Sau khi một chút sự cố ngoài ý muốn được giải quyết chu đáo, nhân viên hậu trường cũng có chút tức giận: “Đã nói cái microphone kia có vấn đề rồi, ai còn đưa cho Tần Tu thế?”
“Thực xin lỗi thực xin lỗi, lúc nãy rất vội, tôi không nhìn rõ đã chuyển lên sân khấu rồi.” Một giọng nói ấp úng vang lên.
Jessica nghe nhân viên hậu trường đối thoại, lại nhìn năm người đang hát trên sân khấu, biểu tình có chút không tốt.
Nhóm hát hai ca khúc, sau đó chính là phần ký tặng. Khi thật sự ngồi ở sau bàn dài bắt đầu kí tên, Thẩm Triệt mới cảm thấy được mình đã quá coi thường nghề thần tượng này. Fan thật sự rất đầu tư, mỗi người đều có ít nhất ba bản, chỉ vì muốn cùng thần tượng mình hâm mộ nói thêm vài câu. Thời gian ký tặng là hai giờ, ngồi ê mông muốn chết lại còn phải như ngựa chạy không ngừng mà ký ký ký. Trong năm người người ký nhanh nhất chính là Doãn Long Nhất, hắn chỉ cần ký hai chữ “Long Nhất”, có đôi khi ký xong còn rãnh rỗi tạo dáng. Vì hắn là người ngồi kí tên cuối bàn, cho nên thỉnh thoảng ngồi bên kia bàn gõ gõ: “Thẩm Triệt, cậu nhanh lên đi!”
Thẩm Triệt tâm nói tôi đã ký nhanh hết cỡ rồi đấy, không thì thử đổi cho tôi ký tên của anh, anh ký tên tôi xem?
Có khi fan xếp hàng chờ không được, lướt luôn qua cậu tới trước Tần Tu. Kỳ thật chữ “Tu” cũng khó viết, nhưng Tần Tu vẫn cứ viết nhanh như bay, sau đó chuyền luôn CD cho Phương Viên.
Thẩm Triệt “A” một tiếng, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Cái đó tôi còn chưa ký mà. . . . . .”
Tần Tu cúi đầu tiếp tục lấy tốc độ 100 mã lực kí tên: “Tôi giúp cậu ký rồi.” Loẹt xoet lại ký xong thêm một cái CD đưa qua, giơ lên bắt tay fan, “Cám ơn.”
Thẩm Triệt lại bày ra điệu bộ, như này cũng được hả? Vươn cổ qua nhìn sang, quả nhiên ở bên cạnh chữ “Tu” ký một chữ “Triệt”. Cô gái nhỏ bộ dạng không thể vừa lòng hơn.
“Phương Tiểu Mĩ cậu có thể nhanh lên không?” Doãn Long Nhất lại ở bên kia hô lớn, “Tên của cậu chỉ cần vẽ luôn một vòng tròn là được rồi!”
(Tên các thành viên bằng tiếng Trung: Thẩm Triệt: 沈彻, Tần Tu: 秦修 Long Nhất: 龙一 Phương Viên: 方圆., Hạ Chính: 贺征
Chữ Viên trong tên Phương Viên nghĩa là tròn)
Fan chỉ cho là thành viên trong nhóm hay nói giỡn, nghe thế cũng chỉ cười cười.
Nhưng mà Thẩm Triệt cũng thấy được Phương Viên thật sự rất khẩn trương, tên Long Nhất này có chút quá đáng rồi: “Vậy Doãn Long Nhất cũng viết luôn số 1 Ả Rập là được rồi.”
Doãn Long Nhất tức giận đến mức đứng cả lên, tiếp đó Tần Tu đầu cũng không ngẩng lên, thản nhiên nói: “Không muốn ký 1 thì ký 2 cũng được rồi.” (Câu này Tần Tu còn có ý là không muốn làm số 1 thì làm số 2 được rồi)
“Tần Tu!”
Doãn Long Nhất rống như vậy, fan CP “Tu Nhất” phía dưới lại càng kích động. Doãn Long Nhất đành phải vờ câm vờ điếc, cố gắng nuốt cục nghẹn này xuống.
Ký tặng liên tục suốt hai giờ, vẫn còn một đám đông fan chưa có được chữ ký, vì thế lại kéo dài thời gian ký tặng thêm một giờ nữa. Đến khi kết thúc thì bầu trời đã tối đen, sự nhiệt tình của fan khiến cho mọi người thực sự rất ấn tượng, cho dù đã có được chữ ký rồi, rất đông fan vẫn nán lại hiện trường thật lâu, mãi cho đến khi buổi ký tặng chấm dứt.
Xe quản lý lần lượt đưa năm người trở về, Phương Viên xuống xe trước tiên, sau đó là Thẩm Triệt cùng Tần Tu. Jessica nhìn theo bóng dáng Thẩm Triệt và Tần Tu càng lúc càng xa, lúc này mới nói với Doãn Long Nhất phía sau: “Doãn Long Nhất, cậu không phải cũng nên giải thích một chút chứ, biểu diễn lúc chiều nay là chuyện gì xảy ra?”
“Chuyện gì là chuyện gì chứ?” Doãn Long Nhất hỏi, sau đó mới hiểu ý trừng lớn mắt, “Cô cho rằng cái microphone hỏng kia là tôi cố tình đưa cho Tần Tu sao?” Như là nghe được chuyện gì rất tức cười, hắn chuyển hướng Hạ Chinh, “Cái này cũng buồn cười quá rồi!”
Chỉ là lần này ngay cả Hạ Chinh cũng không nói gì.
Doãn Long Nhất cảm nhận được không khí nặng nề trong xe, ánh mắt khó tin nhìn anh em tốt cùng nữ đại diện: “Các người không phải đang nghiêm túc đó chứ? Dựa vào cái gì mà cảm thấy là tôi hãm hại cậu ta?! Tôi làm sao biết cái mic kia bị hư chứ?”
Jessica nói: “Lúc chuyển microphone lên, cậu đưa cho Tần Tu cái đầu tiên.”
Mắt Doãn Long Nhất trợn đến sắp lồi ra: “Vậy nên chính là tôi cố ý chơi xấu cậu ta?!” Hắn lại nhìn về phía Hạ Chinh trầm mặc bên cạnh, vô cùng tức giận, “Được! Được lắm! Lúc trước là các người nói tôi không đoàn kết, cho nên tôi mới đem cái mic đầu tiên đưa cho Tần Tu, hiện tại xem ra lão tử căn bản là không nên lội vào mớ bùn này!”
Jessica nhìn bóng phản chiếu trên cửa kính thủy tinh trong xe, cậu thanh niên đầu mào gà đang nổi nóng phừng phừng, lắc đầu. Đúng lúc xe chạy đến dưới toàn cao ốc công ty, cô bảo tài xế dừng lại, trước khi xuống xe còn dừng lại một chút, nói với hai người trong xe: “Cần nói tôi đều đã nói rồi. Các cậu tự mình cẩn thận suy nghĩ lại đi.”
Cửa xe khép lại, xe quán lý lần thứ hai hòa vào dòng xe hối hả giữa thành phố về đêm. Trong xe im lặng một lúc lâu, Doãn Long Nhất rốt cuộc vẫn không thể bình tĩnh: “… Cậu cũng cho là tôi cố ý chơi xấu cậu ta?”
Hạ Chinh nhíu nhíu mày, cuối cùng nói: “Tôi tin tưởng cậu.”
Doãn Long Nhất lúc này mới buông lỏng người đôi chút.
“Tôi tin cậu bởi vì cậu là anh em của tôi.” Hạ Chinh nói, “Cho nên lần này tôi tin việc đó là ngoài ý muốn, nhưng Jessica cùng những người khác chưa hẳn đã nghĩ như vậy. Hiện tại người chú ý đến TAKE FIVE càng ngày càng nhiều, cậu dù không thích Tần Tu, cũng phải điều chỉnh lại tính tình của mình một chút.”
Doãn Long Nhất trầm mặt, không nói gì.
Hoạt động ký tặng vẫn liên tục đến đêm trước lễ Tình nhân, bay vòng vòng khắp nơi trên cả nước, ngoại trừ ngồi xuống vài giờ để ký tặng, trong thời gian đó còn phải tiếp nhận phỏng vấn của giới truyền thông, năm người thường xuyên mệt mỏi đến mức vừa lên xe liền ngủ khò khò.
Ngược lại, tinh thần Nữu Nữu vẫn đặc biệt tốt, thường hay vừa ăn khoai chiên vừa tán gẫu với người phía sau, kết quả vừa quay đầu lại mới phát hiện năm người đã ngủ say như chết.
Việc ký tặng đã đạt được thành công chưa từng có. Không chỉ lượng EP bán ra trong ngày hôm đó tăng vọt, leo lên đứng đầu bảng, mà một tuần sau đó, tổng lượng tiêu thụ đã đạt tới con số mười lăm vạn, cao hơn hẳn một phần ba so với lượng tiêu thụ trông đợi, khiến công ty cũng phải giật nảy mình. Do nền công nghiệp đĩa nhạc cũng chịu ảnh hưởng do suy thoái kinh tế, nhưng lượng đĩa bán ra vẫn chiếm tới năm phần tổng lượng đĩa nhạc tiêu thụ trên thị trường nội địa, có thể nói là áp đảo quần hùng. Trong khoảng thời gian này, trên Internet, báo chí, TV ùn ùn đăng tin đều là về TAKE FIVE, nổi bật có một không hai.
Đương nhiên vẫn có không ít hoài nghi rằng trong lượng tiêu thụ này có không ít phần của người trong cuộc, thế nhưng khi có fan nổi giận lên tiếng rằng các thành viên trong diễn đàn cá nhân của mình tổng cộng nhận mua năm nghìn bản, những kẻ hoài nghi đều á khẩu không nói được gì. Cho dù lượng tiêu thụ này không hẳn chỉ là do âm nhạc, nhưng không thể phủ nhận chúng đều là lượng tiêu thụ có thật. Trước mắt chỉ mới tám phần tiêu thụ được đưa ra các kênh phân phối, hai kênh phân phối còn lại mới vừa bắt đầu đã bị cắt đứt, nếu không lượng tiêu thụ hẳn là còn kinh người hơn.
Ngày hôm nay hoạt động ký tặng toàn quốc cuối cùng cũng kết thúc. Năm người bước xuống máy bay, đều cùng lúc thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Trở lại chung cư đã xa cách bốn ngày, Thẩm Triệt và Tần Tu đều mệt mỏi vô cùng. Tần Tu tắm rửa xong đi ra, Thẩm Triệt ở trên sô pha chờ đi tắm đã chịu không được ngủ mất. Hạ Lan Bá đúng lúc đi qua đá một cước cho người kia tỉnh dậy: “Đã nghẹt mũi mà còn nằm ngủ như vậy.” Nói xong mò mẫm dưới bàn trà ra một hộp thuốc ném lại, “Uống thuốc đi.”
Thẩm Triệt hai tay nhận thuốc: “Sư phụ, anh là người đáng yêu nhất trên đời!”
Âu Triết Luân từ trên lầu đi xuống, đang chuẩn bị vào phòng bếp tìm đồ ăn: “Thẩm Triệt, sao chú mày không chịu đi khám bệnh đi?”
Tần Tu thấy Thẩm Triệt uống thuốc xong tung tăng tung tẩy chạy đi tắm, vào trong WC còn cao hứng ồn ào: “Hoa khôi trường anh dùng sữa lắm gì vậy, mùi thơm rất dễ chịu nha!”
Tần Tu hừ lạnh một tiếng: “Cậu cũng chỉ trốn trong WC mới dám to gan gọi tôi là hoa khôi trường thôi.” Nói xong cúi đầu nhìn lướt qua bàn trà, sửng sốt, lại cúi người cầm lên, trợn trừng mắt khó tin.
Hộp thuốc kia không ngờ lại là Astemizol…
(Chú thích: Astemizol là thuốc chống dị ứng)
Đầu quắn phía sau cửa phòng tắm vừa kì cọ vừa khẽ ngâm nga. Tần Tu đi đến trước cửa, tâm tình cực kỳ phức tạp hỏi: “Uống thuốc xong cậu cảm thấy thế nào?”
“Cảm giác rất tốt! Hiệu quả thuốc tác dụng ngay lập tức!”
Tần Tu trợn mắt nhìn cánh cửa. Cho dù Hạ Lan Bá không mang mắt kính lấy nhầm thuốc, cậu trước khi uống thuốc cũng không biết đường nhìn sơ qua sao? Cậu cả ngày luôn tưng tửng như vậy là di chứng uống nhầm thuốc đi!
Kỳ thật khi Thẩm Triệt tắm rửa xong đi ra nằm lên sô pha, cũng càm thấy công hiệu của thuốc kia có chút kì lạ. Mũi vừa mới thông lúc này lại nghẹt rồi. Bây giờ đang là giữa tháng hai, nhiệt độ không khí lại xuống thấp, phòng khách rộng bảy mươi mét vuông, không gian lại cao, ước chừng phải bảy mét, Thẩm Triệt bọc người trong hai tấm chăn vẫn lạnh run cầm cập, chỉ cảm thấy nghẹt mũi càng lúc càng nghiêm trọng.
Hai giờ sáng, Khải Mặc Lũng tiêu sái đêm khuya trở về, nhìn lướt qua cậu chàng tóc xoắn ngồi xổm trước bàn trà lục lọi hộp thuốc, nói: “Hộp thuốc cảm đó hết hạn nửa năm rồi.” Nói xong xoay người cởi áo khoác ngoài móc trên giá áo cạnh cửa.
“Hắt xì?” Thẩm Triệt ngẩng đầu, nói giọng mũi, lấy ngón tay đè đè mũi lại, bất đắc dĩ ngồi trở lại trên sô pha, “Bây giờ khó chịu quá.”
“Trong xoang mũi bị phù sẽ gây ra nghẹt mũi, loại bệnh phù này khi có không khí lạnh đi vào xoang mũi sẽ nặng thêm, cho nên trên lý thuyết mà nói, nếu đem nhét hai lỗ mũi lại, ngăn không cho khí lạnh chui vào, có thể có hiệu quả giảm bớt bệnh phù.”
Thẩm Triệt cảm thấy loại biện pháp vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn này vừa nghe đã thấy không đáng tin, nhưng mà người đưa ra lời khuyên là Khải đại thủ cơ mà, có lẽ trong đó cũng có chút đạo lý: “Sẽ không nghẹt chết chứ?”
“Còn phải xem cậu nhét bằng cái gì, nhét bịt kín khẳng định sẽ nghẹt chết.”
“Giống thế này?” Thẩm Triệt ngầm hiểu nhét hai mẩu khăn giấy vào trong lỗ mũi.
Bởi vì phòng khách chỉ có đèn nhỏ trước cửa, ánh sáng có chút mờ mờ, Khải Mặc Lũng nhìn thấy Thẩm Triệt, nhất thời trong mắt chỉ có hai mẩu trắng trắng gì đó, gật đầu: “Tốt lắm.”
Thẩm Triệt cứ nhét mũi như vậy ngủ trên sô pha, qua ước chừng nửa giờ.
“Thực ra còn có một cách khác.”
Thẩm Triệt nghe tiếng liền mở mắt, nhìn thấy Khải đại thủ đứng ở lầu hai, từ trên cao nhìn xuống.
“Theo góc độ vật lý mà xem xét, cậu chỉ cần giữ tư thế nằm nghiêng, dưới tác dụng của trọng lực Trái Đất, phần trên một bên lỗ mũi sẽ bị mở ra. Tuy rằng không thể cam đoan hai mũi của cậu sẽ thông, nhưng mà ít nhất có đường cho không khí tiến vào, cũng có thể xem là một biện pháp lý tưởng.”
Thẩm Triệt lập tức rút hai mẩu khăn giấy chặn mũi ra, lựa chọn cách nằm nghiêng
Ba giờ sáng, Tần Tu bị tiếng hắt xì liên tục ở dưới lầu đánh thức.
Vừa mở cửa ra ngoài thì một luồng khí lạnh ập tới, Tần Tu kéo kéo lại áo ngủ rộng, đứng dựa vào tay vịn lầu hai. Đại sảnh lạnh lẽo rộng như vậy chỉ có Thẩm Triệt đang xé khăn giấy lau lau mũi.
Cảm thấy được trên đầu có động tĩnh, chàng trai tóc xoăn ngẩng đầu nhìn lên: “Tôi đánh thức anh rồi?”
“Dưới đó có phải lạnh lắm không?” Tần Tu hỏi.
“Cũng không lạnh lắm.” Vừa nghe thấy Tần Tu lo lắng cho mình, Thẩm Triệt trong lòng liền nóng hổi, vội muốn giúp người kia bớt lo âu, ngẩng mặt lên cười một cái, ồm ồm nói, “Anh đừng lo lắng a.” Bạn trai của anh xử lý được mà ~
Quả nhiên cái mặt tươi cười kia đúng là không bình thường , Tần Tu khóe miệng mấp máy một chút, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Hay là cậu lên phòng tôi ngủ đi?” Thấy thanh niên tóc xoăn lúc này sửng sốt, lại lạnh lùng nhướn mi: “Đừng suy nghĩ nhiều, chỉ là vào phòng tôi thì ấm áp hơn.”
Anh đã nói như vậy tôi làm sao dám nói muốn chứ… Thẩm Triệt cười cười, chui vào trong ổ chăn nằm xuống: “Không cần đâu, tôi ngủ thêm một lát thì ấm hơn thôi.”
Sao lại không biết thân biết phận thế nhỉ. Tần Tu đành phải tự mình tìm bậc thang bước xuống, giả vờ không nghe thấy, cứng rắn nói: “Quên đi, nhìn cậu cũng tội nghiệp, mau đi lên ngủ.”
“A? Không cần đâu, thật đó.”
“Tôi bảo cậu ôm chăn đi lên, nhanh, ngủ.”
Thẩm Triệt ôm chăn đứng trước cửa phòng Tần Tu, không thể không nói, trong phòng nhỏ đúng là ấm áp hơn, quả thực là khác một trời một vực với dưới lầu. Nhưng mà nghĩ đến chuyện sẽ ngủ chung phòng với Tần Tu cả đêm, cậu vẫn thấy thật ngượng ngùng. Thẩm Triệt trải chăn trên sàn nhà trước bàn viết, cũng không dám ngẩng đầu nhìn chủ nhân căn phòng.
Tần Tu ngồi ở cạnh giường, nhìn thấy vậy quả thực là không sao tưởng tượng nổi, đứng lên, đi qua cúi người nhấc cái chăn trên mặt đất lên: “Tôi cho cậu ngủ dưới sàn nhà sao?”
Thẩm Triệt khuỵu gối trên mặt đất, ngẩng đầu ngạc nhiên: “Dù sao cũng đâu thể để anh ngủ dưới sàn nhà được.”
Tần Tu bỗng nhiên nổi giận: “Chúng ta hai thằng con trai vì sao không thể ngủ chung một giường hả?”
Thẩm Triệt trợn tròn mắt, tâm nói anh có đang nói thật không đó.
“Đừng có tưởng bở!” Tần Tu chỉ vào mũi Thẩm Triệt, “Ôm chăn lên giường, mau ngủ!”
Giường là giường đôi, nhưng dù sao cũng không phải là Kingsize. Hai thằng con trai một mét tám mấy mỗi người ôm một chăn, đi ngủ ngay cả trở người cũng không trở được, vừa lật qua nhất định đụng phải mặt đối phương. Hai người đều là đưa lưng về nhau mà ngủ. Thẩm Triệt ngay từ đầu còn cảm thấy cả người không thoải mái, nhưng được ngủ trên chiếc giường mình đã quen thuộc, hơn nữa đã nhiều ngày mỏi mệt với cả cậu đang bị cảm, chỉ chốc lát sau đã ngủ thật say.
Nửa giờ sau, Tần Tu có chút hối hận về quyết định của mình.
Đầu tiên là Thẩm Triệt ngủ nhưng lại phát ra tiếng! Tuy rằng không đến mức ngáy ngủ, nhưng bởi vì đang tắc mũi, chỉ có thể dùng miệng hô hấp, cho nên vẫn phát ra âm thanh giống như Nhậm Hải từng hình dung, hừ hừ giống y chang heo.
Tiếp theo là tư thế ngủ của Thẩm Triệt, đã không thể dùng từ “tồi tệ” để hình dung! Tần Tu lần thứ ba hất cánh tay đập vào ngực mình ra, mới yên tĩnh trong chốc lát, chân tên kia lại vắt lên đùi anh.
Bốn giờ rưỡi sáng, Tần Tu rốt cục không thể nhịn được nữa ngồi dậy bật đèn bàn lên, chân thô bạo đạp trên người Thẩm Triệt: “Đứng lên! Đứng lên cho tôi!”
Thẩm Triệt mơ mơ màng màng mở mắt ra, lúc này sau lưng bỗng bị đạp một cái hung bạo, cả nửa người bay ra khỏi giường. Cậu lồm cồm bò lên bám ở cạnh giường ngó trái nhìn phải, vẻ mặt ngơ ngác: “Làm sao vậy?”
“Không ngủ nữa!” Tần Tu đá luôn chăn xuống, bước xuống giường, “Ngủ như vậy thì người ta làm sao mà ngủ hả? Người có thể ngủ cùng với cậu kiếp trước đều là thiên thần gãy cánh phải không!”
Thẩm Triệt ý thức được có thể là tư thế ngủ của mình chẳng ra gì: “Không phải là tôi đá trúng anh rồi chứ?”
“Cậu ngủ mà giống như con chuột túi vậy, đạp tới đạp lui để làm gì?”
Thẩm Triệt đặc biệt thấy có lỗi: “Lúc trước ngủ chung với Nhậm Hải, cậu ta cũng nói tôi ngủ chẳng ra gì, tôi vẫn là đi xuống lầu ngủ thì hơn.”
Tần Tu bỗng nhiên trợn tròn mắt: “Cậu trước kia ngủ cùng Nhậm Hải? Phòng của các cậu chẳng phải là hai gian riêng sao?”
Thẩm Triệt cúi người ôm lấy chăn: “Là hai gian riêng, nhưng một gian trong đó vốn là phòng sách của chủ cho thuê nhà, chỉ có một cái giường, thế nên tôi ngủ chung với Nhậm Hải luôn.” Nói xong đứng lên, ôm cái chăn vo tròn đi ra, bỗng nhiên lại trông thấy ánh mắt âm tình bất định của Tần Tu.
“Lên giường.” Tần Tu bỗng nhiên nói, ngữ khí âm trầm.
“Còn muốn ngủ sao?” Thẩm Triệt không hiểu gì cả.
“Không ngủ.” Tần Tu đẩy ngã cả thanh niên tóc xoăn lẫn cái chăn lớn lên trên giường, hung tợn nói, “Tôi phải kiểm tra.”