• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nàng đã gần ba mươi, em bé cũng sinh rồi, còn tự xưng là đại bảo bảo, Tô Mặc Ngôn không xấu hổ, Úc Dao nghe mà buồn cười: "Trẻ con."

Đôi tay ấm áp, vòng lên eo Tô Mặc Ngôn.

"Ân..." Tô Mặc Ngôn ngày càng hiểu Úc Dao, chỉ cần nàng làm ra hành vi "Trẻ con", Úc Dao sẽ lơ đãng cười yếu ớt. Úc tổng một bên ghét bỏ, một bên đưa tay ôm eo nàng, Tô Mặc Ngôn cười hướng tới, môi kề môi dán cùng một chỗ, ngữ khí có chút tự tin: "Không phải chị thích em trẻ con sao?"

Điểm này, Úc Dao bị Tô Mặc Ngôn nói trúng.

Cô không muốn nhìn thấy Tô Mặc Ngôn nghiêm mặt chững chạc, chỉ thích nàng nhìn mình cười nũng nịu, đại khái Úc Dao biết tính cách Tô Mặc Ngôn chính là như vậy.

Chỉ có thời điểm thật sự vui vẻ, mới giống một đứa trẻ.

Tô Mặc Ngôn thuận thế mổ lên môi Úc Dao, cọ cọ cánh mũi, thấp giọng nói: "Là em không tốt..."

"Không tốt cái gì?" Úc Dao theo bản năng ôm nàng chặt hơn.

Bên trong gian phòng yên tĩnh, hai người tận lực đè ép âm thanh, nhìn qua mặt đối phương, mỗi người một câu, lặng lẽ nói. Thật ra từ khi có Úc Tô, cũng không ảnh hưởng đến các nàng quá nhiều, nên ngọt ngào thì vẫn ngọt ngào. Có thêm một Bảo Bảo cần phải chiếu cố, các nàng ngược lại ngày càng không thể rời đối phương.

"Gần đây chỉ lo dỗ Bảo Bảo." Tô Mặc Ngôn rút một tay ra, nâng lấy mặt Úc Dao, từng câu từng chữ giải thích: "Không chăm sóc tốt cho lão bà."

Úc Dao nhàn nhạt trả về: "Còn nói chuyện không đầu không đuôi."

Nhiều năm như vậy, vẫn là ngoài lạnh trong nóng. Đối với Úc tổng, chỉ có làm nhiều nói ít, Tô Mặc Ngôn hiểu rõ.

"Không nói nữa, em..." Tô Mặc Ngôn nói xong, cười hôn lên môi Úc Dao: "Muốn em không..."

Hành động đi đôi với lời nói, càng kíc.h thích Úc Dao nhiệt tình đáp lại.

Đôi môi chậm rãi hôn cùng một chỗ, lúc mặt đối mặt, Úc Dao lẫn Tô Mặc Ngôn không nói gì, tiếp tục hôn đối phương, từ từ nằm xuống giường...

Một đêm vui thích, một đêm ngủ ngon.

Hôm sau, lại là một buổi sáng bận rộn.

"Ô oa --, ô oa --"

Úc Dao bị tiếng khóc của Úc Tô gọi tỉnh, cô mở mắt, một bên giường rỗng tuếch.

Tô Mặc Ngôn đứng trong toilet đánh răng, thò đầu ra khỏi cửa, hướng Úc Dao nói: "Lão bà, chị bế Tô Tô đi -- "

Úc Dao không kịp cột gọn đầu tóc, vội đi đến cái nôi nhỏ, tiểu gia hoả khóc đến mặt đỏ nghẹn. Lúc Úc Tô không nháo, Úc Dao còn biết cách dỗ dành, bé con vừa khóc vừa nháo, lại hoàn toàn mất đi năng lực. Mà Tô Mặc Ngôn giỏi hơn trong mảng này, cho nên từ nhỏ Úc Tô đã thân thiết với Tô Mặc Ngôn hơn.

"Oa ô --, oa ô --"

Bảo Bảo ngoan --"

Úc Tô nằm trong nôi, chân nhỏ đá, vừa khóc vừa gào.

Tô Mặc Ngôn đánh răng xong đi ra, Úc Dao tay chân luống cuống bế Úc Tô, cũng không biết dỗ thế nào Bảo Bảo mới nín khóc, thật sự rất ít khi nhìn thấy Úc tổng hoảng loạn như vậy, Tô Mặc Ngôn nhìn, không bước lên hỗ trợ cũng thôi, còn tựa trên khung cửa cười cười quay video lại.

"Tô Mặc Ngôn, em qua đây!"

"Đến rồi đến rồi."

"Em dỗ con bé đi."

Tô Mặc Ngôn ôm Úc Tô từ trong tay Úc Dao, hết dỗ lại chơi đùa lại hôn, không đầy một lát tiểu Bảo Bảo đã yên tĩnh. Tô Mặc Ngôn ôm Bảo Bảo đi lại trong phòng, bước chân thong thả, í ới gọi Úc Dao: "Làm gì có ai dỗ trẻ con như chị, cao cao lãnh lãnh như mở cuộc họp, con bé là con gái ruột của chị a. em cảm thấy thời điểm chị dỗ em cũng rất giỏi a, chị sẽ chỉ dỗ em thôi sao?"

Úc Dao: "..."

Thật vất vả Úc Tô mới yên tĩnh, Tô Mặc Ngôn đặt nàng vào nôi, tiếp tục vào toilet rửa mặt, vừa mới xoa sữa rửa mặt, lại nghe thấy bên ngoài lộn xộn, Úc Tô oa oa khóc lên, ngay sau đó là Úc tổng nhà nàng ra lệnh: "Tô Mặc Ngôn, em mau tới đây."

Nuôi trẻ con, tâm tình thật sự mệt mỏi.

"Bảo Bảo lại đói bụng sao?" Tô Mặc Ngôn ôm Úc Tô cật lực dỗ dành.

Qua một trận, Úc Dao nhìn Tô Mặc Ngôn: "Em ngửi thấy mùi gì không?"

Hai người đưa mắt nhìn nhau.

Lúc này, Tô Mặc Ngôn nhắm mắt nhíu mày, một mặt bất đắc dĩ muốn khóc: "Lại nữa rồi..."

"Thối quá, thối chết em..." Tô Mặc Ngôn thích trẻ con không có nghĩa là nàng không chê, có điều là bé con của mình, phải đặt kiên nhẫn lên trên hết. Úc Dao cũng bất đắc dĩ nhíu mày lại, mới sáng ra, hai người mang khẩu trang giúp Tiểu Tổ Tông thay tã, đủ giày vò.

Úc Tô nằm trên ghế sa lon, cánh tay múp míp quơ quơ trên không trung, một đôi mắt đen sáng ngời nhìn Tô Mặc Ngôn cùng Úc Dao, cười khanh khách, lộ ra mấy cái răng sữa đáng yêu.

"Còn cười..." Úc Dao vừa nhìn, đẩy đẩy tay Tô Mặc Ngôn: "Tính tình giống em như đúc."

"Giống em còn tốt hơn giống chị."

Ở phương diện chăm sóc con nhỏ, có một chữ miêu tả trọn vẹn Tô Mặc Ngôn, "Sủng". Úc Dao không ít lần nhắc nhở nàng, cô lo lắng cho khả năng tự lập của con gái sau này, sợ Tô Mặc Ngôn sẽ dạy hư Úc Tô, đến lúc đó bé con mười mấy hai mươi tuổi vẫn như Tô Mặc Ngôn lúc trước. Nói dễ nghe là phóng khoáng yêu tự do, nói khó nghe là tuỳ hứng.

Chờ Tiểu Tô lớn lên một chút, Tô Mặc Ngôn mới phát hiện, tính cách bé con cũng không quá giống nàng, hiển nhiên là Úc Dao phiên bản mini, một cái nhăn mày một nụ cười, nhất là lúc xụ mặt yên tĩnh chuyên chú xem tivi hoặc chơi đồ chơi, cực kỳ giống lúc Úc Dao xử lý công việc.

Úc Dao lại nói Tô Mặc Ngôn và Úc Tô giống nhau nhứ đúc, những đứa trẻ khác muốn mua đồ chơi đều khóc lóc gây nháo một trận, Úc Tô không giống như vậy, tuổi còn nhỏ đã biết hốt thuốc đúng bệnh, bé con sẽ không quấn lấy Úc Dao, mà là ra tay với Tô Mặc Ngôn. Mở to cặp mắt long lanh, nãi thanh nãi khí gọi một tiếng: "Ma ma", kết cục cơ bản, muốn có cái gì là có cái đó.

Có thể là do gen di truyền từ Úc tổng, Tiểu Úc Tô thông minh hơn các bạn đồng trang lứa rất nhiều, biết nói biết đi trước những đứa trẻ khác mấy tháng.

Chờ đến khi bé con gần ba tuổi, mọi thứ càng trở nên nổi bật.

Vì muốn thường xuyên nhìn thấy cháu gái nhỏ, hai năm nay ba mẹ Úc cũng đã chuyển đến Ninh Thành định cư, sống chung một nhà nhưng ít khi gặp mặt, mỗi ngày vào giờ cơm quây quần, thời gian bình bình đạm đạm, lại ấm áp.

"Tô Tô, có nhớ ông bà không nha?"

"Nhớ --"

Tiểu gia hoả luôn có thể chọc cho ba mẹ Úc thật vui vẻ, lúc này Tô Mặc Ngôn mới phát hiện con gái cũng có chút ưu điểm của mình, nàng nhìn Úc Tô càng ngày càng xinh xắn, thường xuyên trêu ghẹo Úc Dao: "Lão Úc, sau này con gái của chúng ta lớn lên khẳng định "Gieo hoạ" ~"

*

Lại là một lễ giáng sinh.

Trong nháy mắt, Tiểu Úc Tô đã bốn tuổi.

Giáng sinh, người một nhà quây quần, trang trí trong chính ngôi nhà của mình, cũng rất có không khí.

Trong bếp, Úc Dao chuẩn bị bữa tối, quay đầu nhìn Tô Mặc Ngôn mua một đống đồ ăn vặt, không nhịn được, nói: "Con bé sắp sâu răng đến nơi rồi, em còn mua nhiều đồ ăn vặt như vậy."

"Hôm nay là Giáng Sinh a, chị đừng nghiêm khắc với Bảo Bảo của chúng ta thái quá." Tô Mặc Ngôn đặt đồ ăn vặt trên bàn, cũng đi vào bếp, ôm Úc Dao từ phía sau lưng: "Ngon quá, còn có bò bít tết."

Úc Dao quay đầu: "Mau rửa tay lại giúp chị."

"Ân, không vội..." Tô Mặc Ngôn hạ mi, hôn lên môi Úc Dao.

Mới hôn không tới mấy giây, Úc Dao né tránh: "Em chú ý một chút."

"Không sao a, Tô Tô đang chơi với dâu tây Điềm Đồng trong phòng khách. Tình yêu, Giáng Sinh vui vẻ..." Tô Mặc Ngôn cười ôm chặt Úc Dao, dán lên trước ôn nhu hôn hôn.

Úc Dao dừng hai giây, cũng nhắm mắt lại, ôm gấp thân thể Tô Mặc Ngôn.

"Em chuẩn bị quà cho chị." Tô Mặc Ngôn ôm lấy cổ Úc Dao, cười nói.

Kết hôn hơn sáu năm, mặc dù hai người từng có vài trận cãi vã nho nhỏ, nhưng vẫn tương nhu dĩ mạt đi đến hôm nay, dần dần tình thân trộn lẫn tình yêu, xác thực không nhiệt liệt lãng mạn như ngày mới cưới, nhưng những điều nên làm cùng tâm ý tương thông, Tô Mặc Ngôn lẫn Úc Dao luôn nhớ kỹ.

"Còn nhớ đến chị sao?"

"Đương nhiên nhớ, trong lòng em lão bà vĩnh viễn ở vị trí số một..." Tô Mặc Ngôn cười, hai người tư thế mập mờ, nàng lại nâng mặt Úc Dao, nhắm mắt tiếp tục hôn sâu.

"Meo ~~~"

Tô Mặc Ngôn và Úc Dao đồng thời ngừng động tác.

Nới lỏng, quay đầu.

Cửa phòng bếp, một bé gái đáng yêu ngồi xổm chơi với hai con mèo ú, nhìn chằm chằm các nàng.

"Khục...Khục..." Tô Mặc Ngôn hắng giọng, ngồi xổm người xuống, sờ đầu Úc Tô: "Không phải Ma Ma nhắc con rồi sao, phòng bếp nguy hiểm, không được vào một mình."

Úc Tô nhìn Úc Dao một chút, lại nhìn qua Tô Mặc Ngôn, lúc này mới chép miệng nói: "Con đói."

Úc Dao xấu hổ, để Tô Mặc Ngôn dẫn Úc Tô ra ngoài chơi, cơm tối để cô xử lý là được.

"Ma Ma lấy bánh cho con ăn." Tô Mặc Ngôn dắt tay Úc Tô, dẫn bé con ra ngoài.

Úc Dao ở phía sau bàn giao: "Đừng cho con bé ăn nhiều quá."

"Biết rồi."

Trên thảm phòng khách, Tô Mặc Ngôn chơi cùng Bảo Bảo và hai con mèo.

Úc Tô ăn một miếng bánh chocolate, đột nhiên hỏi Tô Mặc Ngôn: "Mẹ nhỏ, mẹ và mẹ lớn đang chơi đùa với nhau sao?"

"A?" Tô Mặc Ngôn sững sờ, lại đỡ trán ho nhẹ một tiếng, kiên nhẫn giải thích: "Không phải chơi đùa, Tô Tô phải nhớ, ngoại trừ Ma Ma, không được tuỳ tiện để người khác hôn nha."

"Tại sao vậy?"

"Bởi vì chỉ có thể hôn người mình thích. Bao giờ bé con lớn rồi sẽ hiểu." Tô Mặc Ngôn sờ sờ cái đầu nhỏ, đánh trống lảng: "Tô Tô giấu bít tất dưới gối chưa? Đợi tối nay con đi ngủ, ông già Noel sẽ để quà vào bên trong."

Úc Tô ôm dâu tây chơi, dùng ngữ khí nhàn nhạt tương đương nói với Tô Mặc Ngôn: "Ông già Noel đều là gạt trẻ con, Ma Ma không biết sao?"

"..." Tô Mặc Ngôn thầm oán, đứa nhỏ này...Sao lại không có chút đáng yêu nào vậy cơ chứ?

Thời điểm Úc Tô chừng ba tuổi, liền bắt đầu chia phòng ra ngủ riêng.

Từ khi biết nói chuyện đến nay, cơ hồ Úc Tô không khóc nháo, xác thực rất an tâm.

Buổi tối, đọc truyện cổ tích ru bé con chìm vào giấc ngủ, đã trở thành thói quen của Tô Mặc Ngôn cùng Úc Dao.

Nghe xong cố sự, Úc Tô hiếu kỳ hỏi: "Tại sao con lại có hai Ma Ma, Ba Ba con đâu?"

Tô Mặc Ngôn ném cho Úc Dao một ánh nhìn, ngầm trách: Con gái chị thật biết cách tò mò.

Úc Dao cười không nói gì, chờ nghe Tô Mặc Ngôn giải thích.

"Bởi vì..." Tô Mặc Ngôn sắp xếp thứ tự câu từ ở trong đầu: "Bởi vì hai người yêu nhau ở bên nhau mới có Bảo Bảo, bất kể là hai người mẹ, hay là một mẹ một ba, hoặc là hai người ba. Thì bọn họ đều rất yêu Bảo Bảo."

"Ân." Úc Tô cái hiểu cái không.

"Tô Tô, đi ngủ thôi." Úc Dao nhắc nhở.

Bởi vì Tô Mặc Ngôn tạo thói quen cho tiểu gia hoả trước khi đi ngủ sẽ tặng bé con một cái hôn, Úc Tô vừa nghe đến đi ngủ, liền chuẩn bị chủ động hôn Úc Dao...

Chỉ là lần này Úc Tô không hướng đến gò má, mà hướng thẳng đến trên môi, Tô Mặc Ngôn phản ứng nhanh: "Bảo Bảo, không được hôn môi a, chỉ có thể hôn má."

"Sao mẹ nhỏ hôn được còn con không thể?"

Tô Mặc Ngôn nghiêm túc: "Môi của mẹ lớn chỉ có mẹ nhỏ mới được hôn."

"..." Úc Dao nhéo Tô Mặc Ngôn một cái: "Em nói với con những thứ này làm gì."

Lúc này Úc Tô nhớ tới chuyện cổ tích hoàng tử hôn công chúa, hỏi: "Chỉ người yêu nhau mới được hôn, đúng không ạ?"

"Đúng, Tô Tô thật thông minh, ngủ thôi."

Úc Tô hô lên má Tô Mặc Ngôn và Úc Dao một cái: "Ma Ma ngủ ngon."

Bé con vô ưu vô lự, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Tô Mặc Ngôn cúi người hôn lên gương mặt nhỏ, ngẩng đầu nhìn Úc Dao, đột nhiên cười, hôn lên môi Úc Dao một cái: "Chúng ta cũng đi ngủ thôi."

Úc Dao hoàn hồn, cũng nhẹ nhàng đáp một nụ hôn lên môi Tô Mặc Ngôn.

Bình thản, ấm áp lại hạnh phúc.

- ---------------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK