Giọt nước trôi vào trong mắt, Tô Mặc Ngôn nhắm mắt hướng Úc Dao hô hào.
Úc Dao và mẹ Úc đứng đối diện, chớp mắt, không biết phải nói gì.
Bên tai còn nguyên thanh âm Tô Mặc Ngôn: "Lão bà, nước chảy vào mắt em..."
Từng tiếng lão bà, muốn bao nhiêu dính nhau liền có bấy nhiêu dính nhau, nghe rất rõ ràng.
Mẹ Úc nghiêng đầu, lần này không cần hỏi nữa.
Bà nhìn Úc Dao, một lát sau mới lên tiếng: "Con có muốn giải thích với mẹ một chút không?"
Muốn nói là bất ngờ, thì thật ra mẹ Úc cũng không bất ngờ đến vậy, bà đoán tám, chín phần mười, bắt đầu từ đầu năm, bà đã cảm thấy con gái mình có nhiều thay đổi. Hiện tại nghĩ lại thì, có lẽ từ lúc đó các nàng đã hẹn hò, cũng không biết đã giấu bà bao lâu.
Phản ứng của mẹ Úc so với tưởng tượng của Úc Dao bình thản hơn rất nhiều, lúc Úc Dao đang chuẩn bị nói gì đó thì...
Tô Mặc Ngôn đứng trong nhà tắm buồn bực gọi thêm một tiếng: "Tình yêu ~~~"
Hai chữ "Tình yêu" quen thuộc này gọi lại ký ức mẹ Úc. Bà giữ im lặng thâm tình nhìn Úc Dao, nét mặt thực sự giống như mây trôi nước chảy, vững như Thái Sơn. Yên tĩnh một lúc lâu, mẹ Úc bất đắc dĩ lẩm bẩm một câu: "Mẹ còn cho rằng dựa vào tính cách này của con, sẽ độc thân cả đời..."
"..." Úc Dao.
Mẹ Úc không nói đùa, trong lòng bà thật sự đã chuẩn bị tâm lý cho việc con gái sẽ không kết hôn.
Phương diện này, bà hao tâm tổn sức giới thiệu cho cô nhiều người như vậy, đáng tiếc không có lấy một người lọt vào mắt Úc Dao. Đứa con gái này cái gì cũng tốt, có bằng cấp, có bề ngoài, có tiền đồ sự nghiệp, chỉ là tính cách quá lạnh, quá nhạt nhẽo, người bình thường không chịu được, mà trong mắt Úc Dao căn bản cũng không nhìn trúng người bình thường.
Cho nên, vất vả lắm Úc Dao mới có đối tượng, bà có thể không chờ mong sao?
"Mẹ..."
"Lấy khăn tắm cho con bé trước đi, mẹ đợi con, lát nữa ra ngoài nói chuyện." Mẹ Úc tâm bình khí hoà nói, trong lòng càng thêm hiếu kỳ về Tô Mặc Ngôn, bà nhìn ra hai người không phải tri kỷ bình thường, nàng có thể giữ con Úc Dao lại, còn có thể thoải mái ngọt ngào, tiểu cô nương này quả thực có bản lĩnh.
"Ân, được." Úc Dao cười một tiếng, Úc Dao đoán chuyện này đối với gia đình cô không quá khó khăn, chủ yếu là lo Tô Mặc Ngôn sẽ chịu uỷ khuất, không dám vội vàng giới thiệu nàng với ba mẹ.
Úc Dao cầm khăn mặt và váy ngủ đưa vào phòng tắm.
Mẹ Úc nhìn bóng lưng của cô, vui mừng cười cười, sau đó xoay người rời khỏi phỏng ngủ. Cẩn thận nghĩ lại, nửa năm nay Úc Dao thay đổi không ít, tựa hồ thích cười hơn trước kia, cũng không còn mặt lạnh mày cau thường trực, con gái bà thật tâm thích cô bé kia a?"
Tô Mặc Ngôn hoàn toàn không biết chuyện vừa xảy ra, còn nhắm mắt mặc cả: "Chị lau người giúp em đi."
Úc Dao nhét quần áo và khăn tắm vào tay nàng: "Em tự mình lau đi."
Tô Mặc Ngôn nhận lấy, đứng trong phòng tắm lau khô nước dính trên người.
Úc Dao đứng ở cửa phòng, cách Tô Mặc Ngôn một tấm cửa thuỷ tinh, ôn nhu nói: "Em ngủ trước đi, chị nói chuyện với mẹ một chút."
"Ân --"
Chuyện nên đối mặt dù sao cũng phải đối mặt, sớm giải thích rõ ràng cũng tốt.
Úc Dao đi ra phòng ngủ, nhẹ nhàng kéo cửa lại.
Lúc này, mẹ Úc ngồi trên ghế sa lon, tay cầm điều khiển TV đổi đài, không yên lòng chờ cô.
"Mẹ." Úc Dao ngồi xuống bên cạnh mẹ.
Mẹ Úc thả điều khiển TV xuống, nhìn Úc Dao, lập tức nói: "Cũng không biết con giống ai, từ nhỏ đến lớn, có chuyện gì cũng không nói với ba mẹ, ba mẹ là vì quan tâm con, muốn tốt cho con."
Hôm nay trùng hợp bắt tại trận, nếu không, chẳng thể biết được Úc Dao sẽ giấu bí mật này đến bao giờ.
"Con nói đi." Mẹ Úc nhấc chân trái đặt lên đùi phải, bắt đầu lật bài: "Mặc Ngôn là bạn gái của con?"
Nếu đã phát hiện, cũng không tận lực giấu diếm.
Úc Dao thành thật trả lời: "Bọn con đã bên nhau nửa năm."
"Mẹ biết ngay mà, con cho rằng con không nói thì mẹ không đoán được sao?" Mẹ Úc chau mày, giả bộ oán giận: "Chẳng trách sau tết một buổi xem mắt cũng không chịu đi."
"Mẹ, mẹ không trách con chứ? Con chưa nói chuyện với ba mẹ, là bởi vì cảm thấy chưa phải thời điểm thích hợp."
"Cái gì mà thời điểm thích hợp? Nếu không phải bị mẹ bắt gặp, con sẽ nói sao?"
"Bây giờ nói cũng không muộn." Úc Dao ôm ôm vai mẹ, chân thành nói: "Thật ra con đã dự định cuối năm nay sẽ dẫn Mặc Ngôn về ra mắt ba mẹ, thêm nữa, con cũng không muốn quá đột ngột, chỉ lo mẹ và ba sẽ..."
"Mẹ và ba con là người cổ hủ sao? Con có người yêu chúng ta đương nhiên vui hơn bất kỳ ai." Mẹ Úc duỗi tay nắm chặt tay Úc Dao, hiểu cho nỗi lo của con gái, mẹ con hai người quá ít khi tâm sự: "Mẹ giục con kết hôn, chẳng lẽ chỉ vì một tờ giấy sao? Mặc kệ là lúc nào, ba mẹ đều luôn tôn trọng suy nghĩ quyết định của con, con không muốn kết hôn ba mẹ có thể hiểu, nhưng điều kiện tiên quyết là một mình con cũng sống tốt, giống như Nhiễm Nhiễm...Nhưng con nhìn con xem, con sống một mình có khoẻ hay không? Mỗi khi mẹ nhìn con uống thuốc ngủ..."
Nói đến đây, mẹ Úc xoa xoa nước mắt, có chút nghẹn ngào. Úc Dao hiểu chuyện hơn người, từ nhỏ đã như vậy, áp lực buồn bực đều ôm trong lòng, ít nói đến thương cảm, có đôi khi, mẹ Úc hi vọng cô không thông minh như vậy, không cần sự nghiệp tiền đồ, chỉ cần vui vẻ đơn giản sống là tốt.
"Con xin lỗi, để ba mẹ lo lắng." Úc Dao nghiêng người ôm mẹ, hình như nhiều năm qua, cô chưa từng ôm bà như vậy, người thân nhất thường dễ dàng bị xem nhẹ, mà chuyện ba mẹ đối tốt với con cái hình như đã trở thành chuyện đương nhiên.
Mẹ Úc ôm cô, nín khóc mỉm cười: "Mẹ con ta xin lỗi gì chứ."
"Lâu rồi con không còn uống thuốc nữa." Úc Dao buông mẹ úc ra, cười giúp bà lau nước mắt.
Mẹ Úc chủ động trêu đùa: "Người ta không cho con uống sao?"
Úc Dao cũng cười, sau đó nhẹ gật đầu.
Chỉ cần cô vui vẻ là được, mẹ Úc cao hứng, vẫn không quên bồi thêm một câu: "Quả nhiên, mẹ không sánh bằng lão bà."
"Mẹ, cảm ơn mẹ."
"Cảm ơn mẹ làm gì? Mẹ còn chưa đồng ý, mẹ đây còn phải quan sát biểu hiện của hai đứa." Mẹ Úc không thể không cân nhắc vấn đề thực tế: "Dao Dao, con bé nhỏ hơn con tám tuổi, con đã suy nghĩ kỹ chưa"
"Nếu con chưa cân nhắc, làm sao có thể đi cùng em ấy." Úc Dao kiên nhẫn: "Con và Mặc Ngôn dự định sẽ kết hôn, ba mẹ sẽ chúc phúc cho tụi con chứ?"
Mẹ Úc nhìn cô, còn chưa đồng ý đã muốn bà chúc phúc, trong lời nói đều là cạm bẫy, rất giảo hoạt.
Nhưng Úc Dao luôn phân tích vấn đề lý trí đến đáng sợ, nếu là người cô nhận định, mẹ Úc biết bà không thể chi phối lựa chọn của cô, bất quá, đã là Úc Dao tự mình chọn, bà tin tưởng mắt nhìn người của con gái mình không kém, khẳng định có lí do.
Kỳ thực, ấn tượng của bà về Tô Mặc Ngôn rất tốt, bề ngoài xinh đẹp tươi sáng, ngay cả tuổi tác, cũng vừa vặn bổ sung tính cách sáng sủa cho Úc Dao lầm lì lạnh nhạt.
"Đã tính tới chuyện kết hôn?" Mẹ Úc nói xong, thình lình bổ sung: "Sao con bé có thể chịu được tính của con."
Mẹ Úc hỏi như vậy, là bởi bà không tưởng tượng ra được Úc Dao đối với Tô Mặc Ngôn có bao nhiêu ôn nhu.
Úc Dao chỉ cười, không nói lời nào.
Mỗi lần vừa nhắc tới Tô Mặc Ngôn đều là bộ dáng này, hạnh phúc viết rõ trên mặt, mẹ Úc cũng cười: "Tiểu cô nương rất có bản lĩnh, mới trị được con."
"Con gọi Mặc Ngôn ra." Úc Dao chuẩn bị đứng dậy.
"Tối nay đến đây thôi." Xem đồng hồ, mẹ Úc giữ cô lại: "Mệt mỏi một ngày, hai đứa nghỉ sớm một chút, ngày mai nói tiếp."
"Ân, mẹ cũng vậy." Úc Dao thầm nghĩ trong lòng, lần này Tô Mặc Ngôn ắt vui đến phát điên.
Trong phòng ngủ, Tô Mặc Ngôn mặc váy ngủ tựa phiêu phiêu bên cửa sổ, tầm mắt khoáng đạt, trên trời một vòng trăng tròn, tô điểm đầy sao.
Bóng đêm thật đẹp, Tô Mặc Ngôn tựa đầu lên bệ cửa, tâm tư phức tạp.
Một ngày rã rời, cơn mệt mỏi đánh tới, Tô Mặc Ngôn nhìn một lát, híp híp mắt.
Úc Dao nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào phòng ngủ, quả nhiên Tô Mặc Ngôn không ngoan ngoãn nằm trên giường, mà nàng mặc váy ngủ thật mỏng, ôm gối, lộ ra thân thể đơn bạc nhỏ gầy.
Hình như là ngủ thiếp đi.
Úc Dao nhẹ chân nhẹ tay ngồi xuống bên cạnh Tô Mặc Ngôn, vu.ốt ve đôi chân trắng nõn thon dài, rõ ràng là sợ lạnh còn luôn mặc quần áo ít vải, Úc Dao kéo cái chăn nhung bên cạnh đắp lên người nàng. Nhìn sườn gò má xinh đẹp, khoé miệng không giấu được ý cười.
Tô Mặc Ngôn chỉ nghỉ ngơi, nghe được động tĩnh thoáng mở mắt, phát hiện Úc Dao ngay bên cạnh đang chăm chú nhìn mình, hình như còn cười. Tô Mặc Ngôn nghiêng thân, mơ mơ màng màng vòng tay qua eo Úc dao, bởi vì vừa tỉnh ngủ, trong âm thanh mang theo lười biếng gợi cảm: "Chị cười cái gì?"
Úc Dao chăm chú nhìn vào mắt Tô Mặc Ngôn, nhẹ giọng nói với nàng: "Cười vì nhặt được bảo bối."
Trong đêm yên tĩnh, ngữ điệu ôn nhu.
Mẹ cô nói không sai, cho tới nay, cô sống một mình không hề tốt giống như bề ngoài. Sợ cô độc, nhưng mỗi ngày lại làm bạn với cô độc, đếm không hết bao nhiêu đêm thức trắng không ngủ, cuộc sống bao vây bởi áp lực và bất đắc dĩ, có thể trong mắt người khác Úc Dao rất ưu tú, nhưng thực tế, cô chưa từng thật sự vui vẻ.
Tô Mặc Ngôn đích thị là bảo bối của cô, từ khi nàng xuất hiện, mọi thứ đều thay đổi.
"Đêm nay chị sao vậy, nói chuyện ngọt đến vậy a." Tô Mặc Ngôn cười hỏi Úc Dao.
Úc Dao đổi tư thế, hướng tới gần Tô Mặc Ngôn, hai người vai sóng vai theo cùng một chỗ.
Nhìn bầu thời đêm đầy sao sáng lạn.
"Sao không lên giường ngủ?" Úc Dao ủ ấm lòng bàn tay Tô Mặc Ngôn hơi lạnh.
"Muốn đợi chị ngủ cùng, chị và bác nói chuyện gì mà lâu vậy?"
Úc Dao nhìn ra ngoài cửa sổ: "Nói chuyện của chúng ta."
Rất nhanh, Tô Mặc Ngôn quay đầu nhìn lại, khẩn trương: "...Chị nói rồi?"
"Còn không phải em, không biết nặng nhẹ." Úc Dao cố ý làm mặt lạnh: "Gọi lớn tiếng như vậy, mẹ nghe thấy."
"A..." Tô Mặc Ngôn nhìn thần sắc trên mặt Úc Dao, cảm giác không tốt lắm, mi tâm nhíu lại một chỗ: "Chúng ta phải làm sao bây giờ?"
"Còn có thể làm sao..."
Trái tim Tô Mặc Ngôn đập thình thịch, cơn buồn ngủ tứ tán.
"Chỉ còn cách..." Úc Dao thở dài, sau đó cười cười nhéo mũi Tô Mặc Ngôn: "Quang minh chính đại bên nhau."
Qua hai giây Tô Mặc Ngôn mới phản ứng kịp, xù lông: "Úc Dao! Chị dám lừa em!"
"Nói nhỏ một chút."
- -----------------------