"Cái gì?!!" Lúc này Tô Mặc Ngôn thật uỷ khuất, đột nhiên bị oan, phản ứng đầu tiên là tưởng mình nghe nhầm, về sau tỉnh táo lại, làm sao Lam Nhiễm có thể nói với Úc Dao những lời này? Tô Mặc Ngôn lo lắng giải thích: "Nhất định là chị Nhiễm hiểu lầm rồi!"
Úc Dao nhìn hàng lông mày căng thẳng, nhịn cười, Lam Nhiễm nói chơi đương nhiên cô không thật sự để trong lòng, Úc Dao nhân lúc này, thuận tiện nhấc lên đề tài nói giỡn, cố ý hỏi lại Tô Mặc Ngôn: "Em khẩn trương như vậy làm gì?"
"Em và Tuyết Tử chỉ là bạn bè bình thường." Rõ ràng là một câu rất bình thường, nói như vậy, ngược lại có chút khó chịu, tựa như chột dạ nghĩ trăm phương ngàn kế biện giải cho mình.
Tô Mặc Ngôn khẩn trương không phải vì chột dạ, mà là nàng sợ Úc Dao sẽ nghĩ nhiều, nhất là Úc Dao lên tiếng hỏi lại, hình như đang nghi kị điều gì, Tô Mặc Ngôn không chịu được nhìn cô như vậy.
Thấy Tô Mặc Ngôn bị doạ rồi, Úc Dao tự nhiên có chừng có mực, vừa rồi chỉ vì thấy các nàng có phần thân mật, liền theo bản năng làm bộ giận nói với Tô Mặc Ngôn những lời này, ngẫm lại xác thực không ổn.
Tô Mặc Ngôn vẫn còn bận minh oan cho mình: "Không được, em gọi cho chị Nhiễm, để chị ấy nói rõ, vì sao lại nói với chị như thế..."
Trong nháy mắt đầu óc nổ tung, đại não choáng váng, Úc Dao cho rằng nàng và Tuyết Tử từng hẹn hò?
Nói là làm, Tô Mặc Ngôn lấy di động ra tìm phương thức liên lạc với Lam Nhiễm, vàng thật không sợ lửa, đương nhiên nàng không sợ tìm Lam Nhiễm đối chất.
Bình thường Tô Mặc Ngôn là người tuỳ ý, nhưng trong chuyện này lại rõ ràng đến khác biệt. Úc Dao động tác nhanh nhạy, bắt lấy tay Tô Mặc Ngôn, cười: "Ngốc, chị ghẹo em."
Tô Mặc Ngôn nghe Úc Dao nói như vậy, không cười nổi.
Trái với lúc nãy, bây giờ Tô Mặc Ngôn giận đến nghiêm túc, nàng xụ mặt, nhìn chằm chằm Úc Dao, một hồi lâu sau mới méo miệng nói: "Không buồn cười chút nào."
Tựa hồ có chút tức giận, Úc Dao nắm tay nàng, nét mặt không giấu được buồn bực, bộ dáng tâm không cam tình không nguyện.
"Sao vậy?" Úc Dao tiến lên một bước, đưa tay nâng mặt Tô Mặc Ngôn.
Tô Mặc Ngôn vốn cũng không phải người thích cười, nhưng về sau bên cạnh Úc Dao, liền trở nên đặc biệt thích cười, cho nên nhìn Tô Mặc Ngôn mặt lạnh, Úc Dao liền biết không đúng.
"...Đừng ghẹo em kiểu này." Tô Mặc Ngôn quật cường nói, trên mặt vẫn không chút tươi cười, tựa như đang bàn đến một vấn đề nhất định phải làm theo nguyên tắc, rất ít khi nhìn thấy Tô Mặc Ngôn như vậy.
Có lẽ đây là điểm nhạy cảm của nàng, đùa chỗ nào cũng được, nhưng nàng không muốn Úc Dao nói đùa ở phương diện này, Tô Mặc Ngôn sẽ cảm thấy Úc Dao đối với mình không đủ tín nhiệm, trong chuyện tình cảm rõ ràng nàng rất nghiêm túc.
Bình thường Úc Dao là người nghiêm túc đứng đắn, mỗi lần gợi lên trò đùa, đều có thể giày vò Tô Mặc Ngôn quá sức, tựa như năm ngoái đăng tải dòng trạng thái, chuyện đó, Tô Mặc Ngôn vĩnh viễn không quên được.
Nhiều khi nhìn Tô Mặc Ngôn lỗ m.ãng, cũng có thể xem nàng biểu hiện không "Đứng đắn", nhưng phương diện tình cảm, nàng rạch ròi hơn bất kỳ ai.
"Sẽ không." Úc Dao nghiêm túc trả lời, cô không ngờ tới Tô Mặc Ngôn sẽ phản ứng gay gắt như thế, đến bây giờ vẫn còn xụ mặt, Úc Dao nâng mặt nàng trong tay, cười ngọt ngào dùng đầu ngón tay nâng khoé môi nàng.
Tô Mặc Ngôn mặt mày khó chịu liếc Úc Dao: "Chị làm gì vậy..."
"Cười cho chị xem." Úc Dao dứt khoát dùng mấy đầu ngón tay lôi kéo hai bên khoé miệng Tô Mặc Ngôn giương lên, muốn thấy nàng nhìn mình tươi cười. Lúc trước, Tô Mặc Ngôn nói với cô "Em thích nhìn chị cười", hiện tại, Úc Dao có thể cảm nhận được loại tâm tình này.
Tô Mặc Ngôn không cười, trong lòng Úc Dao luôn không thoải mái.
Chuyến đi này là lời hứa với Tô Mặc Ngôn từ năm trước, khất nợ đến tận bây giờ, Úc Dao muốn Tô Mặc Ngôn thật vui vẻ, không muốn nàng buồn lo, muốn đền bù cho nàng.
Úc Dao lại ngoắc ngoắc khoé miệng Tô Mặc Ngôn, ôn nhu dỗ dành: "Cười một chút."
Tô Mặc Ngôn bị Úc Dao cưỡng ép gạt ra một nụ cười cứng ngắc, vốn dĩ nàng còn mộc mộc nhìn Úc Dao, không quá mấy giây, rốt cuộc không kiềm được, chủ động nở nụ cười, nhưng lại lập tức nén trở về.
Chỉ là động thái nén cười quá rõ ràng.
"Không có tâm trạng." Tô Mặc Ngôn vểnh môi lên, có mấy phần kiêu ngạo.
Úc Dao cười một tiếng, kéo tay Tô Mặc Ngôn qua ủ trong tay mình, kéo nàng đến một gốc cây cọ già cách đó không xa, đứng về sau, dừng bước.
Hoàng hôn qua đi, màn đêm buông xuống, trên bờ biền người cũng dần thưa.
Nơi hẻo lánh yên tĩnh không người, Úc Dao nâng cằm Tô Mặc Ngôn lên, dưới thân cây cọ, nhẹ nhàng hôn nàng.
Bãi biển trong khoảnh khách giao thoa giữa ngày và đêm, quang ảnh mụ mị.
Gió thổi tán cọ xào xạc rung động.
Tựa như nụ hôn tươi mát của gió biển, ngắn ngủi ôn nhu, chuồn chuồn lướt nước, Tô Mặc Ngôn mở mắt nhìn Úc Dao một chút, môi chạm môi, ngọt đến trong lòng, hôn hôn, không tự chủ được kéo Úc Dao ôm chặt.
Úc Dao cười nhẹ, khẽ nói: "Đừng giận nữa."
"Chị nói hươu nói vượn nói oan cho em..."
Bốn phía không người, Úc Dao lại đưa môi qua, hôn cạn Tô Mặc Ngôn mấy lần. Hôn qua đi lại dùng ánh mắt thâm tình nhìn đối phương, chọc lòng người lay động.
Úc Dao buông môi nàng ra: "Đủ chưa?"
Tô Mặc Ngôn đưa tay chạm chạm cánh môi, tâm tư xoay vòng: "Ân...Tối nay mặc bikini dạy em tập bơi, em sẽ tha thứ cho chị."
Xem ra không phải Tô Mặc Ngôn muốn học bơi, mà là nuôi tâm tư không thuần khiết, Úc Dao nhíu mày, cười bất đắc dĩ: "Được, chị mặc cho em xem, hài lòng không?"
Lúc Úc Dao cười lên, giữa lông mày đặc biệt ôn nhu, khoé miệng nâng lên đường cong rất nhỏ, phá lệ câu người. Tô Mặc Ngôn cảm thấy, nếu Úc tổng cười với người khác như vậy, sợ là không ai có thể kháng cự, cũng may, Úc Dao chỉ cười với nàng.
Trong lòng vô cùng thoả mãn.
Tô Mặc Ngôn bất tri bất giác, theo Úc Dao nở nụ cười, không thể không nói, hiện tại Úc tổng rất biết cách đặt bẫy, mỗi lần đều vừa nhanh vừa chuẩn dỗ dành nàng, ví dụ như nói một lời không lọt liền kéo nàng hôn, cái này là điều Tô Mặc Ngôn thích nhất.
"Vẫn là cười mới xinh." Úc Dao nhéo mũi Tô Mặc Ngôn, động tác mang tính cưng chiều.
Tô Mặc Ngôn ôm Úc Dao chất vấn: "Không cười thì không xinh sao?"
Úc Dao hôn lên tóc nàng, đưa tay vuốt mấy sợi tóc rối: "Thế nào cũng xinh."
Tô Mặc Ngôn sững sờ nhìn Úc Dao: "Úc tổng, chị thay đổi rồi..."
Úc Dao của trước kia sẽ không nói những lời này, Tô Mặc Ngôn cảm thấy người nàng yêu tựa như một khối độc mộc, luôn cảm thấy chính mình đơn phương nhiệt tình, mà bây giờ...Tô Mặc Ngôn trùng điệp đắp lên môi Úc Dao một chuỗi dấu hôn, nói thêm nửa câu còn lại: "Nhưng em thích."
Không phải Úc Dao tận lực thay đổi, đối với người ngoài cô sẽ vĩnh viễn bày ra bộ dáng lãnh đạm như cũ. Chỉ là lúc bên cạnh Tô Mặc Ngôn, Úc Dao thuận theo tự nhiên, nghĩ đến có thể dỗ nàng vui, tựa như Tô Mặc Ngôn cố gắng đứng ở góc độ của Úc Dao, cân nhắc đến cảm giác của nàng.
Hoặc là vì ngay từ đầu, Úc Dao đã đặt sự chênh lệch của hai người bày ra trước mắt, cũng biết rõ giữa các nàng tồn tại vấn đề. Cho nên kể từ khi chính thức bên nhau, Úc Dao và Tô Mặc Ngôn từ từ hiểu và thích ứng với lối sinh hoạt của đối phương, cũng như quan niệm sống cùng tiết tấu.
Để hai người phù hợp, không phải chuyện một người có thể đơn phương nỗ lực từ một phía. Điểm này, Tô Mặc Ngôn và Úc Dao có đủ ăn ý.
Lúc hai người ở cùng một chỗ, thay nhau cân nhắc đến cảm nhận của đối phương, dần dà phát hiện, đối phương càng lúc càng giống hình mẫu lý tưởng của mình.
***
Bảy giờ hơn, màn đêm bao phủ toàn bộ bãi cát, bờ biển huyên náo một ngày dài, dần dần trầm tĩnh.
Các nàng đặt cơm tối ở một nhà hàng hải sản, Tuyết Tử bởi vì bận việc, cho nên đến trễ.
"Thật có lỗi, để hai người đợi lâu." Áo sơ mi trắng đơn giản cùng quần jean, Tuyết Tử rất thích hoạt động ngoài trời, giống như cô gái trẻ tuổi mang nhiều năng lượng. Nếu như Tuyết Tử không tự mình nói ra số tuổi, hiếm ai có thể đoán được cô đã ba mươi, ngay cả Úc Dao cũng cho rằng cô và Tô Mặc Ngôn đồng trang lứa.
Cân nhắc đến nói chuyện với Úc Dao, Tuyết Tử rất lịch sự, toàn bộ cuộc nói chuyện đều chầm chậm sử dụng tiếng Trung, có chút sứt sẹo, nhưng cũng không ảnh hưởng đến nội dung truyền đạt.
"Mặc Ngôn, bạn gái của em thật sự thật sự xinh đẹp." Trên bàn ăn, Tuyết Tử cảm thán. Mặc dù bình thường hơi hướng nói chuyện của Tuyết Tử có phần xốc nổi, nhưng thời điểm cô tán dương Úc Dao là hoàn toàn chân thành. Lúc trước Tô Mặc Ngôn cho cô xem hình chụp Úc Dao, Tuyết Tử liền bị Úc Dao làm cho kinh diễm, hôm nay tận mắt nhìn thấy, so với ảnh chụp chỉ có hơn không kém.
Úc Dao cười yếu ớt, vĩnh viễn bày ra với người ngoài tư thái trong trẻo băng lãnh.
Tô Mặc Ngôn nhìn phản ứng của Tuyết Tử, nhớ lại thời điểm ở quán cà phê vào mùa hè năm trước, lần đầu gặp gỡ đúng nghĩa giữa nàng và Úc Dao. Khi đó, thời điểm nhìn thấy cô, tâm tình của nàng không khác Tuyết Tử bây giờ là mấy, cảm thấy kinh diễm, có loại xúc động muốn thu người vào ống kính.
"Thật ngại quá, chị quá kích động, thất lễ rồi." Sau khi nói với Tô Mặc Ngôn, Tuyết Tử liên tục khẽ vuốt vuốt cằm. Là một nhiếp ảnh gia, so với người bình thường càng biết cách cảm thụ cái đẹp, Tuyết Tử rất thưởng thức Úc Dao, lần đầu gặp cảm thấy cô tựa như model.
"Cứ thoải mái là được, chị đến Trung Quốc lần đầu, nhất định phải chơi thật vui." Tô Mặc Ngôn giơ ly rượu đỏ, ba người cùng nhau chạm ly.
Tuyết Tử tuyệt đối là người nhiều lời, nhưng là do không am hiểu tiếng Trung, cho nên lời nói khó tránh khỏi va va chạm chạm, hơi lộn xộn, cô nhìn về phía Úc Dao: "...Em có muốn nói lời nhiều, có thể tiếng Trung rất kém...Mong là nghe có thể hiểu a?"
"Nói rất khá." Úc Dao phối hợp, thả chậm tốc độ nhả chữ.
"Giọng chị thật dễ nghe." Tuyết Tử tiếp tục khen ngợi, đồng thời càng nói càng hăng hái: "Rốt cuộc em đã hiểu vì sao Mặc Ngôn...Mê muội chị như vậy."
Nghĩ nửa ngày, Tuyết Tử mới gạt ra hai chữ "Mê muội" để hình dung. Cô từng gặp qua nhiều nữ nhân xinh đẹp, nhưng khí chất ưu nhã lại nổi bật như Úc Dao, thật sự rất rất ít.
Thời điểm Tô Mặc Ngôn ở Osaka đơn phương Úc Dao, Tuyết Tử là người rõ ràng nhất, cũng không biết đã an ủi Tô Mặc Ngôn bao nhiêu lần, đoạn thời gian đó Tô Mặc Ngôn bị bao vây trong u ám, buổi tối mất ngủ nghiêm trọng, sầu não uất ức, Tuyết Tử nhìn mà đau lòng.
"Úc Dao..."
Úc Dao nhìn về phía Tuyết Tử, tựa hồ cô có chuyện cần nhắn nhủ.
"Mặc Ngôn là người...Rất nghiêm túc, em ấy đối với chị rất chân thành..."
Tô Mặc Ngôn đối với cô nghiêm túc, đương nhiên Úc Dao có thể cảm nhận được, tựa như vừa rồi Úc Dao thuận miệng nói câu nói kia, Tô Mặc Ngôn liền vội vã muốn gọi cho Lam Nhiễm phân trần.
"Không phải chị bảo có chuyện muốn nói với em sao?" Tô Mặc Ngôn lên tiếng đánh gãy cuộc hội thoại, nàng sợ Tuyết Tử sẽ kể cho Úc Dao nghe trạng thái của mình lúc ở Osaka, khi đó nàng uống say, nhịn không được luôn miệng gọi "Úc Dao", trong lòng như có tảng đá lớn, gào khóc nức nở.
Nhưng bây giờ, những chuyện đó không còn quan trọng.
Tuyết Tử nhìn nhẫn đôi trên tay các nàng, trong lòng cũng thay bọn họ vui vẻ, tình yêu không dễ dàng, mới càng khiến người ta trân quý: "Hai người có thể bên nhau là quá tốt rồi, chúc phúc cho hai người."
Dưới bàn ăn, Tô Mặc Ngôn nắm tay Úc Dao, hai người đồng thời quay đầu, nhìn nhau cười một tiếng.
Trong bữa ăn, Tuyết Tử và Tô Mặc Ngôn dùng tiếng Nhật trao đổi vài câu, chủ yếu đàm luận về mùa xuân năm sau, Tokyo tổ chức cuộc thi chụp ảnh, Tuyết Tử hi vọng Tô Mặc Ngôn có thể cùng cô tham gia, hiện tại chủ đề quay chụp vẫn chưa có. Một cơ hội giao lưu tốt như vậy, hiển nhiên Tô Mặc Ngôn không muốn bỏ qua.
Cơm tối rất nhanh kết thúc, Tuyết tử đột nhiên hỏi Úc Dao: "Chị có thể làm model cho em không? Em rất muốn chụp cho chị một bộ ảnh chân dung..."
Ngay từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Úc Dao, Tô Mặc Ngôn liền biết Tuyết Tử nuôi "Mưu đồ làm loạn". Ngay lúc Úc Dao còn chưa kịp đáp, Tô Mặc Ngôn đã kéo tay cô, vội vàng cự tuyệt: "Chuyện này không được, chị ấy là model độc quyền của em."
Úc Dao không có hứng thú với việc chụp ảnh, nhưng Tô Mặc Ngôn thích chụp cô, vĩnh viễn chụp không biết chán. Cộng hết thảy ảnh Tô Mặc Ngôn chụp Úc Dao lại, áng chừng mở triển lãm cũng không thành vấn đề.
Úc Dao cũng dần quen với việc để Tô Mặc Ngôn chụp mình, cô thích nhìn dáng vẻ nghiêm túc khi nàng làm việc, lại chú tâm vào một mình cô. Dưới ống kính của người yêu, so với dưới ống kính của nhiếp ảnh gia, sẽ tạo ra hai loại cảm giác khác biệt.
Ngoại trừ Tô Mặc Ngôn, Úc Dao cảm thấy mình rất khó phối hợp với người khác.
"Thật xin lỗi, tôi không am hiểu vấn đề này." Úc Dao từ chối khéo léo.
Tuyết Tử bất đắc dĩ le lưỡi, tâm tình Tô Mặc Ngôn cô có thể hiểu được, một nhiếp ảnh gia, xem người yêu là model độc quyền, là một chuyện rất lãng mạn. Tuyết Tử nghĩ nghĩ, giữ chặt tay Tô Mặc Ngôn: "Chị chụp cho em và người mẫu độc quyền một bộ ảnh, cũng có thể à nha? Vừa nãy chụp bóng lưng hai người bên bờ biển, đột nhiên có linh cảm."
"Cho bọn em?"
"Ân, coi như là món quà của chị."
Mặc dù Tô Mặc Ngôn muốn cùng Úc Dao chụp ảnh mặc váy cưới, nhưng các nàng chụp chân dung với nhau, Tô Mặc Ngôn từng nghĩ qua chuyện này, bất quá chưa tìm thấy thời gian thích hợp. Địa điểm và nhiếp ảnh gia cũng là vấn đề, hiện tại, mọi thứ vừa đẹp.
Ánh mắt Tô Mặc Ngôn hướng về phía Úc Dao: "Em muốn chụp."
Tô Mặc Ngôn nhìn cô bằng ánh mắt này, Úc Dao còn có thể không chiều nàng sao? Đều theo nàng: "Ân."
Kế hoạch như vậy là quyết định xong, sáng ngày mai Tuyết Tử có thời gian rảnh, chuẩn bị chụp cho các nàng một bộ ảnh ngoại cảnh đón bình minh, lại chụp thêm một bộ trong phòng đặc tả.
Sau bữa tối, Tô Mặc Ngôn kéo Úc Dao tản bộ trên đường tiêu cơm, đến chín giờ tối, mới hướng về biệt thự giáp biển.
Bể bơi riêng rất lớn, quả thực phù hợp để hai người các nàng hưởng thụ không gian.
Nói đến bơi, thật ra Tô Mặc Ngôn cũng không thật sự muốn học, nàng sợ lực đẩy của nước, sẽ khiến nàng nhớ lại chuyện khi còn bé. Hai năm trước nàng đề cập đến tập bơi với Úc Dao, mục đích rất không đơn thuần...
"Chuẩn bị một chút, chị dẫn em xuống nước."
Tô Mặc Ngôn lúng túng: "Nhất định phải học a?"
"Không phải em nói muốn học sao?" Úc Dao nhớ rõ, thời điểm Tô Mặc Ngôn làm trợ lý cho mình, ngày cách ngày đều đứng trước mặt cô mặt dày hỏi, Úc tổng, bao giờ thì chị dạy em học bơi?
Hiện tại các nàng đã bên nhau, Tô Mặc Ngôn rất thành thật trả lời Úc Dao: "Em chẳng qua chỉ muốn nhìn chị mặc bikini..."