Úc Dao chỉ cần trao cho nàng một phần chủ động, Tô Mặc Ngôn tuyệt đối trả lại mười phần nhiệt tình.
Bên trong không gian hẹp, bởi vì hai người mang theo mùi rượu, nụ hôn nồng nhiệt, bầu không khí khô nóng lại mập mờ.
Úc Dao trực tiếp hôn nàng, còn có tác dụng hơn gọi tên.
Tô Mặc Ngôn được nước lấn tới, môi răng gắn bó.
So với rượu, khí tức của Úc Dao càng làm say lòng.
Tô Mặc Ngôn nhắm mắt m.út bờ môi, khoé miệng không nhịn được giương lên.
Nàng phát hiện, mỗi lần Úc Dao ruống rượu, đặc biệt thích chủ động hôn nàng, lần trước cũng thế. Úc tổng quả thật ngoài lạnh trong nóng lại khó đoán, việc nên làm đều làm, hôn bạn gái của mình, Tô Mặc Ngôn cầu còn không được.
Có cồn k.ích thích nụ hôn thêm ngọt ngào, Úc Dao cũng có chút mất kiềm chế.
"Ưm..." Tô Mặc Ngôn nhỏ giọng, ôm Úc Dao càng chặt.
Đôi môi dính vào dau từ đầu đến cuối, nụ hôn thật sâu thật nhiệt thành.
Tô Mặc Ngôn đổ ập cả người trên thân Úc Dao, áo khoác dệt kim thuận vai trượt xuống, lộ ra một mảnh lưng trần trắng bóng.
Úc Dao chà xát lòng bàn tay trên lưng nàng, da thịt nõn nà, lại vuốt bờ vai, hôn nàng mấy giây, môi rời môi, cánh môi cả hai đều trở nên hồng nhuận sung mãn: "Lên nhà thôi..."
Tô Mặc Ngôn ôm Úc Dao không buông tay, hạ mi nhìn chằm chằm môi cô, lại nghênh đón đôi môi.
Úc Dao đưa tay nắm lấy cằm Tô Mặc Ngôn, để nàng không đến gần được.
Tô Mặc Ngôn bắt lấy tay Úc Dao, leo lên lòng bàn tay, kéo ra, ánh mắt ngưng lại trên mặt Úc Dao, tràn đầy thâm tình: "Úc tổng, chị câu dẫn em, bây giờ muốn đuổi em đi?"
Đã lớn như vậy, xưa nay chưa ai gán từ "Câu dẫn" lên người Úc Dao.
Úc Dao dựa vào ghế nghỉ ngơi, nghiêng đầu nhìn Tô Mặc Ngôn, trên mặt mang theo ý cười, không nói gì.
Rượu vang ngấm vào người, cộng thêm mấy ngày nay cường độ làm việc cao, có chút mệt mỏi.
Bộ dạng này của Úc Dao khiến Tô Mặc Ngôn động tâm, lúc này hai tay vẫn còn vòng trên lưng cô, nhưng nhìn Úc Dao có vẻ mệt, Tô Mặc Ngôn chấp nhận buông tha, chẳng qua cánh môi lại vấn vương một lúc, lời nói ra nhẹ nhàng như có như không: "Chị câu dẫn em."
Ngoại trừ cười trừ, Úc Dao không biết nên nói gì, để mặc Tô Mặc Ngôn ôm mình. Chờ giây lát, cô nhắm mắt, nói: "Giống như bé con."
Tâm Tô Mặc Ngôn ấm lên, Úc Dao luôn nói nàng như vậy, nhưng lúc nào cũng sủng ái nàng, thuận theo nàng, quan tâm nàng.
Hai người ngồi ở ghế sau nghỉ ngơi năm phút.
Úc Dao nhắm mắt dưỡng thần, Tô Mặc Ngôn ôm cô im lặng nhìn.
Năm ngoái, lúc Tô Mặc Ngôn một mình ở Osaka, luôn mơ thấy tình cảnh như vậy, giống như bây giờ, hai người bình thản, ấm áp cùng một chỗ.
Không cần oanh oanh liệt liệt, bên nhau đơn giản bình đạm đã rất tốt.
Thời gian không còn sớm, Tô Mặc Ngôn nhô đầu ra, áp môi mình lên môi Úc Dao, hôn tỉnh, cái này gọi là có qua có lại.
Úc Dao mở mắt ra, hừ nhẹ: "Ân?"
Tô Mặc Ngôn xoa xoa trán giúp cô: "Lên nhà nghỉ ngơi."
"Em khoác thêm áo vào đi."
Thấy Úc Dao hơi say, đột nhiên Tô Mặc Ngôn nhớ đến một việc.
Úc Dao chuẩn bị mở cửa xuống xe, bị Tô Mặc Ngôn giữ tay lại: "Sao vậy?"
"Đêm hôm đó chị uống say sao?" Nàng nghiêm túc hỏi, rất muốn biết rốt cuộc tình huống đêm đó là như thế nào, cái đêm các nàng hôn nhau lần đầu: "Chị không biết người đó là em?"
Úc Dao đoán được Tô Mặc Ngôn nhắc đến cái gì, nhưng vẫn hỏi lại: "Cái gì?"
"...Đêm chị hôn em." Một lần đó, Tô Mặc Ngôn nhớ rõ, là Úc Dao nâng mặt nàng, hôn nàng, Tô Mặc Ngôn muốn cự tuyệt nhưng nghĩ lại đối phương là Úc Dao, rốt cuộc không đẩy ra.
Từ từ, bắt đầu trầm mê, mà Úc Dao cũng hôn càng sâu.
Lúc ấy đại não Tô Mặc Ngôn rất loạn, cảm thấy hai nữ nhân như vậy quá hoang đường, nhưng đối phương là Úc Dao a, nàng không nỡ từ chối, cuối cùng, thậm chí còn nhiệt tình đáp lại.
Từ đêm đó trở đi, Tô Mặc Ngôn ý thức được tình cảm của nàng dành cho Úc Dao đã biến đổi.
"Có sao?" Úc Dao khẽ nhíu mày.
Nghe Úc Dao nói như vậy, Tô Mặc Ngôn mở to hai mắt, thì ra Úc tổng cũng biết cách giả ngốc.
"Có!" Tô Mặc Ngôn tiến tới, mặt đối mặt. Nói: "Đêm hôm đó, chúng ta ngắm sông ở cầu vượt, về đến nhà...Lúc chị hôn em, thật sự vì uống say sao?"
Tô Mặc Ngôn như muốn đánh nhau đến nơi, nhất định phải nghe được đáp án: "Chị có biết...Người đó là em không?"
Tô Mặc Ngôn nháo nhào, Úc Dao thừa nhận: "Chị biết là em."
Rốt cuộc Tô Mặc Ngôn đã nghe được đáp án nàng muốn nghe.
Chuyện lần đó, phỏng chừng Úc Dao cũng khó mà quên được.
Úc Dao nhất thời xúc động, hôn nàng.
Nhưng lúc Tô Mặc Ngôn tìm cô đối chất, Úc Dao chọn phủ nhận. Bởi vì cô cho rằng, như vậy là phương án tốt nhất cho cả hai.
Nhưng cô không ngờ, Tô Mặc Ngôn cố chấp như vậy, hơn nữa, Tô Mặc Ngôn cũng thích cô.
"Chị không say, đúng không? Chị giả ngốc với em?" Tô Mặc Ngôn cười, có hạnh phúc cũng có uỷ khuất, nàng ôm Úc Dao ghì đầu vào vai cô, thì thầm: "Em không say, em rất tỉnh, bắt đầu từ lúc đó, em nhận ra...Em thích chị, là thích kiểu kia."
Em thích chị, là thích kiểu kia.
Chuyện tình cảm, xưa nay Tô Mặc Ngôn không quen che giấu, nhưng lúc ở cạnh Úc Dao, nàng vô thức cẩn trọng.
Hai người uống nhiều rượu, đều có chút mệt, ngồi cùng một chỗ, trò chuyện về chuyện cũ.
"Từ nhỏ đến lớn, đều là người khác thầm mến em." Tô Mặc Ngôn nắm chặt tay Úc Dao, ngẩng đầu nhìn cô, cười ngây ngô: "Chị là người đầu tiên em thầm mến, khi đó, chỉ cần chị nói với em một câu, nhìn em thêm một cái, em liền cao hứng nửa ngày, thật đấy..."
Cũng may, từ yêu thầm đã trở thành chính thức yêu nhau.
Tô Mặc Ngôn không kể với Úc Dao, lúc nàng ở Nhật Bản có bao nhiêu khó chịu, nàng chỉ muốn nói những chuyện ngọt ngào.
Nhưng Úc Dao làm sao không hiểu, Tô Mặc Ngôn vừa cười vừa nói, thời điểm nói được một nửa, bị Úc Dao ôm vào ngực.
Úc Dao khẽ nói: "Là chị không tốt..."
Tô Mặc Ngôn dựa vào cô, lắc đầu: "Em hiểu, chúng ta đều là nữ nhân, khẳng định chị nhất thời không thể chấp nhận, lúc đó em cũng không tin được, cảm thấy bản thân mình chắc là điên rồi...Hơn nữa, em không đủ chững chạc, chị chần chừ là phải."
Nàng bị Úc Dao hấp dẫn, bởi vì cô chững chạc trưởng thành, bất kỳ thời điểm nào cũng muốn bày mưu tính kế tiếp cận, trên người Úc Dao, có thật nhiều khí chất khiến nàng mê muội.
"Mặc Ngôn..." Úc Dao muốn nói gì đó.
"Chị không cần phải nói nữa." Tô Mặc Ngôn dùng môi mình ngăn chặn môi Úc Dao, mấy giây không nỡ buông ra: "Em hiểu hết, sau này chúng ta bù đắp cho nhau là được..."
Tô Mặc Ngôn nhận định Úc Dao chính là người nàng chờ bấy lâu, không muốn chia tay thêm một lần nào nữa.
Úc Dao ôm nàng, đưa tay vuốt làn tóc, có nàng bên cạnh, giường như đã trở thành thói quen.
Nhắm mắt lại, chỉ muốn trân quý cái ôm ấm áp.
***
Ngày hôm sau, hơn bảy giờ sáng.
Úc Dao rửa mặt xong, bước ra từ phòng tắm, đi đến bên cạnh cửa sổ, kéo rèm che, ánh nắng xuyên qua lớp kính, rải vào phòng ngủ.
Lại là một ngày trời trong mây trắng.
"Mặc Ngôn, nên dậy rồi."
Trên giường, Tô Mặc Ngôn trở mình, dùng mu bàn tay ngăn ánh sáng.
Dâu tây và Điềm Đồng nhảy lên giường, Điềm Đồng cọ cọ mặt Tô Mặc Ngôn, dâu tây dứt khoát mặc định Tô Mặc Ngôn là cái đệm thịt đi tới lui đạp trên người nàng.
"Ân...Đừng nháo, để mẹ ngủ thêm một chút..."
Cái giường rộng hai mét, Tô Mặc Ngôn lăn đến đâu, hai tiểu gia hoả liền theo tới đó, không để nàng tiếp tục nướng thêm.
Cứ như vậy vẫn không chịu dậy, Úc Dao đứng một bên nhìn, không ngăn được buồn cười.
Úc Dao đi đến bên giường ngồi xuống, ôm lấy dâu tây, nói: "Chị làm điểm tâm, em mau dậy."
"Ân, năm phút nữa."
Lại là năm phút, Úc Dao đưa tay dò vào trong chăn, sờ đến trên lưng nàng, dùng đầu ngón tay gãi nhẹ.
Tô Mặc Ngôn uốn éo thân mình, Úc Dao chạm vào chỗ mẫn cảm, nàng ngồi dậy, vừa cười vừa nói: "Chị cảm thấy thú vị lắm a ~~"
Mỗi sáng, Úc Dao đều dùng cách này để đánh thức Tô Mặc Ngôn, có thể sáng tạo một chút hay không.
Úc tổng cảm thấy không cần đổi mới, chỉ cần có tác dụng là được. So với người khác, Tô Mặc Ngôn sợ ngứa hơn bất kỳ ai, thoáng đụng eo một cái nàng liền không chịu được, nàng còn nói, nàng dâu sợ nhột là nàng dâu biết thương người.
Ăn điểm tâm xong, Tô Mặc Ngôn thuận tiện đi nhờ xe Úc Dao.
"Tối nay em sẽ về trễ, công ty có tiệc." Trước khi xuống xe, Tô Mặc Ngôn mở dây an toàn, nói.
"Mấy giờ sẽ xong? Chị đón em?" Úc Dao giữ Tô Mặc Ngôn lại, giúp nàng sửa sang đầu tóc.
Tiệc tối, là do tổng biên tập sắp xếp gặp mặt đối tượng phỏng vấn, nàng cũng không biết sẽ trò chuyện trong bao lâu, đại khái không lâu lắm.
"Không cần đâu, có lẽ sẽ không trễ lắm." Tô Mặc Ngôn nghiêng người qua, hôn lên môi Úc Dao một cái: "Em đi làm a, đừng quên ngày mai chị có hẹn cùng ngắm hoa anh đào với em, người bận rộn."
"Biết rồi."
Hoa anh đào nở theo kỳ, cũng rất nhanh kết thúc, vừa vặn xem đợt hoa nở cuối cùng.
Cuối tháng, cần chuẩn bị xuất bản tạp chí đầu tháng mới, áp lực công việc tăng nhanh, Tô Mặc Ngôn hiếm khi không tăng ca. Nàng đã quen nhàn tản tự do, cũng không quá yêu thích làm việc rập khuôn, lúc ở Nhật, nàng cũng chỉ là nhiếp ảnh gia hợp tác với tạp chí, thời gian làm việc không bó buộc, nhưng bây giờ...
Tô Mặc Ngôn cũng ý thức được, nàng về nước, khả năng cao là chấp nhận từ bỏ công việc phù hợp nhất với mình...
Nhưng nàng không hối hận, cuộc sống chính là như vậy, có được có mất.
Mãi cho đến buổi tối, Tô Mặc Ngôn gặp lại Liên Y, hai người đều rất bất ngờ.
"...Vị này là Liên Y tiểu thư..."
Cô ấy là Liên Y, Tô Mặc Ngôn cấp tốc nhớ lại bản lý lịch, so với nữ nhân trung niên trong tưởng tượng của nàng thì thật khác xa. Ba mươi ba tuổi, xinh đẹp dịu dàng, bằng tuổi với Úc Dao, hơn một lần dành được giải thưởng danh giá nhất cấp quốc tế về thiết kế kiến trúc cao cấp, có thể nói nàng là nhân vật truyền kỳ trong giới kiến trúc.
Phần tài liệu chỉ có văn tự không có hình ảnh, cho nên tối qua Tô Mặc Ngôn không nhận ra nàng.
"...Giới thiệu với cô, vị này là Tô Mặc Ngôn, cô ấy phụ trách quay chụp."
Lúc tổng biên tập giới thiệu Tô Mặc Ngôn, ánh mắt Liên Y khoá trên người nàng, không ngờ tới, sẽ đụng độ bạn gái Úc Dao.
Hôm nay Tô Mặc Ngôn ăn mặc hưu nhàn tuỳ ý, không giống với vẻ xinh đẹp yêu mị đêm qua, cho nên, lộ ra tuổi tác càng nhỏ.
"Cô tên Mặc Ngôn sao? Tên rất hay."
"Cảm ơn." Cảm giác của Tô Mặc Ngôn đối với Liên Y luôn kỳ lạ, mặc dù vẻ mặt tươi cười, nhưng trong ánh mắt lại không hữu hão như vậy.
Bây giờ vẫn chưa chính thức phỏng vấn, chỉ là ăn một bữa, làm quen một chút.
Trò chuyện chưa bao lâu, tổng biên tập có việc bận, không đi không được: "...Thật ngại quá, Liên Y tiểu thư, lần sau tôi mời cô dùng bữa."
"Không sao, tôi và Triệu biên tập không phải lần đầu hợp tác."
"Mặc Ngôn, bồi Liên Y tiểu thư, tôi đi trước."
"Liên Y tiểu thư, vì sao cô lại muốn về nước?" Dựa theo lệ cũ, Tô Mặc Ngôn hỏi những vấn đề quen thuộc, phía trước ống kính là con người, nếu am hiểu được đối tượng quay chụp, sẽ tìm ra phong cách phù hợp. Trong mắt Tô Mặc Ngôn, mỗi người đứng trước ống kính, đều là độc nhất vô nhị.
"Bởi vì..." Liên Y nhấp một ngụm rượu, ánh mắt quét về phía Tô Mặc Ngôn: "Bởi vì người tôi yêu đang ở trong nước."
Tô Mặc Ngôn cũng không ngại bàn về vấn đề tình cảm, thời điểm muốn hỏi tiếp, đối phương đột nhiên hỏi: "Mặc Ngôn, năm nay cô bao nhiêu tuổi, tôi hỏi điều này không bất tiện chứ?"
"Hai mươi lăm tuổi."
Liên Y siết chặt ly rượu trong tay, đầu ngón tay trắng bệch, nàng mới hai mươi lăm tuổi, nhỏ hơn Úc Dao những tám tuổi...Úc Dao, cậu nghiêm túc sao?
"Cô và Úc Dao, quen biết thế nào?"