Úc Dao vẫn nhìn Tô Mặc Ngôn cười, hàng lông mày đẹp mắt hơi cau lại, phảng phất nói, không so đo với em.
Tô Mặc Ngôn được một tấc lại tiến lên một thước, cánh tay phải vòng eo Úc Dao chặt hơn, môi lại hướng về Úc Dao tiến tới: "Thêm cái nữa."
Úc Dao đưa tay nắm cằm Tô Mặc Ngôn, nụ cười từ từ chìm xuống dưới nụ hôn. Hai người giờ đây đã ăn ý đến mức, chỉ cần một ánh mắt bất động thanh sắc, liền hiểu ra ý nghĩ của đối phương.
Tô Mặc Ngôn chơi đùa cũng có chừng mực, hôn qua đi, nàng nắm tay Úc Dao, liếc nhìn người kia, nội tâm hài lòng. Hết hôn lại mười ngón tương khấu, chỉ sợ ngừoi khác không biết quan hệ giữa các nàng là gì. Bất quá, nàng vẫn biết điểm dừng, không để người ngoài nhìn thấy hai người quá nóng bỏng thân mật.
Nàng không phải người tính toán chi li, nhưng ở một số phương diện, là bụng dạ hẹp hòi.
Trác Bành trùng hợp nhìn thấy Úc Dao, lúc đầu muốn tiến lên chào hỏi, kết quả còn chưa kịp tới gần, lại nhìn thấy nữ nhân đi bên cạnh và cô thân mật, nhất thời lúng túng, muốn điềm nhiên như không tránh mặt, thế nhưng Úc Dao vừa nhìn về phía hắn. Trác Bành đành phải kiên trì, ngữ khí đùa giỡn: "...Chẳng mấy khi thấy cô tan làm đúng giờ như vậy."
"Ân." Đối mặt Trác Bành, Úc Dao lãnh đạm không khác gì ở công ty, chỉ lịch sự cười nhạt đáp lại.
Cũng bởi vì Úc Dao duy trì thái độ vắng ngắt như vậy, Trác Bành không cách nào tưởng tượng được cô sẽ quan tâm ai, cho nên vừa nhìn thấy Úc Dao đứng trong nhà xe hôn nữ nhân, đến tận bây giờ vẫn không dám tin.
"Trác tổng, đã lâu không gặp a." Tô Mặc Ngôn ngoài cười nhưng trong lòng không cười, bây giờ nhìn thấy nam nhân này, trong mắt rừng rực ngọn lửa, lúc trước nàng còn làm ở Minh Thuỵ, cả công ty đều đồn Trác tổng và Úc tổng là một đôi trời sinh, Trác Bành đứng trước mắt nàng tán tỉnh Úc Dao, tâm tư của họ Trác, ngay cả người qua đường cũng nhìn ra.
Khi đó Tô Mặc Ngôn mới vào công ty chưa được mấy ngày, cao cao điệu điệu, trên dưới công ty đều bàn tán về trợ lý mới của Úc tổng, dáng dấp tựa như tiểu yêu tinh, suốt ngày rêu rao, tuổi còn nhỏ đã được làm trợ lý phó tổng, ắt hẳn không phải đi đường thẳng.
"Đã lâu không gặp, Tô tiểu thư." Tô Mặc Ngôn từng làm việc cho Úc Dao, Trác Bành tới lui thường xuyên đương nhiên nhận ra, ánh mắt ảm đạm rơi vào hai bàn tay nắm chặt. Thật ra lúc phát hiện Úc Dao đeo nhẫn, hắn vẫn nuôi hi vọng có thể tiến tới cùng cô, bọn họ đều đến tuổi kết hôn, hôn nhân cũng không còn cần tình yêu mịt mờ thời tuổi trẻ, phù hợp mới là quan trọng nhất.
Nhưng bây giờ...
Cuộc nói chuyện ngắn ngủi gượng gạo kết thúc.
Ga ra tầng hầm chỉ có ba người, lộ ra mười phần yên tĩnh.
"Lão bà." Tô Mặc Ngôn phá vỡ trầm mặc, chuyển hướng Úc Dao: "Em đói, về nhà a?"
Thanh âm nũng nịu này so với lúc chỉ có hai người thì càng quá phận, Úc Dao trừng mắt nhìn Tô Mặc Ngôn một chút, thật đúng là đứa trẻ không chịu lớn, nháo đến khi thấy đủ mới thôi.
"Chuyện..." Trên mặt Trách Bành viết rõ mấy chữ mất mát cùng khó xử, đột nhiên không biết nên nói gì.
"Chúng tôi đi trước."Ngữ khí Úc Dao không có biến hoá gì lớn, tựa gió đêm lành lạnh thổi qua như thường lệ. Nghĩ lị thì, Tô Mặc Ngôn đã rất lâu không được thấy Úc tổng cao lãnh như vậy.
"Tạm biệt."
Sau khi lên xe, Tô Mặc Ngôn cởi áo khoác, giữ tay lái cũng không khởi động động cơ, nàng nhìn chằm chằm kính chắn gió, gằn giọng quái khí lầm bầm: "Ánh mắt hắn nhìn chị, tròng mắt sắp rơi ra ngoài tới n.ơi."
Úc Dao nghiêng đầu, dựa trên ghế nhìn sườn gò má Tô Mặc Ngôn, biểu tình rõ ràng không được vui, nói xong môi còn vểnh vểnh lên, Úc Dao nhìn một chút, nhớ lại phản ứng vừa rồi của Tô Mặc Ngôn, nhẹ giọng cười.
"Có gì buồn cười a." Tô Mặc Ngôn cũng nghiêng đầu sang, có thể xem là ghen tuông đến chậm, hai năm trước, bởi vì tấm hình kia, thiếu chút nữa nàng đã bỏ lỡ Úc Dao: "Chị là hoa đã có chủ, hắn còn...Còn muốn tán tỉnh chị."
"Lại suy nghĩ lung tung, đồng sự chào hỏi mà thôi."
Tô Mặc Ngôn đứng dậy nhướn người qua, khoảng cách giữa các nàng rất gần, Tô Mặc Ngôn không lòng vòng, trực tiếp nói: "Em ghen đấy."
Úc Dao không né tránh, mà đưa tay nâng mặt nàng, lòng bàn tay vu.ốt ve làn da trơn mềm, tiếp tục cười: "Tối nay nấu cơm nhớ cho thêm dấm của em vào."
Úc Dao cười ôn nhu là đòn chí mạng, đặc biệt chọc người. Tô Mặc Ngôn hạ mi nhìn qua, bất tri bất giác ngậm miệng lại, an tĩnh, từ từ nhắm nghiền hai mắt.
Úc Dao hiểu ý, mỉm cười hôn lên môi Tô Mặc Ngôn một chút, bên tai nghe thấy tiếng bước chân như có như không, cô nhéo nhéo má Tô Mặc Ngôn, nhỏ giọng nói: "Về thôi."
"Ân." Tô Mặc Ngôn cấp tốc trả lại Úc Dao một chiếc hôn, quy củ ngồi xuống, kéo dây an toàn. Mặc dù chỉ là chuồn chuồn lướt nước, nhưng được Úc Dao hôn, Tô Mặc Ngôn cảm thấy trên môi như tô lên một tầng mật ngọt.
Tình cảm đơn thuần, Tô Mặc Ngôn có đủ tín nhiệm Úc Dao, nàng thích Úc Dao, bắt đầu cũng là vì Úc Dao nghiêm túc chăm chú. Có điều Tô Mặc Ngôn lo sợ Úc Dao sẽ dùng lý trí cân nhắc hiện thực, cho nên, khi cô nghiêm túc nói với nàng "Năm sau chúng ta kết hôn đi", tảng đá đè nặng trong ng.ực rốt cuộc rơi xuống.
Mỗi lần nhớ lại câu nói đó, Tô Mặc Ngôn cười đến không ngậm được miệng, rõ ràng bình bình đạm đạm, một điểm lãng mạn cũng không có, nhưng mỗi một lời đều khắc trong tâm nàng, nhớ cả một đời.
Lái xe ra khỏi tầng hầm, trên bầu trời bông tuyết là là rơi xuống, thành thị chìm trong tuyết trắng, rất lãng mạn.
Úc Dao yên tĩnh nhìn ra cửa sổ, cô từng lái xe đi qua con đường này nhiều năm như vậy, chưa từng cẩn thận thưởng thức giống như bây giờ. Trước đây đều tới lui vội vàng, làm việc yêu cầu hiệu suất, kéo theo nhịp độ cuộc sống cũng là như thế, ngay cả phong cách trang trí nhà cửa, cũng là tối giản lạnh tanh, kể từ khi Tô Mặc Ngôn chuyển đến, ấm áp hơn rất nhiều.
Tô Mặc Ngôn lái xe đến chung cư, Úc Dao nhắm mắt tựa lưng trên ghế phụ, ngủ thiếp đi. Ngày trước, ngay cả khi nằm trên giường Úc Dao cũng không ngủ dễ dàng như vậy, có Tô Mặc Ngôn bên cạnh, tâm tư của cô cũng nhẹ đi rất nhiều.
"Chị để đó đi, em nấu là được." Trong phòng bếp, Tô Mặc Ngôn có chút tay chân luống cuống, vạn lần không nghĩ tới, có ngày mình cũng sẽ giằng co trong bếp, nàng không giống Minh Mạn, không chút năng khiếu nấu ăn.
Tính cách Tô Mặc Ngôn ngang bướng, nhưng phàm là việc nàng quyết tâm làm, ai cũng không ngăn được, Úc Dao dứt khoát đứng một bên quan sát. Tô Mặc Ngôn cầm dao không ổn, mỗi một dao chắt xuống đều khiến Úc Dao hãi hùng khiếp vía, nhìn Úc Dao còn khẩn trương hơn cả người nấu: "Cẩn thận, coi chừng cắt vào tay."
"Em không ngốc đến vậy." Tô Mặc Ngôn mạnh miệng, tay còn run rẩy, cắt cà rốt hạt lựu lại thành từng cục, Úc Dao ở một bên căng thẳng cực độ, Tô Mặc Ngôn thích chăm sóc người khác hơn Úc Dao tưởng tượng, nói đúng hơn là, Tô Mặc Ngôn không quen chiếu cố người khác, nhưng lại một lòng muốn chiếu cố Úc Dao.
Úc Dao nhìn chằm chằm một bên mặt Tô Mặc Ngôn, trong lòng ấm áp.
"Chị đừng nhìn em chằm chằm như vậy, làm em căng thẳng." Củ cà rốt một lần nữa trượt khỏi tay Tô Mặc Ngôn.
Úc Dao thật sự không nhìn được nữa, đưa tay dưới vòi nước rửa sạch, lau khô. Sau đó một tay nắm tay Tô Mặc Ngôn bọc lên chuôi dao, một tay khác vòng qua thân kiên nhẫn dạy: "Nắm chắc như vậy...Sau đó...Chậm thôi..."
Thế này nào giống thái củ, quả thực là đậm tình mật ý, mặt cách mặt vài centimet, vừa nói, hô hấp đan vào nhau. Úc tổng càng ngày càng biết cách vô tình chọc người.
Lưỡi dao hạ xuống một lần, Tô Mặc Ngôn có thể cảm nhận được bộ ng.ực mềm mại ấn xuống lưng mình, thỉnh thoảng cọ, rốt cuộc không nhịn được, nàng ngừng động tác tay, quay đầu về phía Úc Dao, nhẹ giọng nói một câu: "Chị ôm như vậy, em không có tâm tư cắt a."
"...Nghiêm túc một chút." Úc Dao vẫn ôm nàng, chính nhi bát kinh nói nói: "Chị vẫn còn chờ ăn cơm."
"Vậy còn tới câu...Dẫn em." Tô Mặc Ngôn cố ý làm bộ thở khó nhọc: "Em không chịu nổi..."
Úc Dao: "..."
Rốt cuộc là ai câu dẫn ai.
Sức chống cự của Tô Mặc Ngôn đối với Úc Dao gần như bằng không, bất kể chưa từng xác định quan hệ hay là khi chính thức bên nhau, Úc Dao đều dễ dàng đánh động tâm tình của nàng, không quản hữu ý hay vô tình, Tô Mặc Ngôn chỉ muốn nhào tới.
Hai người, ba món ăn, vừa đủ.
"Nói chuyện với nhà xuất bản thế nào rồi?"
"Đã định rồi, tháng ba sẽ giao bản thảo, thời gian còn dài."
Đầu năm xuất bản quyển sách du lịch của mẹ nàng, sau khi xuất bản ra thịt trường lượng tiêu thụ chưa từng hạ nhiệt, nhà xuất bản vội vàng liên hệ với Tô Mặc Ngôn, nói là cảm thấy rất hứng thú với phương diện nàng lữ hành vòng quanh thế giới, nếu có cơ hội, hi vọng có thể tiếp tục hợp tác.
Do ảnh hưởng từ mẹ, Tô Mặc Ngôn cũng thích ghi chép lữ trình, nàng cũng từng cho Úc Dao xem qua, kể với cô cố sự trong suốt sáu năm phiêu bạt, một mình nàng làm sao có thể đi qua 21 quốc gia, 63 thành phố.
Bất kể trải qua chuyện gì, Tô Mặc Ngôn đều có thể cứng rắn vượt qua, bất kể hoàn cảnh thuận lợi hay gặp khó khăn, tuy nàng tuỳ hứng, nhưng cũng có nguyên tắc của mình, chỉ cần xác định mình muốn cái gì, trong lòng liền kiên định không thay đổi. Đây cũng là nguyên nhân khiến Úc Dao bị Tô Mặc Ngôn hấp dẫn, trên người cô có một loại khí chất mà Úc Dao không cách nào có được, Úc Dao thừa nhận có những phương diện, so với Tô Mặc Ngôn thì cô yếu hơn rất nhiều, cô học được từ nàng rất nhiều thứ.
"Tạm thời..." Tô Mặc Ngôn nhai cơm, dừng trong chốc lát, lại nói: "Em sẽ không đến công ty làm việc, em muốn tham gia cuộc thi tổ chức ở Tokyo năm nay."
Tô Mặc Ngôn có chút khó nói kiêng kỵ, chỉ sợ Úc Dao sẽ không vui, Úc Dao hi vọng nàng có thể an an ổn ổn tìm một công việc ở Ninh Thành, Tô Mặc Ngôn sợ mình như vậy, sẽ khiến Úc Dao không có cảm giác an toàn.
"Em muốn học hỏi thêm kinh nghiệm, tìm gặp một số người, sang năm mở phòng làm việc của riêng mình." Tô Mặc Ngôn tiếp tục giải thích, cũng muốn biết Úc Dao nghĩ gì, kể từ năm đó, nàng và Úc Dao, một người ở Osaka một người ở Ninh Thành, bởi vì hiểu lầm mà ngăm cách ròng rã một năm, từ đó Tô Mặc Ngôn mới hiểu được tầm quan trọng của sự thấu hiểu, hiện tại bất kể lúc nào, nàng luôn kiên nhẫn nghe Úc Dao nói ý nghĩ thật sự trong lòng cô.
Úc Dao trầm mặc suy tư một trận, đứng ở góc độ lý tính phân tích, hiển nhiên như vậy mới phù hợp với Tô Mặc Ngôn, nàng có kế hoạch là chuyện tốt, Úc Dao cảm thấy trước đó cô quá cưỡng ép Tô Mặc Ngôn làm việc và sống theo phong cách của mình, mỗi người đều không giống nhau, cũng giống như trên đời này không thể có hai cái lá giống nhau như đúc.
"Đã có dự định, thì cố gắng làm việc mình thích, chị ủng hộ em."
Tô Mặc Ngôn còn tưởng Úc Dao sẽ giáo huấn mình một trận thấm thía, không nghĩ tới Úc Dao trực tiếp nói như vậy.
Úc Dao không muốn mỗi ngày Tô Mặc Ngôn phải khổ sở tan làm, rõ ràng không vui lại cố gắng cười với mình, mỗi khi Tô Mặc Ngôn như vậy, Úc Dao dỗ nàng vui vẻ, những vẫn luôn cảm thấy thiếu cái gì.
Hai người từ từ mà hợp, dần dần tìm thấy điểm thăng bằng cả hai cùng thoái mái nhất, giữa những người yêu nhau, đơn phương chiều theo một phía, sẽ có một ngày cảm thấy mệt mỏi. Úc Dao và Tô Mặc Ngôn bên nhau không quá lâu, nhưng mỗi người đều thay đổi thật nhiều, từ hai con người tưởng như không cách nào phù hợp, trở nên càng ngày càng chặt chẽ.
"Nếu em lấy được giải thưởng, chị cùng em đến Nhật Bản được không? Chúng ta đi Osaka ngắm hoa anh đào." Năm kia Úc Dao chủ động đến Osaka tìm nàng, Tô Mặc Ngôn công tác ở Sahara, nếu ngày đó các nàng gặp nhau, có phải sẽ không cần đợi đến một năm hay không?
Muốn cùng Úc Dao đến Osaka một lần, từ bao giờ đã trở thành chấp niệm trong lòng Tô Mặc Ngôn. Nàng nghĩ, trở về chốn cũ, lúc trước có bao nhiêu đắng chát, hiện tại liền có bấy nhiêu ngọt ngào...
"Không cần nếu như, dù thế nào chị cũng đi cùng em."
Tô Mặc Ngôn gấp gáp: "Em nhất định sẽ dành được giải thưởng!"