Dứt lời, rơi vào yên tĩnh.
Tô Mặc Ngôn cười khó xử, quay đầu hôn vào trán Tiểu Hoa một cái, không tiếp tục nhìn Úc Dao. Bây giờ nàng vẫn thường xuyên nhớ tới cảm giác đêm đó, mặc dù say, nhưng cảm giác mê đắm cùng hưởng thụ lúc đó không hề mờ nhạt.
Nếu Úc Dao không trốn tránh, nếu cô chịu thừa nhận, thì thật tốt.
"Con bé muốn hôn chị." Tô Mặc Ngôn ôm Tiểu Hoa, đưa đến trước mặt Úc Dao, nhẹ giọng nói.
Úc Dao định thần, câu nói vừa rồi Tô Mặc Ngôn nói ra, là chỉ Tiểu Hoa.
Tiểu Hoa đánh bạo, nhô đầu ra, chu cái miệng nhỏ đóng nhẹ một dấu lên má Úc Dao, vừa lòng thoả ý.
Nhìn Úc Dao, Tô Mặc Ngôn nghĩ, nàng cũng muôn hôn một chút, ngẫm lại chỉ nên nghĩ trong lòng.
Mặc dù Tiểu Hoa thích Úc Dao, nhưng suy cho cùng vẫn có chút sợ người lạ. Không quen thuộc như với Tô Mặc Ngôn, sau khi hôn xong lại xấu hổ ôm Tô Mặc Ngôn, buông thõng cái đầu nhỏ xuống.
"Em nói đúng không, Tiểu Hoa rất thích chị, nhìn xem hôm nay con bé có bao nhiêu vui vẻ."
"Em nói với con bé giúp tôi." Úc Dao nhu hoà nhìn Tiểu Hoa, vốn không quá yêu thích trẻ con, bây giờ cũng bị Tô Mặc Ngôn làm ảnh hưởng: "A di cũng thích con."
Tô Mặc Ngôn nghĩ, câu này, nếu như đổi thành "Tôi cũng thích em" thì tốt biết mấy.
Đối với chuyện tình cảm Tô Mặc Ngôn rất rõ ràng, thích tức là thích, không thích tức là không thích.
Sau khi gặp gỡ Úc Dao, không hiểu sao lại trở nên lằng nhà lằng nhằng, dây dưa dài dòng.
Úc Dao lái xe, Tô Mặc Ngôn và Tiểu Hoa ngồi ở ghế sau, chơi mấy trò chơi của trẻ con.
Nhìn qua kính chiếu hậu, Úc Dao nhất thời cảm thấy mình đi chơi với hai đứa trẻ con, một lớn một nhỏ.
Cuối tuần, viện Hải Dương đông khách tham quan, đa số là các cặp yêu nhau hoặc một nhà ba người. Không thấy ai giống như các nàng, hai nữ nhân và một đứa bé.
Tiểu Hoa sống trong thế giới im ắng của mình quá lâu, đối với những gì xảy ra trước mắt, là một lòng hiếu kì. Những thứ chỉ được nhìn qua ảnh, bây giờ xuất hiện rõ ràng, trong mắt của một đứa trẻ năm tuổi, mọi thứ chưa bao giờ sinh động đến thế.
"Đây là con sứa, a di từng cho con xem ảnh chụp..."
Tô Mặc Ngôn dẫn Tiểu Hoa tham quan, từ từ giải thích.
Úc Dao yên lặng đi theo hai người, đã nhiều năm cô chưa đến viện Hải Dương, lần trước đến, là công ty tổ chức hoạt động cho nhân viên.
Theo đoàn tham quan mấy triển lãm cá nhân, cuối cùng đến đường hầm bằng kính dài hơn trăm mét, xung quanh là sinh vật biển bơi lội. Lúc này màu xanh của nước biển thăm thẳm vây quanh, tựa như đặt mình trong biển sâu, nhiều loại cá bơi qua, từ bên cạnh, từ đỉnh đầu, một mảnh ảo mộng.
Trước kia Tô Mặc Ngôn thường hỏi mẹ, ở dưới đáy biển có gì, một thời gian sau, mẹ nàng đích thân lặn biển quay một đoạn video, làm thành đĩa CD đưa cho nàng. Khi đó Tô Mặc Ngôn không cảm thấy quá đặc biệt, bây giờ hồi tưởng lại, nàng cảm thấy lúc đó thật hạnh phúc.
Tiểu Hoa kéo kéo tay Tô Mặc Ngôn, nàng cảm thấy hoa mắt.
Tô Mặc Ngôn ngồi xổm xuống ôm bé con, dùng tay chỉ vào bề mặt kính, đang nói cái gì đó, thỉnh thoảng lại hôn lên má Tiểu Hoa.
Úc Dao nhìn Tô Mặc Ngôn, không kìm được lòng nở nụ cười, nàng thật sự rất thích đứa trẻ này.
Tiểu Hoa ghé sát vào kính, không chớp mắt lấy một cái, chăm chú nhìn đàn cá bơi qia.
Tô Mặc Ngôn ngoái nhìn, phát hiện Úc Dao đứng cách đó không xa, nhìn nàng cười.
Thế giới xanh thẳm, gợn sóng nhàn nhạt chiếu vào gương mặt trắng nõn, đẹp đến không chân thực.
Úc Dao ít khi cười, nhưng cười lên liền chọc người động tâm, khiến trống ngực Tô Mặc Ngôn đập liên hồi.
Có lẽ Úc Dao chỉ tuỳ ý cười một cái, nhưng trong mắt Tô Mặc Ngôn nó còn mang một ý nghĩa đặc biệt.
Tô Mặc Ngôn đứng dậy, đi đến trước mặt Úc Dao, ánh mắt cũng dừng trên mặt cô, khoé môi cô vẫn còn mang theo một vệt cười.
Úc Dao cười như vậy, dễ khiến người ta tâm viên ý mã, đại não bị nụ cười này bao vây.
Nội tâm Tô Mặc Ngôn đang hoạt động phong phú: Úc Dao, chị dùng ánh mắt đó nhìn em là có ý gì? Có biết là, nó khiến em sinh ảo giác...Rằng thật ra chị cũng thích em.
"Úc tổng, dáng vẻ em đẹp đến vậy sao, để chị nhìn chằm chằm không rời mắt?" Tô Mặc Ngôn lộng ngôn, da mặt dày trêu đùa, kỳ thực trong lòng khẩn trương, trước đây mặt đối mặt nói chuyện với người khác, nàng chưa từng nếm qua cảm giác này.
Mặc dù nói như vậy, nhưng Tô Mặc Ngôn cũng nhìn Úc Dao chằm chằm không rời.
Úc Dao di chuyển ánh mắt chừng hai giây, lại tiếp tục rơi trên thân người Tô Mặc Ngôn, nhìn thẳng vào mắt nàng, chớp mắt cười, tràn đầy bất đắc dĩ.
Giờ phút này tâm tình Tô Mặc Ngôn có thể dùng "Bạo động" để hình dung, e là Úc tổng không biết, ánh mắt của cô có bao nhiêu lực sát thương.
Tô Mặc Ngôn không nhìn ra Úc Dao đang nghĩ cái gì, cảm thấy cô giống như xây rào kháng cự, lại giống như đón nhận nàng tới gần.
Chẳng lẽ Úc tổng là gái thẳng "Đẳng cấp vũ trụ", coi như hai người đã từng hôn nhau, Úc Dao vẫn xem các nàng giống như bạn bè bình thường, không phải là vấn đề?
Hai người mặt đối mặt hồi lâu, đại khái đều cảm thấy mập mờ.
Tô Mặc Ngôn tới gần Úc Dao, tiếp tục nối tiếp "Trò đùa": "Chị nhìn em như vậy rất nguy hiểm..."
"Ân?" Úc Dao tỏ ý muốn hỏi lại
"...Em không nhịn được muốn gần chị thì làm sao bây giờ?"
Trong thoáng chốc, Úc Dao ngẩn ra một chút.
Trước khi thấy rõ phản ứng của Úc Dao, Tô Mặc Ngôn đã tự cho là mình thông minh tìm đường lui, cười cười không đứng đắn, quay đầu nhìn sinh vật biển, ném lại một câu: "Đùa với chị."
So với việc nói là trò đùa, chẳng bằng nói là thăm dò.
Úc Dao thông minh như vậy, Tô Mặc Ngôn không tin cô không hiểu chút gì.
Nàng rất may mắn, khi Úc Dao không trốn tránh, nếu nàng theo đuổi cô, ít nhất xác suất thành công cũng không phải con số không.
Tô Mặc Ngôn đang thất thần.
Úc Dao thấy Tiểu Hoa đi theo đàn cá, càng chạy càng xa, lo lắng bé con sẽ đi lạc, bèn nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Tô Mặc Ngôn, nhắc nhở: "Đi theo Tiểu Hoa."
Tay bị người dắt đi, Tô Mặc Ngôn mới hồi thần, thấy Tiểu Hoa đã lẫn trong đám người.
"Nhanh lên." Tô Mặc Ngôn nhân cơ hội trượt tay xuống nắm lấy bàn tay Úc Dao, lòng bàn tay của các nàng dán vào nhau, nắm thật chặt.
Tô Mặc Ngôn dẫn đường, kéo Úc Dao đuổi theo.
Tiểu gia hoả úp mặt vào tấm kính cách đó một đoạn, nhín mấy con cá nhỏ bên trong rặng san hô, rất chăm chú.
Tô Mặc Ngôn thở phào, cười, dùng tay trái giữ chặt Tiểu Hoa, mỗi bên một người.
Úc Dao chuẩn bị buông tay, nhẹ nhàng nới lỏng.
Tô Mặc Ngôn nhận ra động tác nhỏ của đối phương, tựa như đùa nghịch lưu manh, giữ chặt không thả.
Úc Dao ngừng động tác, cũng nhẹ nhàng nắm tay Tô Mặc Ngôn.
Hành động này khiến nhịp tim Tô Mặc Ngôn nhanh thêm mấy phần, giống như Tiểu Hoa lúc trước, vui sướng muốn phát rồ rồi.
Người ngoài không phát hiện ra, chỉ trong lòng các nàng là rõ ràng. Lòng bàn tay từng chút từng chút nóng lên, cảm giác vui sướng lan tràn khắp cơ thể.
"Đi thôi, phía trước còn rất dài."
Úc Dao thoáng nhìn Tô Mặc Ngôn, có thể cảm thấy bàn tay nắm chặt khẩn trương lên mấy phần.
Tất cả mọi chuyện đều xảy ra rất tự nhiên...
Tay nắm tay, bước trong đường hầm xanh thẳm. Khoé môi Tô Mặc Ngôn vung lên không thấy điểm dừng, trước kia nàng không biết, chỗ này lại lãng mạn đến vậy.
Sau khi đi hết đường hầm, hai người dẫn Tiểu Hoa đi xem cá heo và sư tử biển biểu diễn.
Trên khán đài, Tô Mặc Ngôn nhìn mấy con cá heo phun nước lên, quay qua nói chuyện phiếm với Úc Dao: "Đến bây giờ em vẫn chưa biết bơi..."
Nàng thích những gì mang lại cảm giác mới mẻ, ngay cả mấy trò vận động cực hạn đều đã chơi qua không ít, duy chỉ có một điều, nàng không biết bơi.
Tô Mặc Ngôn chậm rãi nói: "Bắt đầu từ lần đó, em liền sợ nước, mẹ cũng không cho em đụng nước nữa."
Úc Dao nhớ về tình cảnh năm đó, ngàn cân treo sợi tóc, vô cùng nguy hiểm, Tô Mặc Ngôn bị sóng biển cuốn ra xa, sau khi được cô đưa vào bờ, vẫn khóc không ngừng.
Thoáng chớp mắt, đã nhiều năm như vậy. Úc Dao hình dung thế nào cũng không thể liên hệ đứa trẻ ngày trước và Tô Mặc Ngôn bây giờ, lúc đó nàng chỉ là một nữ hài.
"Nếu có thời gian chị dạy em đi?" Tô Mặc Ngôn đổi phương pháp, học bơi có lẽ là cách hay.
Úc Dao nhìn nàng: "Không phải sợ nước sao?"
Tô Mặc Ngôn nghẹn lời, khẽ rùng mình: "...Có chị bên cạnh, em không sợ."
"Sợ nước thì đừng học." Úc tổng quay đầu, tiếp tục xem biểu diễn.
"Cũng cần phải có kỹ năng sinh tồn." Tô Mặc Ngôn không từ bỏ: "Chị đồng ý với em đi? Em rất thông minh, vừa học liền biết $%#..."
"Được." Úc Dao bị Tô Mặc Ngôn quấn lấy, đành phải đồng ý.
Úc Dao vẫn luôn không xoay chuyển được Tô Mặc Ngôn, suy cho cùng là bởi vì nàng quá không cần mặt mũi, không nói lí lẽ.
Chơi ở viện Hải Dương một vòng, Tiểu Hoa dán mắt vào một cửa hàng bán đồ ngọt.
Nhất định là muốn ăn, nhưng lại không dám nói.
Tô Mặc Ngôn dùng ngôn ngữ tay hỏi nàng: "Muốn ăn kem ly không?"
Tiểu gia hoả thận trọng lắc đầu.
"Ân." Tô Mặc Ngôn trêu đùa cái mũi nhỏ: "A di cũng muốn ăn, con ăn với a di đi?"
Lúc này Tiểu Hoa mới vui vẻ gật đầu.
Úc Dao cười, Tô Mặc Ngôn thật biết dỗ trẻ con.
Lúc nhỏ Tô Mặc Ngôn cũng rất tham ăn, có điều khi đó nàng không hiểu chuyện như Tiểu Hoa.
Tiểu Hoa thích ăn đồ ăn vặt, nhưng hoàn cảnh gia đình khó khăn, thích thế nào cũng lắc đầu, cái này không ăn, cái kia không ăn.
Mỗi lần thấy Tiểu Hoa như vậy, Tô Mặc Ngôn đều cảm thấy xót xa.
Thời điểm chọn món, Tô Mặc Ngôn giữ vững phong cách của mình, hào sảng.
Hận không thể gọi mỗi vị một cái.
"Ăn kem nhiều không tốt." Úc Dao nhắc nhở, Tô Mặc Ngôn biết dỗ trẻ con, nhưng hoàn toàn không biết cách chăm sóc, gọi nhiều như vậy, ăn vào rồi chắc chắn đau bụng.
"Không sao, em ăn."
Úc Dao lại nói: "Em cũng ăn ít một chút."
Cuối cùng dưới sự giám sát của Úc tổng, chỉ gọi hai phần kem ly, và một chút bánh ngọt.
Úc Dao không hứng thú với đồ ngột, mà hai đứa trẻ trước mặt, một lớn một nhỏ, lại ăn say sưa ngon lành.
"Để a di nếm thử kem ly của con..." Tô Mặc Ngôn ăn xong phần của mình còn chưa chịu thôi, muốn ăn kem của Tiểu Hoa.
"Trẻ con cũng không tha." Úc Dao nói, ngữ khí mang theo ghét bỏ.
"Em chỉ ăn một miếng..."
Úc Dao dùng khăn giấy tỉ mỉ lau miệng cho Tiểu Hoa: "Miệng dính đầy kem."
"Đúng vậy a." Tô Mặc Ngôn cười cười nhìn Tiểu Hoa.
Úc Dao trợn mắt nhìn Tô Mặc Ngôn: "Em cũng thế."
Tô Mặc Ngôn: "..."
Úc Dao thuận tay giúp Tô Mặc Ngôn lau miệng.
Tô Mặc Ngôn nhìn theo khẽ giật mình.
"Tự lau đi." Úc Dao nhẹ giọng.
Lúc đầu muốn lấy khăn giấy, rốt cuộc vô tình chạm vào bàn tay, Tô Mặc Ngôn không tự chủ nắm lấy...