• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Bởi vì có em chờ chị quay về." Cả người Tô Mặc Ngôn lâng lâng, Úc Dao khẽ nói bên tai, chỉ đủ mình nàng nghe thấy, âm thanh nhẹ nàng nhu nhu, giống như cố ý trêu chọc lòng nàng ngưa ngứa.

Gió đêm thổi loạn, mà Úc Dao lại ám chỉ trêu chọc lòng người, tựa hồ Tô Mặc Ngôn say đến lợi hại hơn, mơ mơ màng màng nhìn qua Úc Dao, cười ngốc, hai mắt muốn híp thành một đường.

Một người một giây trước còn nằm trong nỗi nhớ, một giây sau liền xuất hiện trước mặt nàng.

Tô Mặc Ngôn vẫn không thể tưởng tượng nổi, nàng nhìn Úc Dao chằm chằm, Úc tổng nhà nàng thế mà chuẩn bị cho nàng bất ngờ.

Dặn dò không được uống nhiều rượu, hoàn toàn trở thành gió thoảng bên tai.

Úc Dao đưa tay lên giúp Tô Mặc Ngôn điều chỉnh mấy sợi tóc, vốn còn muốn nói với nàng vài câu, lại nhìn thấy bộ dáng má đỏ hây hây cười ngây ngô, chốc lát không thể kháng cự, Úc Dao nhìn Tô Mặc Ngôn cũng nở nụ cười: "Chị tới trễ, sinh nhật vui vẻ."

"Úc tổng, chị thật xấu..." Tô Mặc Ngôn uống quá nhiều rượu, đặt cằm trên vai Úc Dao, cánh môi mấp máy nói chuyện, cũng không quản chung quanh có bao nhiêu ánh mắt nhìn vào, mập mờ dính lấy, hai tay vòng qua eo, không có dự định buông tay. Tô Mặc Ngôn tiếp tục hít thở bên tai Úc Dao: "Về cũng không nói với em một tiếng..."

Thật sự là uống say, Úc Dao nhìn nàng thất tha thất thiểu đứng không vững, đành phải ôm eo nàng, đỡ lấy.

Tô Mặc Ngôn quay đầu, lại chôn đầu vào cổ Úc Dao ấn lên một "Dấu hôn".

Úc Dao giật mình, theo bản năng quay đầu đi: "Em say rồi..."

"Em không say!" Tô Mặc Ngôn hơi ngẩng đầu, lần này tốt rồi, trực tiếp cưỡng hôn, dán lên môi Úc Dao."

"Ha ha ha ha..." Trình Ngữ Tễ đứng một bên ôm Bạc An Kỳ cười không ngừng, Minh Mạn cũng vui vẻ xem kịch hay, ngược lại Tô Ngang và Minh Thừa hai đại nam nhân ngồi một bên có chút ngượng ngùng, tranh thủ thời gian cụng ly, uống rượu dời lực chú ý.

Tô Mặc Ngôn quấn lấy Úc Dao giày vò trong chốc lát, bị Úc Dao ôm ngang thân bế lên ghế dài. Tô Mặc Ngôn nghiêng đầu tựa lên người Úc Dao, an tĩnh trở lại.

"Khát nước."

"Ân..."

Uống quá nhiều rượu khẳng định không dễ chịu, Úc Dao giúp Tô Mặc Ngôn lau khoé miệng còn đọng nước, ôn nhu hỏi: "Choáng đầu sao? Em muốn về không?"

Tô Mặc Ngôn hừ hừ nhẹ nơi đầu mũi, chặn ngang ôm lấy Úc Dao, dựa trên người cô ngủ, giống như con mèo lười. Một bên khác, Bạc An Kỳ ôm Trình Ngữ Tễ tư thế giống nhau như đúc.

Đêm nay, Tô Mặc Ngôn và Bạc An Kỳ đều uống đến choáng váng, trở nên không phân nặng nhẹ.

Úc Dao và Trình Ngữ Tễ nhìn nhau cười một tiếng, cúi đầu ôm chặt người trong ngực, ủ ấm bảo bối trong đêm khuya, gấp đôi trân quý.

Bên tai mơ hồ truyền đến tiếng ve kêu, kéo đến khí tức mùa hè. Uống rượu đủ rồi, cũng nháo đủ rồi, mấy người ở trong sân, an tĩnh hóng gió tỉnh rượu, mỗi người đều có tâm sự riêng của mình.

Minh Thừa thỉnh thoáng sẽ quét mắt về phía Tô Mặc Ngôn, Tô Mặc Ngôn lại dính trên người Úc Dao, ngay cả đi ngủ vẫn làm nũng. Tâm tình Minh Thừa phức tạp, đến cuối cùng chỉ có thể cười chúc phúc. Chỉ là Minh Thừa không khỏi bất ngờ, nữ nhân lãnh nhược băng sơn như Úc Dao, mỗi lần nhìn Tô Mặc Ngôn, đáy mắt liền trở nên ôn nhu. Quả nhiên, ánh mắt không giấu được yêu thương.

"Bồi anh hút điếu thuốc." Minh Thừa dùng cùi chỏ đẩy Tô Ngang.

Tô Ngang cũng uống nhiều rượu, hắn tựa bên người Minh Thừa, ngữ điệu mang theo men rượu, thanh âm không lớn: "Được được được, chị em làm anh tổn thương, em tới dỗ dành anh."

"Tiểu tử nhà em nói bậy nói bạ gì vậy..." Minh Thừa đã đứng dậy, Tô Ngang mặt dày mày dạn cười cười tiến lên.

Bạn bè cùng tụ lại một chỗ, người yêu cũng ở bên cạnh, bất quá tuyết nguyệt tĩnh hảo cũng chỉ có như vậy.

Nhìn Tô Mặc Ngôn và Bạc An Kỳ, Minh Mạn đột nhiên có linh cảm, cô tìm giấy bút vẽ vẽ cái gì, ngòi bút chạy trên tờ giấy phác hoạ đường cong, hai tiểu yêu nghiệt từ nhỏ lớn lên cùng cô, rốt cuộc đã bị người khác đón đi.

Vẽ lấy vẽ để, Minh Mạn ngẩng đầu quan sát trời đêm, sân khấu rộng lớn điểm xuyến ánh sao lộng lẫy, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu góc 45 độ đa sầu đa cảm. Minh Mạn cũng muốn một ngày nào đó cô uống rượu say, có người có thể ôm cô như vậy, người kia không phải bạn thân, không phải anh trai, mà là người cô thích và cũng thích cô.

Phải trải qua bao lâu mới có thể gặp được, đại khái chỉ đến khi gặp gỡ mới minh bạch.

Gió lại thổi lên, có chút mệt mỏi.

Tô Mặc Ngôn nghỉ ngơi một trận, Úc Dao lại đút cho nàng một chút nước trái cây, đầu não mới phát giác ra một điểm thanh tỉnh, rượu ngấm vào, khó tránh khỏi choáng váng. Hơn mười một giờ, mọi người phần ai nấy tản, ngày mai lại là một ngày làm việc, không dám huyên náo quá muộn.

Úc Dao lái xe được nửa đoạn đường, thấy Tô Mặc Ngôn một mực yên tĩnh, rẽ một cái rồi dừng xe.

Úc Dao nghiêng người qua hướng về Tô Mặc Ngôn: "Khó chịu lắm sao?"

Tô Mặc Ngôn lắc đầu: "Tốt hơn nhiều rồi."

Mặc dù hôm nay là sinh nhật nàng, nhưng việc nên nói Úc Dao vẫn phải nói: "Đây là lần cuối, sau này không cho phép em uống nhiều như vậy nữa."

"Chị xót rồi a?" Tô Mặc Ngôn cười thoả mãn.

"Còn cười được."

"Ân, cam đoan không có lần sau..." Thời điểm Úc Dao chuẩn bị dời đi, Tô Mặc Ngôn đột nhiên duỗi một tay ra ôm lấy cổ cô, khí tức mang theo hơi rượu hôn nồng nhiệt.

Cửa sổ xe vẫn còn mở, có người đi ngang qua.

Úc Dao theo bản năng đẩy Tô Mặc Ngôn hai lần, không làm nên chuyện, rất nhanh, môi lưỡi nhơn nhớt méo mó quấn cùng một chỗ, hô hấp dồn dập. Trong xe, hôn sâu phát ra âm thanh quanh quẩn bên tai, làm cho lòng người không ngưng gia tốc.

Tô Mặc Ngôn dính lấy trong chốc lát, tay bắt đầu không quy củ, xoa xoa lên thân Úc Dao.

Tiếng bước chân của người qua đường càng ngày càng gần, lý trí chiến thắng xúc động, Úc Dao đẩy Tô Mặc Ngôn ra.

Ngoài cửa sổ, một đôi tình nhân đi ngang qua, cười cười nói nói.

Tô Mặc Ngôn và Úc Dao dựa cùng một chỗ, đều thở phì phì, đôi môi bị đối phương mú.t đến hồng nhuận ướt át.

Đợi người đi qua, Tô Mặc Ngôn mở dây an toàn, hướng về phía Úc Dao nghiêng thân, lại đem môi ép tới.

"Đang ở ngoài đường." Úc Dao né tránh, nhỏ giọng nói.

"Hôm nay là sinh nhật em, cái này coi như quà đi..." Tô Mặc Ngôn vểnh vểnh môi, kỳ thực trong lòng nuôi mong chờ Úc tổng chuẩn bị quà cho mình, nhưng tựa hồ Úc tổng thật sự không có chuẩn bị.

"Yêu cầu chỉ có ngần này?" Cùng Tô Mặc Ngôn ở cùng một chỗ, Úc Dao càng ngày càng dễ dàng nhìn thấu tâm tư của nàng.

Tô Mặc Ngôn cong môi cười cười, nàng bưng lấy mặt Úc Dao, trong lời nói còn mang theo men say: "Em còn có thể yêu cầu cái khác không?"

"Có thể..." Úc Dao trựa tiếp hôn lên môi Tô Mặc Ngôn, nhanh chóng bật cửa xe lên.

Ôm nhau, hôn nhau trong không gian chật hẹp, lại thoải mái hưởng thụ cảm giác vu.ốt ve m.ơn trớn.

Hôn thật lâu, nhiều lần buông môi ra, nhưng nhìn vào mắt đối phương, lại không nhịn được mà tiếp tục.

"Thoả mãn không?" Úc Dao cố ý hỏi.

Tô Mặc Ngôn muốn ôm cô, hôn cô, hoặc là làm chuyện thân mật hơn thế, nhưng địa điểm này không thích hợp lắm.

"Ân...Chị gọi em là bảo bối đi." Tô Mặc Ngôn nói ra miệng, cũng bị lời nói trẻ con của chính mình chọc cười, nhưng nàng thật sự muốn nghe Úc Dao gọi mình như vậy, cũng bởi vì xưa nay Úc Dao không nói, cho nên nàng mới đặc biệt muốn nghe.

Đêm nay, vừa vặn mượn gió bẻ măng.

Úc Dao không nói, lặng lẽ lấy từ túi xách ra một cái hộp quà nhỏ hình vuông.

Đồng hồ chưa chỉ tới mười hai giờ, Úc Dao đã kịp.

Sau bất ngờ, chẳng lẽ còn có bất ngờ khác?

Tô Mặc Ngôn thường hay hỏi mấy câu có chút dư thừa: "Cho em sao?"

Úc Dao cười, gật đầu: "Nhìn xem có thích không?"

Tô Mặc Ngôn nhận lấy, trong nháy mắt, tâm tình đột nhiên khẩn trương...

- -------------------- 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK