• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Làm như chị không sợ đau..." Tô Mặc Ngôn hiểu Úc Dao không muốn mình chịu khổ, nhưng đối với việc này, nàng nhất quyết không nhượng bộ, cũng giống như Úc Dao, Tô Mặc Ngôn không muốn đối phương cực khổ.

Úc Dao cười một tiếng, ôm lấy Tô Mặc Ngôn, nhẹ giọng nói: "Năm nay đi."

Nói rất nhẹ nhàng, nhưng quyết định mang thai, thật sự cần rất nhiều dũng khí. Mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày không phải chuyện dễ dàng, mỗi người mẹ đều thật vĩ đại.

"Lão bà, những chuyện khác em có thể nghe chị, nhưng chuyện này thì không được, Bảo Bảo nhất định phải để em sinh." Tô Mặc Ngôn cũng rất kiên định, đương nhiên nàng sợ đau, nhưng càng sợ Úc Dao phải chịu đựng nỗi đau này. Thêm nữa, dựa vào hoàn cảnh công việc hiện tại, nàng thích hợp để mang thai hơn Úc Dao.

Mặc dù bây giờ y học phát triển, nhưng Tô Mặc Ngôn tuyệt đối sẽ không để Úc Dao mạo hiểm, trong mắt nàng, chuyện này không có chỗ thương lượng.

Mặc dù Tô Mặc Ngôn không muốn nhắc đến tuổi tác, nhưng chỉ có như vậy mới khiến Úc Dao bỏ đi ý niệm: "Để em mang thai, trẻ hơn một chút, đối với tương lai của Bảo Bảo cũng là việc tốt."

Lo lắng lớn nhất của Úc Dao chính là tuổi tác, nếu như không tồn tại vấn đè này, cô khẳng định không nỡ nhìn Tô Mặc Ngôn chịu đau, nhưng hiện thực bày ra trước mắt, Tô Mặc Ngôn ít hơn cô tám tuổi, lại là ngưỡng tuổi đẹp để mang thai. Bình thường trước một vấn đề gì Úc Dao đều tìm sách để đọc, mà chuyện mang thai quan trọng như vậy, Tô Mặc Ngôn nói không sai, nàng mang thai xác thực tốt hơn với Bảo Bảo.

Trầm mặc suy nghĩ kỹ càng một trận, Úc Dao mân mê sườn mặt Tô Mặc Ngôn: "Em nghĩ kỹ chưa?"

"Ân." Cân nhắc đến suy nghĩ của Úc Dao, Tô Mặc Ngôn cảm thấy mình không thể tiếp tục tuỳ hứng, ghé vào ng.ực cô cười nói: "Sang năm sẽ cho chị một Tiểu Úc đáng yêu, có thích không?"

Sinh một Tiểu Úc, Tô Mặc Ngôn rất mong đợi.

Úc Dao bị Tô Mặc Ngôn chọc cho vui vẻ. Kỳ thực không quản cuối cùng ai là người mang thai, nội tâm người kia đều bồn chồn lo lắng, đây là chuyện của hai người.

"Chị a, phụ trách yêu thương em thật nhiều." Tô Mặc Ngôn dán mặt vào bầu ng.ực ấm nóng, cười cười nói. Người ta nói nguyện ý sinh con cho người kia là biểu hiện cực hạn của câu "Em yêu chị". Sinh em bé cho Úc Dao, Tô Mặc Ngôn không có nửa điểm do dự.

Đêm khuya yên tĩnh như nước, hai người ôm nhau nhẹ giọng thì thầm, luôn luôn ấm áp ngọt ngào.

"Ngủ thôi..." Tô Mặc Ngôn đóng thêm một giấu hôn lên môi Úc Dao.

Úc Dao ôm Tô Mặc Ngôn xoay người đặt nàng dưới người mình, làn da bóng loáng dính chặt vào nhau, từ từ vu.ốt ve nóng rực mập mờ. Úc Dao nhìn Tô Mặc Ngôn nằm dưới thân, nhắm mắt lại, tiếp tục mân mê đôi môi, ôn nhu đủ khiến tâm người ta dần hoà tan.

Hiển nhiên cuộc dây dưa vừa rồi sẽ không tuỳ tiện kết thúc như vậy.

Tạm thời bỏ qua công việc chồng chất như núi, Úc Dao rất trân quý từng ngày nghỉ, trân quý thời gian các nàng bên nhau, bởi vì Tô Mặc Ngôn, không biết từ bao giờ Úc Dao đặc biệt nhớ nhà.

"Ưm ~~~" Lòng bàn tay Tô Mặc Ngôn chống đỡ bờ vai tinh xảo, môi lưỡi một mực đáp lại nụ hôn, Tô Mặc Ngôn thở hồng hộc, cười nói: "Chị không mệt a..."

Nàng không muốn giày vò Úc Dao quá lâu, hiện tại đã qua 0 giờ.

Úc Dao rõ ràng cảm thấy đầu ngón tay mình ướt át, cô nhẹ nhàng hôn Tô Mặc Ngôn, nói nhỏ: "Chị cảm thấy em muốn..."

Mỗi lần Úc Dao dùng thanh âm trong trẻo lạnh lùng nói ra những lời như vậy, Tô Mặc Ngôn cảm thấy, ngoại trừ ngoan ngoãn phối hợp thì không còn cách nào khác. Trước khi kết hôn không biết Úc tổng là như vậy, sau khi kết hôn càng lộ rõ bản tính. Có điều đã là vợ chồng, Tô Mặc Ngôn hiểu rõ không cần xấu hổ, nàng vòng tay ôm cổ Úc Dao, hếch eo, cùng Úc Dao thương lượng: "Ân...Lỡ như sáng mai không dậy nổi thì làm sao?"

Úc Dao từ từ tiến vào chủ đề, cô nhìn Tô Mặc Ngôn, khoé miệng cười dịu dàng: "Vậy thì cùng chị nghỉ ngơi thật tốt." 

Năm rồi Úc Dao và Tô Mặc Ngôn đều quá bận, không hảo hảo bồi đối phương, thừa dịp nghỉ đông, Úc Dao cũng muốn ngủ nướng.

Tô Mặc Ngôn cắn môi ẩn nhẫn, ngăn chính mình không phát ra âm thanh quá phận, ba mẹ các nàng ở căn phòng sát vách, bất kể cách âm tốt hay không tốt, cũng không dám tuỳ tiện.

Úc Dao khiến Tô Mặc Ngôn như suối chảy róc rách, ôn nhu như nước, chầm chậm chảy xuống nhưng lại kéo dài không dứt...

Khoé môi Tô Mặc Ngôn rất nhanh không thể khắc chế, nàng mơ mơ màng màng chặn môi Úc Dao, dùng sức hôn lên. Nửa đêm, giữa răng môi tràn ra tiếng than nhẹ, quanh quẩn bên tai, hết sức động lòng.

Tô Mặc Ngôn dự đoán rất chuẩn, quả nhiên ngày hôm sau, hai người đều không dậy nổi, ôm nhau ngủ đến thiên hồn địa ám...

Úc Dao nói dự định mang thai trong năm nay cho ba mẹ Úc nghe, hai vị gia trưởng đương nhiên vui ra mặt.

Tìm hiểu kỹ càng, cộng thêm lời đề nghị của bác sỹ, cuối cùng nhiệm vụ vinh quang này được giao cho Tô Mặc Ngôn.

Tô Mặc Ngôn sớm nghe nói sinh nở có bao nhiêu đau đớn, nội tâm nàng không phải không sợ, nhưng khẽ cắn môi liền có thể kiên trì được, ai mà không có lần đầu. Trong năm nay, tâm tư của Tô Mặc Ngôn cùng Úc Dao hoàn toàn đặt vào việc mang thai.

Mang thai không đơn giản như các nàng tưởng tượng, tới tới lui lui không biết chạy đến bệnh viện bao nhiêu chuyến.

Tô Mặc Ngôn thụ thai thành công, đã là cuối tháng mười một.

Còn nhớ trong lúc các nàng đến bệnh viện kiểm tra, lần đầu tiên nhìn thấy ảnh chụp Bảo Bảo, ngay cả Úc Dao bình tĩnh thường trực trên mặt cũng kí.ch động đến không nói nên lời.

"Chúng ta sắp được làm mẹ rồi, chị xem, Bảo Bảo có bao nhiêu đáng yêu."

Úc Dao cười nhìn Tô Mặc Ngôn: "Mới hơn một tháng, đã biết đáng yêu?"

"Em nói đáng yêu thì nhất định đáng yêu."

"Em nói gì cũng đúng." Úc Dao cười đến bất đắc dĩ, tâm trạng lần đâu làm mẹ mừng rỡ kí.ch động.

Sau khi mang thai, Tô Mặc Ngôn đột nhiên có tinh thần trách nhiệm, thường xuyên đưa tay sờ bụng dưới, ở chỗ này có một sinh mệnh bé nhỏ, là Bảo Bảo của nàng và Úc Dao.

Úc Dao cũng cảm thấy, sau khi có Bảo Bảo, Tô Mặc Ngôn càng ngày càng ra dáng mụ mụ, nhưng loại ảo giác này duy trì không được lâu...

Tô Mặc Ngôn vẫn là Tô Mặc Ngôn. Tâm tình phấn khởi cuối cùng bị thai nghén đánh bại.

Trước kia mỗi sáng thức dậy chuyện đầu tiên Tô Mặc Ngôn làm là quấn lấy Úc Dao, tặng cho cô nụ hôn buổi sáng. Hiện tại, chạy thẳng vào toilet...

Tô Mặc Ngôn mang thai còn dính người hơn ngày trước.

"Vợ, em khó chịu mắc ói..."

"Vợ, em lại mắc ói..."

"Vợ, sinh con mệt quá..."

Úc Dao cũng không có kinh nghiệm gì, chỉ nghe bác sĩ nói nôn nghén là chuyện bình thường, nhưng mỗi lần Úc Dao nhìn Tô Mặc Ngôn nôn đến đỏ mắt thì nóng hết ruột gan, hận không thể mang thai thay nàng, cô không thể làm gì, ngoài ôm nàng dỗ dành nàng.

Mặc dù mang thai rất giày vò con người, nhưng đôi khi Tô Mặc Ngôn rất hưởng thụ, hiện tại Úc Dao nâng nàng lên tới trời, mỗi ngày về đến nhà đều ôm nàng trấn an dỗ nàng vui vẻ, sợ nàng cảm thấy khó chịu, không biết có hết thảy bao nhiêu khẩn trương.

Lúc đầu khẩu vị Tô Mặc Ngôn không tốt, thường xuyên không muốn ăn cơm tối, nhai mấy miếng liền nuốt không trôi, Úc Dao không quản mình đã ăn hay chưa, từng muỗng từng muỗng đút cho nàng.

"Nghe lời, cố ăn thêm mấy miếng, Bảo Bảo còn đói." Chỉ cần nhắc đến Bảo Bảo, Tô Mặc Ngôn lại cố nén buồn nôn nuốt vào, có điều thỉnh thoảng ăn rồi lại nôn ra, tâm Úc Dao như bị ai nhéo lấy. Úc Dao chăm bẵm đút cho nàng ăn một hai lần, rốt cuộc Tô Mặc Ngôn cũng không đành lòng nhìn cô mệt mỏi như vậy.

Về sau Tô Mặc Ngôn dù không muốn ăn cũng chủ động ăn, thời điểm muốn ói, tận lực tránh Úc Dao vụng trộm nôn, Tô Mặc Ngôn biết những lúc nàng như vậy, Úc Dao còn khó chịu hơn mình nhiều lần.

Sau khi mang thai, Tô Mặc Ngôn tuyệt đối là đối tượng cần được bảo vệ an toàn, lúc này mới chưa tới ba tháng, Úc Dao đã không cho nàng ra ngoài quay chụp. Bởi vì Tô Mặc Ngôn mang thai, Úc Dao vắng mặt trong không ít cuộc xã giao, tận lực dồn số lần tăng ca đến ít nhất, có công việc không kịp xử lý, cũng đưa về nhà giải quyết.

Mặc dù đã thuê bảo mẫu chuyên nghiệp, nhưng mẹ Úc nói vẫn không yên tâm, cố ý bay từ thành phố F tới Ninh Thành.

Tô Mặc Ngôn cảm thấy như vậy có chút quá khoa trương, cái bụng của nàng còn chưa nhô lên, đã bắt đầu ở nhà dưỡng thai, mấy người xoay quanh một mình nàng.

Ngay từ đầu có chút không quen, dần dà, Tô Mặc Ngôn không còn cảm giác quá lớn.

Buổi chiều cuối tuần, mẹ Úc và a di ở trong bếp bận rộn chuẩn bị bữa tối, Úc Dao cùng Tô Mặc Ngôn tựa đầu giường xem chương trình chăm sóc trẻ sơ sinh, Tô Mặc Ngôn cuộn trong ng.ực Úc Dao lẩm bẩm: "Hay là để mẹ về trước, bây giờ cách ngày dự sinh còn xa."

"Mẹ cũng muốn em bồi mẹ nói chuyện." Úc Dao hiểu mẹ mình, lại thêm tính cách hai người rất hợp: "Mẹ ở lại đây chăm sóc em chị cũng yên tâm."

"Bây giờ em đâu cần chăm sóc..." Nói một nửa, đột nhiên Tô Mặc Ngôn nhíu mày.

"Sao vậy?" Úc Dao khẩn trương.

"Trướng ng.ực...Khó chịu..."

"Chị xoa bóp cho em..." Trước khi Tô Mặc Ngôn mang thai, Úc Dao tìm hiểu đầy đủ về những điều cần biết, cũng coi như làm đủ bài tập.

Tô Mặc Ngôn giữ tay Úc Dao, bất đắc dĩ, nói: "Được rồi, để em tự làm, chị giúp em xoa, còn khó chịu hơn..."

Úc Dao hiểu ý tứ Tô Mặc Ngôn, bác sĩ nói ba tháng đầu không được làm chuyện chăn gối, để tránh kí.ch thích 4 cung, không tốt cho thai hni.

Hai người trầm mặc một hồi, Tô Mặc Ngôn hướng Úc Dao uốn uốn éo éo: "Lão bà, em khó chịu..."

"Khó chịu chỗ nào?"

"Chắc là chỗ kia." Tô Mặc Ngôn tiến đến trước mặt Úc Dao, thấp giọng nói: "Muốn..."

"Không được." Úc Dao cự tuyệt ngay lập tức.

"Chạm nhẹ cũng không được sao?" Tô Mặc Ngôn biệt khuất, ba tháng dài dằng dặc a.

"Không được, nhịn xuống."

Úc tổng nhà nàng có thể nhịn, nhưng Tô Mặc Ngôn kìm nén không được, trực tiếp đè Úc Dao xuống giường: "Vậy chị nằm dưới, em ăn chị là được rồi."

"Nghiêm túc một chút." Úc Dao bị Tô Mặc Ngôn gắt gao đè ép, chỉ sợ một khi nàng bắt đầu, cả hai đều khó khắc chế được.

Tô Mặc Ngôn vùi đầu, nhịn không được hôn lên Úc Dao, từ khi mang thai đến giờ, nàng hôn Úc Dao kỳ thực ít hơn trước.

"Mặc Ngôn, dừng lại..." Úc Dao thở hổn hển, cô biết nếu Tô Mặc Ngôn còn như vậy, phòng tuyến của mình chẳng mấy chốc sẽ bị đánh tan, thời điểm Tô Mặc Ngôn hôn sâu bên trên, thân thể nóng ran.

"Chỉ hôn một chút thôi..." Tô Mặc Ngôn thoả hiệp, biết Úc Dao có nguyên tắc, nói một là một hai là hai.

Môi lưỡi nóng bỏng mang theo khát vọng, Úc Dao đáp lại Tô Mặc Ngôn, đồng thời biết không thể để bản thân tiếp tục xúc động như vậy, nhưng...

Hai người nằm trên cái giường mềm mại rộng rãi, cùng nhau thân mật.

Chuẩn bị xong bữa tối, mẹ Úc lên lầu gọi hai người xuống ăn cơm, một bên hô hào một bên đẩy cửa phòng ngủ: "Xuống ăn..."

Mẹ Úc vừa mở cửa, trong nháy mắt ngây người, hai người kia lăn lộn trên giường dính vào nhau: "Khục...Khụ khụ..."

- -----------------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK