã chợt chậm rãi ngẩng đầu lên lên. Gã đang phải chịu nỗi đau mà Hàn Phi không cách nào tưởng tượng nổi. Trước khi cơ thể hoàn toàn bị xé nát, Ngụy Hữu Phúc đưa tay lên không trung, vẽ ra một chữ An.
"An? Là Mạnh Trường An ư?"