Ánh mắt đảo qua hàng chữ nhỏ, tuổi tác, lý lịch, Úc Dao biết không phải trùng hợp.
Sau khi tốt nghiệp trung học, Liên Y theo học nghành kiến trúc.
Năm đó Úc Dao tới Ninh Thành học đại học S, là trường đại học top 2 cả nước về mảng kinh tế, mà Liên Y báo danh vào đại học G, cũng vang danh cả nước về chuyên nghành kiến trúc. Sau này Úc Dao tiếp tục học tập trong nước, phần Liên Y, nàng xuất ngoại đào tạo chuyên sâu, chưa từng liên lạc qua.
Thời điểm nhìn thấy cái tên này, Úc Dao nghĩ đến chút chuyện cũ.
Mười giờ sáng, Úc Dao họp xong cuộc họp đầu tuần, đứng tại cửa sổ sát đất lầu ba mươi sáu, gọi điện thoại cho Tô Mặc Ngôn.
Bình thường trong thời gian làm việc, Úc Dao sẽ không làm chuyện khác, nhưng hôm nay là ngoại lệ, buổi sáng để Tô Mặc Ngôn nằm ỳ, không kéo nàng dậy dùng điểm tâm, là bởi vì nhìn nàng quá mệt, sợ nàng ngủ chưa đủ giấc.
"Ân --"
Nghe Tô Mặc Ngôn hừ một tiếng, Úc Dao liền biết nàng còn đang ngủ: "Em dậy ăn chút gì đi."
"Ân..." Tô Mặc Ngôn từ từ khép hai mắt, nghe được tiếng Úc Dao làm chuông báo thức, khoé môi cong lên.
Chỉ "Ân" sợ là nàng vẫn còn mơ màng, Úc Dao hiểu rõ thói mê ngủ của Tô Mặc Ngôn: "Nghe lời, đừng ngủ nữa a."
Tô Mặc Ngôn không có khái niệm thời gian, đói thì ăn, buồn ngủ thì ngủ.
Sau khi nàng mười bảy tuổi, Tô Mặc Ngôn liền sống một cuộc sống tản mạn, Tô Ứng Trung chưa từng quan tâm nàng, nàng có đủ sự tự do.
Không giống Úc Dao, mấy giờ mấy phút rời giường, mười năm như một ngày.
Mặc kệ là quan niệm sống hay thói quen sinh hoạt, quả thật Tô Mặc Ngôn và Úc Dao là hai mặt đối lập.
Tô Mặc Ngôn mở mắt, giẫm lên thảm đi đến bên cửa sổ, kéo rèm ra, ánh mặt trời sáng rỡ hắt vào mặt.
Hít một hơi thật sâu, trong không khí giường như mang theo vị ngọt.
Đã từ rất lâu, tâm tình không tốt như vậy.
"Em dậy rồi." Tô Mặc Ngôn phơi nắng, lại hỏi: "Không phải chị đang trong giờ làm việc sao?"
Làm việc công không xen việc tư, đây là nguyên tắc của Úc Dao.
Thì ra, Úc tổng cũng có lúc không nhắc đến hai chữ nguyên tắc.
"Ân, chị làm việc đây." Úc Dao nghe ngữ điệu Tô Mặc Ngôn đã tỉnh ngủ, nhớ lại bộ dáng nàng cuộn mình vào lòng cô vì sợ tiếng sấm, không khỏi cười cười.
Úc Dao đã quen với nếp sinh hoạt nhanh chóng, nhưng đi theo Tô Mặc Ngôn, vô tình cảm thấy mọi thứ chậm lại, đáy lòng dễ chịu.
Tô Mặc Ngôn không nói xằng bậy, đêm qua ôm nàng ngủ, xác thực còn ngon giấc hơn bất kỳ loại thuốc ngủ nào.
Dưới góc nhìn của Úc Dao, Tô Mặc Ngôn có rất nhiều hành động trẻ con, có điều cô không thấy chán ghét, khả năng là nhìn Tô Mặc Ngôn nghĩ cách dỗ mình vui vẻ, vui thích trong lòng lớn hơn hết thảy những thứ khác.
Tô Mặc Ngôn muốn nói Úc Dao "Chị về sớm một chút", nhưng thốt ra miệng lại biến thành: "Em chờ chị về a".
Mặc dù như thế, Úc Dao hiểu tâm tư nàng: "Dự tiệc xong chị sẽ về."
"Em tới đón chị."
Thời tiết dần ôn hoà, phồn hoa như gấm.
Liên Y ngồi trong phòng làm việc, nhìn ra ngoài cửa sổ, mới mấy năm không về, Ninh Thành quả thực biến hoá long trời lở đất.
"Tiền bối, cà phê." Một thiếu nữ trẻ tuổi đưa ly cà phê đen đến trước mặt nàng.
"Cảm ơn." Liên Y ngẩng đầu, nhìn cô bé trước mắt bỗng nhiên có chút thất thần, mái tóc đen bóng loáng, vừa dài vừa thẳng.
Bị Liên Y nhìn chằm chằm, Ti Niệm sửng sốt một chút, cười hỏi: "Trên mặt em dính gì sao?"
"Không có." Liên Y cúi đầu uống cà phê, sao lại nghĩ tới Úc Dao? Rõ ràng là hai người không giống nhau.
Còn nhớ năm đó nàng cũng ngẩng đầu nhìn chằm chằm Úc Dao như vậy, Úc Dao vẫn lạnh lùng không chút phản ứng.
Liên Y vừa được điều đến Ninh Thành, bởi vì công ty có liên hệ mật thiết nên mới nhận được hạng mục lớn lần này. Ti Niệm là trợ lý kiến trúc sư, lại là đồng học cũ cùng trường, có điều nhỏ hơn nàng mấy khoá.
"Ti Niệm, em là người địa phương sao?"
"Đúng vậy a, từ nhỏ đã lớn lên ở đây."
"Hoa anh đào ở đại học S còn nở không?"
"Ân, có điều muốn ngắm, phải nắm rõ thời gian hoa nở."
"Chị cũng nhớ như vậy."
"Tiền bối, nếu chị muốn ngắm hoa, cuối tuần này em đi cùng chị."
"Không cần, thuận miệng nhắc lại thôi."
"Không sao, đừng khách khí với em."
Người ta một mực có lòng tốt, Liên Y ngượng ngùng cự tuyệt, cũng không tiện nói thêm, chỉ coi là lời khách sáo giữa đồng sự với nhau.
Về sau, có người gõ cửa tiến vào: "Chiều nay có hội nghị, đừng quên."
"Được." Liên Y gật gật đầu, chiều nay có cuộc gặp gỡ với hai tập đoàn lớn của hạng mục là Minh Thuỵ và Warren, đây là hạng mục đầu tiên nàng tham gia từ khi chuyển đến viện thiết kế ở Ninh Thành, hơn nữa còn là miếng bánh thơm ngon, đương nhiên sẽ để trong lòng. Huống hồ, hạng mục này còn liên quan đến việc thăng tiến của nàng trong tương lai.
Địa điểm tiến hành hội nghị là ở Minh Thuỵ.
Ba giờ chiều, Liên Y và đội kiến trúc sư thiết kế có mặt.
Lần này hội nghị cử hành ở Minh Thuỵ, Úc Dao thuận lý thành chương chủ trì hội nghị.
Trên hành lang phòng họp, đoàn người Trình Ngữ Tễ chạm mặt với đoàn thiết kế của Liên Y.
Trình Ngữ Tễ cười đến rạng rỡ: "Bạn học cũ, rốt cuộc chúng ta đã có cơ hội hợp tác một lần."
"Cảm ơn Trình tổng đã tín nhiệm."
Trình Ngữ Tễ và Liên Y trùng hợp là đồng học khi xuất ngoại bồi dưỡng năng lực.
"Đương nhiên là tín nhiệm, có cần phải xa lạ như vậy không?"
Liên Y chỉ cười, không nói thêm.
"Liên Y, tôi giới thiệu người này với cô, khẳng định hai người sẽ nói chuyện rất hợp ý." Trình Ngữ Tễ thấy Úc Dao từ đằng xa "Một trương cao lãnh" từ trong phòng họp bước ra, cảm thấy Úc Dao và Liên Y sẽ là tri âm, tính cách hai người đều có chút nhạt nhẽo.
Thời điểm Liên Y muốn hỏi Trình Ngữ Tễ người đó là ai, đã thấy Úc Dao hướng về phía các nàng đi tới.
Liên Y nhìn thấy Úc Dao không khỏi bất ngờ, nhưng Úc Dao nhìn nàng, trên mặt không chút kinh ngạc.
"Trình tổng." Úc Dao nhẹ giọng chào hỏi.
"Úc tổng, để tôi giới thiệu." Trình Ngữ Tễ đứng ở chính giữa: "Liên Y, kiến trúc sư chủ đạo trong hạng mục lần này, là bạn học cũ của tôi."
Gặp lại Úc Dao, Liên Y nhất thời quên mất Trình Ngữ Tễ đang nói gì, nếu năm đó hai người không chia tay, hiện tại các nàng vẫn bên nhau sao?
Vừa lúc Trình Ngữ Tễ muốn giới thiệu với Liên Y, nàng lên tiếng: "Úc Dao, chúng ta lại gặp nhau rồi."
"Hai người quen biết?" Trình Ngữ Tễ kinh ngạc.
Úc Dao nhếch khoé miệng cười lịch sự đúng mực: "Cũng là bạn học cũ."
"Đồng học cao trung." Ánh mắt Liên Y khoá trên người Úc Dao, sau nhiều năm gặp lại, nàng vẫn bị vẻ đẹp của Úc Dao làm cho kinh diễm, so với trước kia, Úc Dao càng toả hào quang, đứng lẫn trong đám người, bao giờ cũng là nữ nhân nổi bật nhất.
Trình Ngữ Tễ cười: "Hôm nay là ngày bạn học tụ hội sao? Đúng là duyên phận."
Hội nghị lần này, Úc Dao chủ yếu nói đôi lời phát biểu phía đại diện chủ đầu tư. Sau khi hội nghị kết thúc, Minh Thuỵ với nhiệm vụ là chủ nhà, an bài tiệc tối cho mọi người, kết bạn bàn giao công việc trên bàn rượu, hiệu suất thường có phần cao hơn.
"Hợp tác vui vẻ." Dựa theo quá trình thông thường, Úc Dao cụng ly với Liên Y.
Liên Y không cam lòng, chẳng lẽ hai người các nàng lâu ngày gặp lại chỉ nói một câu hợp tác vui vẻ thôi sao?
"Hôm nào rảnh, mình mời cậu dùng bữa..."
"Như vậy sao được, vẫn nên là tôi mời cô và Trình tổng."
Úc Dao đáp lại một câu đơn giản, một lần nữa nhấn mạnh quan hệ giữa các nàng chỉ là hợp tác làm ăn.
Hai năm trước, sau khi chia tay, nàng từng muốn tái hợp, nhưng quan hệ giữa các nàng đã là bát nước hắt đi khó lòng hốt lại được.
Bây giờ gặp lại, lúc đầu Liên Y không nuôi hi vọng xa vời, nhưng bản thân nàng thực lòng không cam tâm.
Trong lòng Liên Y rõ ràng, Úc Dao là người sẽ không quay đầu, không thể hi vọng Úc Dao trao cho nàng thêm một lần ngoại lệ giống như năm đó.
"Tiền bối, chị không thoải mái sao?" Ti Niệm ngồi bên cạnh Liên Y, thấy sắc mặt của nàng không tốt lắm, có chút mất hồn mất vía từ khi kết thúc hội nghị.
Liên Y uống một ngụm rượu: "Không sao, chỉ hơi mệt."
"Uống ít một chút."
Mười giờ tối, xã giao kết thúc.
Úc Dao rời khỏi bàn rượu, đúng giờ, tiểu yêu tinh gọi đến: "Xin hỏi chị có cần tài xế miễn phí không?"
Tô Mặc Ngôn biết hôm nay Úc Dao có tiệc, nhất định sẽ uống rượu.
Dựa theo những gì Úc Dao hiểu về Tô Mặc Ngôn thì, mặc kệ cô có đồng ý hay không, nàng nhất định sẽ tới, dứt khoát nói thẳng: "Ân, cần."
"Chờ em năm phút, lập tức tới ngay."
Quả không ngoài dự liệu, Tô Mặc Ngôn là tiền trảm hậu tấu, nàng đã sớm chạy tới.
"Úc Dao..." Sau khi mỗi người một ngả, Liên Y nhìn Úc Dao vẫn còn ở lại sảnh khách sạn, nàng do dự chốc lát, cuối cùng tiến lên: "Mình đưa cậu về?"
"Cảm ơn, không cần."
"Ngày mai cùng nhau ăn cơm đi, chỉ có hai ta, ôn lại chuyện cũ cũng tốt."
Rốt cuộc Úc Dao thu hồi dáng vẻ kiêu ngạo: "Liên Y, tôi cảm thấy không cần thiết."
"Cậu vẫn một mình..." Lúc trên bàn rượu, Liên Y nghe nhân viên công ty nói đùa với Úc Dao, biết được cô cũng giống nàng chưa kết hôn, càng không kìm được đáy lòng ngo ngoe muốn động.
"Không phải." Úc Dao dứt khoát trả lời, cũng không muốn giải thích thêm: "Chúng ta chỉ nên bàn công việc."
Liên Y đang nghĩ gì đó, Úc Dao đã nhấc bước đi.
10:10, Tô Mặc Ngôn đi vào khách sạn, đưa mắt nhìn quanh không còn người nào, nàng đưa tay từ phía sau lưng ôm lấy Úc Dao: "Tài xế miễn phí đã tới, có phải em đến chậm quá không?"
Trên người Úc Dao mang theo chút xíu mùi rượu, Tô Mặc Ngôn cảm thấy dễ ngửi.
Hôm nay Tô Mặc Ngôn trang điểm nhạt, ăn mặc cũng đơn giản hưu nhàn.
Tô Mặc Ngôn di chuyển đến trước mặt Úc Dao, nắm tay cô: "Nhớ chị a."
Bất quá chỉ mười mấy tiếng không gặp mà thôi, nàng cười hì hì nói không ngượng miệng.
Sau mỗi một cuộc xã giao, tâm tình Úc Dao có chút phiền muộn chán ghét, lúc này có người bối tiếp, sẽ tốt hơn nhiều.
Tô Mặc Ngôn nhìn thấy cách đó không xa có một cửa hàng kem ly, nắm chặt tay Úc Dao kéo đi, nhìn cô nói: "Em làm tài xế miến phí, chị mời em ăn kem ly a."
Nhắc đến kem ly, lại nghĩ đến nhiều chuyện, Úc Dao nắm tay Tô Mặc Ngôn đi qua, mua cho nàng kem vị dâu tây.
Tô Mặc Ngôn ăn kem ly, Úc Dao nhìn nàng không chớp mắt, mười phần trắng trợn. Tô Mặc Ngôn không còn chút dáng vẻ của đứa trẻ mười lăm năm tước, năm đó là tiểu bất điểm mũm mĩm, lúc này vừa cao lại vừa gầy.
"Em biết dáng người em đẹp, nhưng chị cũng không cần nhìn đến vậy a?" Tô Mặc Ngôn thấy Úc Dao một mực dán chặt lên người mình, tràn đầy tự tin nói.
Úc Dao nhớ lại chuyện mười lăm năm trước, đột nhiên đưa tay ra xoa mặt Tô Mặc Ngôn, nghiêng đầu cảm thán: "Ngày bé còn hai má núng nính, sao bây giờ lại biến thành thế này rồi?"
Vừa cao vừa gầy, bớt chút thịt nữa lập tức biến thành bộ xương.
Đối với hành vi nghiêng đầu vò má đáng yêu này, Tô Mặc Ngôn cảm thấy Úc Dao hình như uống say, không biết đêm nay cô đã uống bao nhiêu rượu, hai gò má ửng đỏ, thiếu đi mấy phần trong trẻo lạnh lùng thường ngày, nhất là khi cười lên, cộng với ánh mắt nhìn nàng...Nếu lúc này không phải đang ở ngoài đường, Tô Mặc Ngôn sớm đã không thể khắc chế được xúc động vồ tới cưỡng hôn.
"Ti Niệm, dừng xe một chút." Ô tô lăn bánh rời khỏi bãi đỗ xe, Liên Y nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, theo bản năng nói Ti Niệm dừng xe.
"Ân? Được."
Ô tô dừng bên đường, Liên Y nhìn ra ngoài cửa sổ.
Là Úc Dao, bên cạnh nàng còn có một thiếu nữ.
"Ngon đến vậy sao?" Úc Dao giúp Tô Mặc Ngôn vén tóc, mỗi lẫn thấy nàng ăn say sưa ngon lành, lại cảm thấy thứ các nàng ăn không cùng một loại.
Tô Mặc Ngôn đưa nửa thìa kem còn thừa đút tới bên miệng Úc Dao.
"Ăn thành như vậy rồi cho chị..."
Úc Dao ngoài miệng ghét bỏ, lại nghiêm túc nếm thử. Tô Mặc Ngôn phản ứng nhanh, thuận thế thu tay lại, thấy xung quanh không có ai, hôn lên môi Úc Dao một cái cực nhanh.
"Tô Mặc Ngôn."
"Không dám nữa không dám nữa..." Sau khi thành công chiếm tiện nghi, Tô Mặc Ngôn cười, tranh thủ cho thìa kem vào miệng Úc Dao. Vừa mới nãy mời còn không ăn, bây giờ lại muốn ăn thìa kem chính nàng nếm qua, Tô Mặc Ngôn cảm thấy, so với tưởng tượng của nàng, bên trong Úc tổng còn hiện hữu tình thú...