"Ân." Úc Dao cười cười gật đầu, cô thích xem bộ dáng Tô Mặc Ngôn chuyên tâm, nàng luôn che giấu chính mình dưới vẻ bề ngoài, nếu không kiên nhẫn, sẽ không thể nào hiểu được.
Hai người ngồi trên sa lon nhìn chằm chằm màn hình TV, Úc Dao theo bản năng kéo vai Tô Mặc Ngôn, ôm nàng, đây là thói quen thân mật ấm áp.
Tô Mặc Ngôn thuận thế dựa vào vai Úc Dao, vòng tay ôm lấy eo cô, hiện tại hơi một tí là Úc tổng thích ôm ôm hôn hôn, người bên ngoài đều nói Úc Dao lạnh như khối băng, nhưng với Tô Mặc Ngôn Úc Dao là mặt trời.
Úc Dao thoáng quay đầu thấy Tô Mặc Ngôn đang nhìn mình, cười đến ấm áp ngọt ngào, cô cũng cười ôn nhu ôm chặt nàng, ánh mắt lưu chuyển gặp nhau, sau đó lại ăn ý nhìn nhau cười, đây là niềm hạnh phúc đơn giản nhưng lại sâu sắc nhất.
Giữa tháng ba, Tô Mặc Ngôn nhận được thư mời từ Tokyo, hai tấm vé vào cửa, cũng coi như hồi báo bù đắp cho nửa năm tâm huyết. Đã quyết định việc cần phải làm, nàng muốn dốc hết toàn lực, hiện tại trên con đường nàng đi luôn có thể hình thấy hình bóng của Úc Dao. Nói đúng hơn, là Úc Dao giúp nàng tìm lại chính mình, để nàng hiểu rõ đừng mặc định là không quan trọng, cũng đừng vì bản thân nhu nhược mà trốn chạy hiện thực.
Tô Mặc Ngôn nhớ lại sáu năm ròng rã sau khi mẹ nàng qua đời, nàng vẫn luôn không dám đối mặt, cứ ngơ ngơ ngác ngác, mặc dù mỗi ngày đều đi trên con tưởng chừng bằng phẳng, ngập tràn ánh nắng, nhưng thực tế trong lòng hoàn toàn trống rỗng.
Mãi đến khi gặp lại Úc Dao
Úc Dao lấp kín trái tim nàng.
Tháng ba, Úc Dao tạm gác lại tất cả công việc, cùng Tô Mặc Ngôn bay tới Nhật Bản.
Các nàng ở lại Tokyo hai ngày, chụp ảnh dự thi xong trực tiếp đi Osaka.
Tô Mặc Ngôn từng sống ở Osaka hơn một năm, đối với thành phố này rất quen thuộc, nàng từng đi qua 63 thành thị, nhưng chỉ có Osaka khắc sâu vào ký ức. Năm đó nàng đến Osaka lòng như tro nguội, gần như thất tình, thà rằng nàng khóc một trận rồi xong, nhưng Úc Dao lại có bản lĩnh tra tấn tinh thần, luôn tưởng như rất gần mà lại rất xa, cho người ta hy vọng lại đan xen tuyệt vọng, đây mới là cảm giác khó chịu nhất.
Trước đó, Tô Mặc Ngôn sống ở nhà Tuyết Tử, lần này Tuyết Tử biết nàng xuất ngoại, đã sớm dọn dẹp căn phòng nàng ở trước đó sạch sẽ. Cả nhà Tuyết Tử vô cùng hiếu khách.
"Vẫn ở phòng cũ của em a." Tuyết Tử dẫn hai người lên lầu, Úc Dao giẫm chân lên bật thang bằng gỗ, đánh giá bốn phía, phong cách cổ điển kiểu Nhật, đem lại cảm giác phong tình mới lạ: "Hai người nghỉ ngơi một chút, lát nữa có thể dùng bữa tối."
"Làm phiền chị!"
Tuyết Tử nhìn Tô Mặc Ngôn cười, đi xuống lầu.
Tô Mặc Ngôn mở cửa sổ ra, hiện tại vừa vặn là thời điểm nhiệt độ thấp nhất trong ngày, phong cảnh trước mắt quen thuộc vô cùng, trước kia nàng thích nhất là ngồi bên cửa sổ, ngẩn người thất thần: "Ngày trước, chỉ có mình em ở trong căn phòng này, lúc rảnh rỗi sẽ ngồi ở đây chỉnh sửa ảnh chụp, khi đó, dâu tây và Điềm Đồng vẫn còn rất nhỏ..."
Còn xem hình của chị, sau khi bị từ chối vẫn không thể quên, trong vô thức sẽ nhớ tới chị. Qua một năm, Tô Mặc Ngôn cảm thấy nói những lời này có vẻ hơi thừa thãi, chi bằng đem nó chôn dưới đáy lòng.
Tô Mặc Ngôn phóng mắt nhìn ra xa, có chút thất thần.
Úc Dao yên lặng nhìn Tô Mặc Ngôn, nghe nàng nói, phảng phất thấy được cuộc sống trong một năm các nàng xa cách. Ánh chiều tà phả vào gò má Tô Mặc Ngôn, trên mặt như phủ một tầng kim sắc, gió chiều thổi vào phòng, lay động mái tóc dài nhẹ nhàng bay múa, Úc Dao nhìn đến xuất thần.
"Thời điểm đó chị có nhớ em không?" Tô Mặc Ngôn quay đầu không nhịn được hỏi Úc Dao.
Ký ức quay về hai năm trước, Úc Dao rất hối hận đêm hôm đó từ chối Tô Mặc Ngôn, phải chăng con người đều như vậy, thích bỏ lỡ để rồi cảm thán tiếc nuối, nếu như thời gian có thể trở lại thời điểm mùa đông năm ấy, Úc Dao sẽ nói với nàng "Ở lại đi", chứ không phải "Chăm sóc bản thân thật tốt!".
Tô Mặc Ngôn vẫn cố chấp truy hỏi: "Lúc em ở đây, chị có nhớ em không?"
Gió chiều vẫn tiếp tục thổi.
Úc Dao đưa tay vén tóc Tô Mặc Ngôn, nheo mắt nhìn nàng: "Không bao giờ để em đi nữa."
Tô Mặc Ngôn tiến lên ôm lấy Úc Dao, trán chạm trán, nhỏ giọng nói: "Em cũng không đi nữa a."
Nhắm mắt lại, hai người hôn nhau, hoàng hôn qua tà dương, màn đêm buông xuống.
Hai năm trước, Tô Mặc Ngôn ngồi bên cửa sổ, nghĩ đến Úc Dao nhưng không cách nào chạm tới.
Hai năm sau, vẫn bên cửa sổ ấy, hai người hôn nhau dưới hoàng hôn...
Thời gian trôi qua, thật khiến người ta không cách nào đoán được.
Tô Mặc Ngôn và Úc Dao rất may mắn, đến Osaka đúng lúc hoa anh đào nở rộ.
Đây là lần thứ hai Úc Dao đến Osaka, lần đầu tiên là hai năm trước, mặc dù trở lại chốn cũ, nhưng phong cảnh ven đường ở trong mắt Úc Dao hoàn toàn mới lạ, có lẽ vì trước đó cô không có tâm tình du ngoạn thưởng thức.
Nhưng bây giờ hoàn toàn bất đồng.
Ba tháng, tiết trời Osaka rất đẹp, ánh nắng vừa vặn, không chói mắt, không nóng nực, rất ấm áp.
Úc Dao ngồi dưới mái hiên, trước mắt là thảm cỏ xanh mát, gió thổi làm chuông gió phát ra tiếng vang thanh thuý, cô vẫn nhớ ngôi nhà nhỏ này, cô từng xem đi xem lại rất nhiều lần trong tấm hình kia.
Tô Mặc Ngôn lười biếng dựa trên người Úc Dao, đón ánh mặt trời ấm áp, nàng thản nhiên hỏi: "Lần này nếu em giành được giải, chị sẽ thưởng gì cho em?"
Không hút thuốc lá đòi thưởng, không uống rượu cũng đòi thưởng, ăn uống đúng giờ cũng muốn thưởng, thật ra tiểu tâm tư của Tô Mặc Ngôn rất dễ thoả mãn, đơn giản cùng nhau ăn bữa cơm, hoặc một nụ hôn, hoặc ở... Trên giường l.ột sạch.
"Có thưởng." Úc Dao nhìn Tô Mặc Ngôn thừa nước đục thả câu: "Nhưng không phải bây giờ."
Tô Mặc Ngôn càng hiếu kì: "Là cái gì?"
Úc Dao cười không nói lời nào, Tô Mặc Ngôn vẫn quấn quít không có ý buông ra.
"Đừng nói để em làm vợ chị a?" Tô Mặc Ngôn dứt khoát ép vào người, hai người cùng ngã xuống sàn nhà.
"Đừng nháo." Úc Dao đưa tay cản lại đôi môi, mới không để nàng hôn tới, thật không biết phân nặng nhẹ, làm những chuyện này lại không quản trường hợp, lỡ như bị người khác nhìn thấy, không biết có bao nhiêu xấu hổ.
"Em đùa thôi!" Tô Mặc Ngôn cười khanh khách, kéo Úc Dao đứng dậy: "Chẳng lẽ vợ của chị là người nóng nảy không biết xấu hổ như vậy sao?"
Úc Dao trợn mắt nhìn Tô Mặc Ngôn, biểu đạt rõ ràng là "Có".
Ở Osaka chơi ròng rã năm ngày, kỳ nghỉ của Úc Dao cũng kết thúc, các nàng không thể không về nước.
Sau khi về nước, Tô Mặc Ngôn ở trạng thái nửa tự do, chủ yếu bận rộn vào việc xuất bản, thỉnh thoảng cũng nhận quay chụp, tiết tấu cuộc sống dần đi vào quỹ đạo. Úc Dao vẫn là con ma cuồng công việc, chỉ nghỉ ngơi mấy ngày, một đống sự vụ tồn đọng đợi cô xử lý, hằng ngày tăng ca chính là trạng thái bình thường.
Tháng sáu, đầu hạ lại đến.
Sinh nhật Tô Mặc Ngôn càng ngày càng gần.
Một tuần trước sinh nhật nàng, Úc Dao lái xe đến khu phồn hoa nhất Ninh Thành...
Nhân viên quầy trang sức nhìn thấy mỹ nữ tư thái cao quý, hai mắt toả sáng, bày ra nụ cười chuyên nghiệp, phục vụ vô cùng chu đáo: "Tiểu thư, xin hỏi cô cần gì?"
"Nhẫn kim cương." Úc Dao bổ sung thêm: "Nhẫn cầu hôn."
Đầu tiên nhân viên sững sờ một lúc, hai mắt trợn tròn, nhất thời không biết tiếp lời thế nào.
"Cho nữ nhân." Úc Dao thoải mái giải thích.
"Ân, thì ra là vậy..." Nhân viên bán hàng chợt hiểu, nàng đi qua mấy cái tủ, án chừng Úc Dao là người dùng hàng xa xỉ, trực tiếp đề cử mấy món đồ có giá trị không nhỏ.
"Cái này!" Úc Dao đã sớm bắt đầu chú ý về nhẫn kim cương, cô cảm thấy rất hợp với Tô Mặc Ngôn.
"Tiểu thư thật có mắt nhìn!" Nhân viên bán hàng cười đến không ngậm được miệng.
Nhìn một cái lập tức chọn trúng nhẫn kim cương đắt nhất, ánh mắt còn phải bàn cãi sao?
"Bạn gái tiểu thư thật sự quá hạnh phúc..." Lúc nhân viên quét thẻ, lên tiếng cảm thán cùng hâm mộ: "Chúc hai người hạnh phúc!"
"Cám ơn."
Trong đêm an tĩnh, kim đồng hồ chỉ đúng mười giờ.
Tô Mặc Ngôn ngồi trong phòng sách, buồn ngủ không đợi được Úc Dao trở về, nằm úp trên bàn mơ mơ màng màng.
Mười phút sau, Úc Dao về đến nhà, đẩy cửa ra, phòng khách tắt đèn, cửa phòng đọc sách hé mở một nửa, lộ ra chùm sáng yếu ớt, Dâu Tây và Điềm Đồng nghịch ngợm đùa giỡn.
"Tại sao không lên giường ngủ?" Úc Dao đi đến bên người Tô Mặc Ngôn, vuốt dọc từ bả vai đến cánh tay, vừa có chút cảm giác mùa hè, đã mặc đơn bạc như vậy.
Tô Mặc Ngôn mở mắt ngẩng đầu, kéo kéo tay Úc Dao nũng nhịu: "Đợi chị."
"Mệt nhọc thì tắm rửa rồi đi ngủ trước."
"Ân..." Tô Mặc Ngôn đứng dậy, chỉnh lại tóc, đột nhiên nhớ tới: "Đúng rồi, cuối tuần này An Kỳ và Trình tổng cử hành hôn lễ, chị có thể tham dự không?"
"Có thể."
Bởi vì nhiều nguyên nhân, Trình Ngữ Tễ và Bạc An Kỳ dự định tổ chức hôn lễ vào tháng tư lại kéo dài đến tháng sáu, Bạc tam nhi nói kết hôn quá mệt mỏi, còn nói đời này không muốn cưới lần hai.
Trên bàn sách có thiệp mời hôn lễ, phía dưới là quyển sách du lịch mà Tô Mặc Ngôn xuất bản thay mẹ nàng, Úc Dao cầm lên, lật xem, một tờ giấy rơi xuống mặt đất...
Úc Dao cúi người nhặt lên, trong lúc lơ đãng nhìn, lập tức trầm mặc.
Mười mấy phút sau, Tô Mặc Ngôn trùm khăn tắm đi đến, Úc Dao đang nhìn vào màn hình laptop, mười ngón tay liên tục chạy trên bàn phím.
"Còn chưa xong việc?"
"Cũng không lâu nữa." Úc Dao tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình: "Em lên giường trước đi."
"Ân, em quên lấy quyển sách..." Tô Mặc Ngôn đi đến trước mặt Úc Dao, đưa tay qua lấy quyển sách trước mặt cô.
- -----------