Ánh mắt Tô Mặc Ngôn ngập tràn ám chỉ, dùng toàn lực truyền đạt tâm ý, cánh tay từ đầu đến cuối vẫn ôm chặt eo Úc Dao.
Suy nghĩ đến việc cán bộ kỳ cựu sẽ chủ động một lần, Tô Mặc Ngôn không tự chủ xích lại gần hơn, nhìn thẳng vào mắt cô, trên mặt mang theo ý cười, thiếu một chút là cọ chóp mũi.
Nhìn Tô Mặc Ngôn gần trong gang tấc, hô hấp Úc Dao dần dần tăng lên, lại nhớ tới cái đêm trong gian phòng đen kịt, các nàng cũng ôm nhau như vậy, sau đó đầu óc phát sốt, hôn đối phương thật sâu.
Tuy có cảm giác kí.ch thích, nhưng nhớ lại, cũng không thấy mỹ hảo.
Nội tâm Tô Mặc Ngôn hoạt động phong phú, Úc Dao, em đã làm đến vậy, chị còn không biểu hiện chút gì sao?
Canh gà bên trong nồi đất ninh đến sôi trào, mang theo mùi thơm xông vào mũi.
Chỉ chốc lát, Úc Dao lấy lại tỉnh táo, kịp thời tắt gas, nhẹ giọng nói với Tô Mặc Ngôn: "Chuẩn bị ăn cơm."
"..."
Quả nhiên Úc tổng không phải người thường, Tô Mặc Ngôn đợi nửa ngày, kết quả nhận về một câu nói như vậy.
Tô Mặc Ngôn mặc kệ, nàng không quản nhiều, tiến tới, hôn lên môi Úc Dao, ôn nhu hôn một chút, tựa như ăn mật ngọt, nàng cười nói tự nhiên: "Em đi xới cơm."
*
Tô Mặc Ngôn cảm mạo kéo dài, mãi đến trước một ngày lên máy bay vẫn chưa khỏi.
Xem ra là ông trời cố ý sắp đặt.
Lần này về nước, nàng lãnh không ít nỗi đau thể xác, gãy tay, cảm mạo khiến cơ thể không ngừng đau nhức, cũng may có Úc Dao bên cạnh chăm sóc.
Thời điểm này, nhiệt độ không khí ở Ninh Thành càng ngày càng thấp.
5:00 pm, Tô Mặc Ngôn nằm trên giường, đầu óc choáng váng thân thể nặng nề, nàng ngủ đến trưa, lúc này bên ngoài là một mảng hoàng hôn vàng óng.
Hôm qua, Minh Mạn và Bạc An Kỳ cưỡng ép nàng đi tụ hội, nói là tiệc chia tay, cũng không khác cuộc vui thâu đêm ngày thường là mấy, hại Tô Mặc Ngôn toàn thân mỏi mệt, cảm mạo càng nặng
Chuông điện thoại đột ngột vang lên...
Tô Mặc Ngôn cuộn mình trong chăn, chậm chạp thò tay ra khỏi ổ chăn, mò tới mò lui, rốt cuộc tìm được di động ở đầu giường.
Nhấc cặp mi mông lung không rõ, màn hình di động hiện lên mấy chữ "Cán bộ kỳ cựu".
"Ân." Tô Mặc Ngôn nối thông điện thoại, đại não hỗn độn, vô thức khẽ hừ một tiếng.
"Sao vậy?" Úc Dao nghe thanh âm mệt mỏi uể oải ở đầu dây bên kia, giống như vừa tỉnh ngủ, cảm thấy rất không đúng, bây giờ là năm giờ chiều: "...Trong người không thoải mái?"
Úc Dao đúng là rất hiểu nàng.
Tô Mặc Ngôn lật người ngồi xếp bằng trên giường, tóc tai rối bù: "Không có, em chỉ ngủ một chút."
"Tối nay chị có xã giao, nhớ ăn cơm tối đúng giờ, không cần chờ chị."
"Tối nay sao?" Xế chiều ngày mai Tô Mặc Ngôn sẽ bay sang Nhật, nghe Úc Dao nói xong, tâm tình ít nhiều có chút thất lạc. Hôm qua nàng dành cả đêm với Minh Mạn và Bạc An Kỳ, cứ ngỡ hôm nay sẽ là thế giới của hai người.
Sáng sớm Úc Dao đã tới công ty, Tô Mặc Ngôn còn chưa thấy bóng người của cô, nàng thầm tính trong lòng, trước khi bay qua Nhật, chí ít hai người cũng cùng nhau ăn bữa cơm.
Úc Dao cũng nghe ra trong giọng nói Tô Mặc Ngôn xen lẫn mất mát, cô nhìn xuống lịch trình của mình, thời điểm muốn nói gì đó, đã nghe Tô Mặc Ngôn lên tiếng: "...Được, em ăn cơm một mình là được rồi."
Tô Mặc Ngôn cười cười, nói thật nhẹ nhàng, thanh âm miễn cưỡng.
Úc Dao nghe qua điện thoại, cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ nàng nằm ỳ trên, lúc ngủ nhất định là vùi đầu trong chăn, thò chân ra bên ngoài. Nghĩ đến đây, úc Dao cười một tiếng, chưa từng thấy ai ngốc như vậy: "Đừng ngủ nhiều quá, sẽ choáng đầu."
"Khi nào chị mới về?"
Tô Mặc Ngôn kỳ vọng, đừng quá muộn.
Công việc của Úc Dao bận rộn, Tô Mặc Ngôn hiểu, cũng không nhắc đến chuyện ngày mai sẽ bay. Nàng sợ đưa ra yêu cầu rồi, Úc Dao sẽ cảm thấy nàng không hiểu chuyện cố tình gây sự, có điều, nàng thật sự muốn gọi Úc Dao về nhà ăn cớm với nàng.
Nói chuyện mang theo giọng mũi, cổ họng cũng có chút khàn, giờ này còn đang ngủ, Úc Dao không yên tâm. Thân thể Tô Mặc Ngôn thật sự không tốt, thoáng hứng gió lạnh liền cảm mạo, cho tới bây giờ vẫn chưa khỏi hẳn.
"Khoảng tám, chín giờ." Úc Dao đứng trước cửa sổ sát đất trong văn phòng nhìn về xa xăm, trên bầu trời bông tuyết thi nhau đáp xuống, một mảnh trắng xoá, nghĩ nghĩ, tiếp tục giao phó: "Có phải lại bị cảm rồi không? Lấy nhiệt kế đo nhiệt độ xem thế nào..."
Đã từ rất lâu rồi, Úc Dao không nhớ một người đến thế, mà Tô Mặc Ngôn xưa nay không để cô yên tâm.
Lúc Tô Mặc Ngôn ở Nhật Bản, Úc Dao cũng luôn nghĩ như vậy, bất quá hết thảy đều chôn ở trong lòng, bây giờ, Tô Mặc Ngôn một lần nữa trở lại bên cạnh cô, rốt cuộc không cần ép bản thân quên đi.
Thư ký Diêu có việc ra ngoài vừa trở về, thấy Úc tổng đứng bên cửa sổ nghe điện thoại cũng không dám làm phiền.
"Không có ~, chị đừng lo cho em, làm việc đi a." Úc tổng cứ mãi xem nàng là trẻ con, Tô Mặc Ngôn nghe được mấy lời này đã thấy đủ, chỉ cần Úc Dao quan tâm đến nàng, trái tim liền ấm áp.
Trước kia cảm thấy Úc tổng lạnh như lớp băng dày ba thước, rốt cuộc nhận ra, chỉ khi chân chính đến gần cô, mới biết được Úc Dao ấm áp đến chừng nào. Có một người yêu như vậy, Tô Mặc Ngôn cảm thấy thật hạnh phúc, đối với người khác luôn thờ ơ, chỉ ân cần với duy nhất mình nàng, còn gì hạnh phúc hơn?
Úc Dao thoả mãn lòng thích chiếm hữu của Tô Mặc Ngôn, cô có rất nhiều mặt nhưng chỉ nàng mới có cơ hội gặp gỡ.
"Nhớ ăn cơm đúng giờ." Úc Dao nhìn đồng hồ, lại tiếp tục dặn dò.
"Ân." Tô Mặc Ngôn nằm xuống giường, Úc Dao thu âm thanh nàng cựa quậy vào trong tai, nàng híp híp mắt toét miệng cười, ngọt ngào nói một câu: "Em chờ chị về."
Úc Dao cúp máy, tâm tư vẫn còn ở chỗ Tô Mặc Ngôn, cô biết ngày mai Tô Mặc Ngôn phải bay qua Nhật Bản, nhưng nãy giờ Tô Mặc Ngôn không hề đề cập tới, dù vậy trong giọng nói vẫn không giấu được mất mát, Úc Dao nghe ra.
Ngày mai Tô Mặc Ngôn sẽ bay sang Nhật.
Úc Dao vẫn đứng im tại chỗ, nhìn xuống phong cảnh thành thị, Tô Mặc Ngôn trước giờ thẳng thắn làm việc tuỳ ý, cũng học được cách khẩu thị tâm phi.
Nửa ngày sau.
"Tiểu Diêu."
"Úc tổng?"
"Sắp xếp lại lịch trình của ngày mai." Úc Dao uống một ngụm cà phê: "Tôi có ít việc, ngày mai sẽ không tới công ty."
"Biết rồi, Úc tổng."
Thư ký Diêu đỡ gọng kính, rời khỏi văn phòng, trước đó cô nghe nói, năm năm liền Úc tổng không nghỉ lấy một ngày, có thể nói cô chính là con ma cuồng công việc số một Minh Thuỵ. Thư ký Diêu cũng là lần đầu tiên thấy Úc tổng vì việc tư mà đẩy việc công về sau.
Đợi Tiểu Diêu rời khỏi, Úc Dao nhấc điện thoại bấm một dãy số: "...Trần tổng, thật có lỗi..."
Buổi tối, Tô Mặc Ngôn không có khẩu vị, sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Úc Dao, lại trùm chăn qua đầu, tiếp tục mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Bên trong gian phòng trở nên đen kịt.
Không biết qua bao lâu, cái đèn nhỏ đầu giường vụt sáng.
Chăn mền bị người kéo đi, Tô Mặc Ngôn lộ cái đầu ra, nàng nhíu mày nheo nheo mắt, phát hiện Úc Dao ngồi ngay bên cạnh, Tô Mặc Ngôn lập tức tỉnh táo, cười tươi, hỏi: "Sao chị về sớm vậy?"
"Ngày mai em bay qua Nhật Bản, chị về với em." Úc Dao vuốt tóc nàng, tựa như vuố.t ve một con mèo lười, ngữ điệu ôn nhu đến tận cùng.
"Ân ~~" Tô Mặc Ngôn giữ chặt tay nàng, thỉnh thoảng hôn lên hai cái.
"Đừng ngủ nữa, dậy ăn cơm." Úc Dao kéo nàng dậy.
Tô Mặc Ngôn dùng sức kéo cô ngược trở lại giường, sau đó mặt dày ôm cứng: "Không nghe a."
Hai người nằm trên giường, Tô Mặc Ngôn không chút phòng bị, đột nhiên bị Úc Dao vòng tay qua eo, sau đó cô từ từ di chuyển môi mềm sượt qua tai nàng, hôn xuống: "Bảo bối, đừng nháo..."
Vừa nghe hai chữ "Bảo bối", Tô Mặc Ngôn chớp mắt, đưa tay vỗ vỗ lên trán mấy cái, khẳng định là bản thân nằm mơ, Úc Dao làm sao có thể gọi nàng là "Bảo bối".
Tô Mặc Ngôn vừa mở mắt ra, trong căn phòng an tĩnh, mọi thứ vẫn như cũ.
Ân, quả nhiên là nằm mơ giữa ban ngày.
Tô Mặc Ngôn ngồi trên giường phát ngốc hai phút, giấc mơ vừa rồi, chưa đủ để khiến người ta thoải mãn.
Tô Mặc Ngôn nhìn đồng hồ, mới sáu giờ tối, hẳn là Úc Dao đang trên bàn xã giao.
Hình như chuông cửa vang lên, Tô Mặc Ngôn không biết có phải là ảo giác hay không.
Cẩn thận lắng tai nghe, leng keng leng keng --
Tô Mặc Ngôn xoay người xuống giường, giẫm lên dép lông, kéo thân đi mở cửa, thầm nghĩ chẳng biết là ai...
Úc Dao đứng ở cửa ra vào, ấn chuông hồi lâu cũng không thấy Tô Mặc Ngôn đi ra, đang định gọi điện thoại cho nàng, đúng lúc, cửa bị kéo ra. Tô Mặc Ngôn ngái ngủ đứng đó, trên người mặc một bộ áo ngủ không tính là dày, để lộ thân hình mảnh mai.
"Không phải tối nay có xã giao sao?" Tô Mặc Ngôn đương nhiên không nghĩ tới, Úc Dao sẽ về sớm như thế.
"...Bữa tiệc đột ngột huỷ bỏ." Úc Dao trả lời nàng, thật ra không phải huỷ bỏ, mà là cô cố ý không đi.
Tô Mặc Ngôn ngẩn người đứng ở cửa ra vào trong chốc lát, lại nghe Úc Dao nói.
"Ăn cơm chưa?" Úc Dao nhìn bộ dáng này lập tức đoán được, nàng vừa tỉnh ngủ.
Tô Mặc Ngôn kéo Úc Dao vào nhà, có ý đồ giảo biện: "Em...Em định lát nữa mới ăn."
Giọng mũi rất nặng, đoán chừng hôm qua đi chơi thâu đêm, cảm mạo thêm nghiêm trọng.
Úc Dao vừa vào nhà, đưa tay thăm dò trán Tô Mặc Ngôn.
"Không có sốt..." Tô Mặc Ngôn nói, khẽ mỉm cười nhìn Úc Dao, trong lòng cảm động, nghiêng thân qua, thuận thế ôm lấy cô, cọ cọ đầu trong cổ, hai tay xoắn xuýt vòng lấy.
Làm sao có khả năng huỷ tiệc giữa chừng? Tô Mặc Ngôn biết rõ hơn ai hết, lịch trình của Úc Dao luôn luôn chắc chắn, bảy ngày trong tuần đều được sắp xếp chỉnh tề rõ ràng. Dựa vào tính cách của Úc tổng, sẽ không có khả năng nói "Vì muốn bên cạnh em, mới cố ý trở về."
Úc Dao để cho nàng ôm, cũng từ từ nhấc tay lên ôm lấy bờ vai thon gầy, kỳ thực sâu trong đáy lòng, Úc Dao thích cảm giác ôm như vậy, rất ấm.
Lúc trước Úc Dao nghe Lam Nhiễm nói, Tô Mặc Ngôn có bạn gái, cô còn mường tượng xem dáng vẻ của nàng sẽ thế nào? Bây giờ, Úc Dao phát hiện, so với trong tưởng tượng của mình, Tô Mặc Ngôn còn dính người hơn thế, đã lớn đến như vậy, nhưng có đôi lúc tính cách của nàng chẳng khác gì mèo con.
Nếu không phải Úc Dao cũng thuận theo, Tô Mặc Ngôn sẽ không dám làm càn. Ở cạnh Úc Dao, Tô Mặc Ngôn một mực quan tâm đến cảm giác của cô, sợ Úc Dao không thoải mái, sợ Úc Dao không vui, sợ cô cảm thấy mình trẻ con.
Bởi vì không dễ để có được phần tình cảm này, cho nên Tô Mặc Ngôn luôn cẩn thận từng li từng tí. Nghĩ lại thì nàng chưa từng như vậy, thay vì đặt cản giác của bản thân lên trên hết, lần này lại luôn cân nhắc đến cảm nhận của Úc Dao.
Ôm một lúc, Úc Dao hỏi nàng: "Ngày mai bay, đã thu dọn xong hành lý chưa?"
Nhắc tới chuyến bay, Tô Mặc Ngôn càng ôm chặt hơn, nhắm mắt hừ một tiếng: "Tối nay xếp là được."
Tô Mặc Ngôn chưa từng lưu luyến bất kỳ một thành phố nào đến thế, lại đối với Ninh Thành tình hữu độc chung.
Bởi vì người nào đó, liền muốn ở lại, không nỡ rời đi.
Cùng nhau đi siêu thị, cùng nhau làm cơm, cùng nhau ăn cơm.
Thuận theo tự nhiên, trở thành cuộc sống thường ngày của nàng và Úc Dao.
Tô Mặc Ngôn không chỉ một lần buồn bực, yêu đương với cán bộ kỳ cựu thì sẽ không nồng nhiệt sao?
Chẳng lẽ, Úc Dao không có nửa điểm...Ý nghĩ xấu với nàng?
Sau bữa tối, Tô Mặc Ngôn ngồi uốn gối ôm chân trên ghế sa lon, nhìn chằm chằm màn hình TV.
Úc Dao cầm thuốc trên tay, rót một ly nước đưa cho Tô Mặc Ngôn: "Uống thuốc đi."
"Ân." Tô Mặc Ngôn nhận lấy, uống thuốc xong, nàng giữ chặt Úc Dao: "Xem tivi với em..."
Úc Dao vừa ngồi xuống, Tô Mặc Ngôn đã nghiêng mình sang ôm ấp yêu thương, thư thư phục phục dán mình trên thân Úc Dao, còn kéo tay cô vòng qua eo mình.
Tô Mặc Ngôn ngẩng đầu lên nhìn Úc Dao một chút, ung dung nói: "Xế chiều ngày mai, em bay chuyến hai giờ."
"Ân." Ánh mắt Úc Dao rơi vào giữa hàng lông mày Tô Mặc Ngôn, nhẹ giọng đáp, không phải nội tâm không dậy sóng, chỉ là không quen nói ra miệng.
Tô Mặc Ngôn không biết nói thêm cái gì, trực tiếp ngồi gọn trong ngực Úc Dao ôm chặt, cảm nhận mùi thơm nhàn nhạt trên người cô. Lý tưởng của Tô Mặc Ngôn chính là thế này, sau này hai người bên nhau, cùng nhau lãng phí thời gian, tuế nguyệt tĩnh tốt.
"Em trả cho chị một thứ." Đột nhiên, Tô Mặc Ngôn nhớ ra gì đó.
Không biết lấy từ đâu ra một tấm hình.
Úc Dao vừa nhìn, lập tức nhận ra, ngày đó ví tiền của cô rơi ở bệnh viện, Tô Mặc Ngôn lặng lẽ lấy tấm hình trong đó.
Trong hình, dưới ánh mặt trời Tô Mặc Ngôn ôm mèo nhỏ, vô cùng tươi mát.
Tô Mặc Ngôn đặt tấm ảnh vào tay Úc Dao, tay còn lại vòng lấy cổ cô, nói: "Chị kẹp vào ví tiền, sau này không cần lấy ra nữa."
"Ân." Úc Dao nhìn Tô Mặc Ngôn cười dịu dàng, đầu ngón tay khẽ vuốt tóc nàng, cô thích chạm vào tóc Tô Mặc Ngôn, chất tóc rất đẹp, mềm mại hơi xoăn, mang theo mùi hương thơm ngát.
Nhìn Úc Dao cười, Tô Mặc Ngôn vừa lòng thoả ý, ghé đầu vào vai cô, dịu giọng, nói: "Chỉ một mình chị..."
Tựa như đang nói, em chỉ cần chị là đủ.
Tấm hình này khơi gợi tâm tư Úc Dao, cô luôn kẹp trong ví tiền chưa một lần lấy ra. Một năm trước, cô cự tuyệt Tô Mặc Ngôn, không có nghĩa là không hối hận.
Một năm qua đi, cũng vào đêm giáng sinh, Úc Dao lại nhìn thấy Tô Mặc Ngôn, không ngăn được bản thân chủ động quan tâm nàng, chủ động chăm sóc nàng, còn muốn, chủ động giữ lấy cái gì đó...
Nhìn tấm ảnh một lúc, Úc Dao quay đầu nhìn Tô Mặc Ngôn, nàng mím môi cười cười, dựa trên người cô, giống như là ngủ thiếp đi.
Úc Dao chỉnh lại mấy ngọn tóc trên trán, muốn gọi nàng tỉnh dậy, thời điểm ánh mắt lạc vào ngũ quan tinh xảo, Úc Dao khựng lại.
Lúc trước, lần đầu tiên gặp Tô Mặc Ngôn ở quán cà phê, Úc Dao đã nhớ kỹ khuôn mặt này. Quá dễ nhớ, một thiếu nữ với dung mạo xinh đẹp, làm việc lại phô trương.
Úc Dao nghiêng đầu chăm chú nhìn vào khuôn mặt yêu kiều, chỉ chốc lát nữa thôi, cô sẽ hôn lên trán nàng một cái.
Nào biết cứ như vậy tiến tới, Tô Mặc Ngôn lập tức mở mắt ra, sau đó nhìn cô chằm chằm không chớp mắt...
- ----------------------------