Ở tuổi đó, đa phần các cậu nhóc đều thích vênh váo tự hào vì có một ông anh trai có cú lên rổ đầy uy lực, còn một ông anh bề ngoài tuấn tú, lại còn đứng giữa sân khấu diễn vai hoàng tử bình hoa thì chỉ có thể khiến cho các em gái để ý thôi.
Nhưng mà Thẩm Triệt rất tin tưởng An Gia Miện, cậu biết rõ anh mình khi diễn kịch thì cả người tỏa ra sức hấp dẫn như thế nào. Trong câu chuyện cổ tích này, nhân vật hoàng tử vốn chẳng có gì nổi bật, thế nhưng lúc hoàng tử ở giữa sân khấu từ từ tỉnh lại, cả sân khấu kia bỗng chốc như bừng sáng.
Sân khấu kịch trong hội diễn văn nghệ cao trung phân nửa là mang tính chất diễn chơi cho vui, học sinh tự biên tự diễn có trình độ nghiệp dư đã là tốt lắm rồi, thế nhưng, An Gia Miện lại giống như ở đẳng cấp chuyên nghiệp. Từ lúc anh ta lên sân khấu, chỉ có vài câu thoại ít ỏi, mỗi khi anh chạy đi hay đứng lại đều làm cho người ta có cảm giác rất thật, cao quý tao nhã giống như một hoàng tử hàng thật giá thật xuyên không tới đang đứng trên sân khấu vậy.
Dưới sân khấu đám học sinh đang buồnchán đến chết lúc này cũng dần dần chú ý đến vở kịch. Trong đám người ngồi xem thi thoảng lại vang lên tiếng bàn luận sôi nổi như “Hoàng tử diễn thật tốt” , “Người diễn vai hoàng tử chính là học sinh cao tam sao”Ai có thể đoán được? Đây không phải là “Hoàng tử tennis” đang làm mưa làm gió khắp châu Á, đây chỉ là một câu chuyện cổ tích Anderson cũ mèm đến mức không thể cũ hơn. An Gia Miện đang diễn một nhân vật hoàn toàn không hề tồn tại, anh phải diễn, thế nhưng cái mặt nạ “Hoàng tử” này anh ta cũng đã thể hiện rất hoàn mỹ.
“Ha, anh cậu có phong thái hoàng tử thật đó!”
Khi thấy cậu bạn bên cạnh khẽ tán thưởng như vậy, Thẩm Triệt cũng không thấy bất ngờ. Đó là lần đầu tiên trong đời, cậu có cảm giác tự hào trẻ con “Đó là anh trai tui đó”. Tuy rằng bọn họ trên thực tế không có quan hệ huyết thống, nhưng được ở cùng người vĩ đại như vậy dưới một mái nhà, có thể gọi anh ta một tiếng “anh Gia Miện” , cũng làm cho cậu thấy hãnh diện lắm rồi.
An Gia Miện năm mười tám tuổi dọn đến ở nhà Thẩm Triệt. Thẩm Triệt lúc đó mười ba tuổi gần như ngay lập tức đã thích người anh họ không có quan hệ huyết thống này. Sao có thể không thích được cơ chứ!
Thẩm Triệt nhìn An Gia Miện đang nói chuyện với Vương Tử Quỳnh, lại tự giễu nghĩ, tựa như sắm vai một hoàng tử hoàn mỹ, anh cũng đã mất bốn năm sắm vai một người anh trai tuyệt vời.
Các câu hỏi của chương trình chủ yếu là xoay quanh “quá trình trưởng thành của ảnh đế”. Khi hỏi đến người nhà An Gia Miện, anh ta thực bình thản nói về chuyện cha mẹ mình đã cùng lúc qua đời, chuyện này cũng không nằm ngoài dự đoán của mọi người, nội dung này trước đó đã sớm được đưa lên trang bách khoa tư liệu về An ảnh đế. Trên đó viết An Gia Miện sau khi cha mẹ cùng lúc qua đời vì tai nạn đã sống cùng ông nội. Nhưng thật ra nhiều thông tin về An ảnh đế đều rất mơ hồ. Thẩm Triệt thậm chí cảm thấy ngay cả Jason cũng không biết đầy đủ mọi thứ về vị ảnh đế thần bí này.
“Đối với anh, diễn xuất, người thân và tình yêu, ba thứ này thứ nào anh cho là quan trọng nhất?” Phỏng vấn đến phần cuối, Vương Tử Quỳnh liền đặt ra câu hỏi này.
“Tôi đã không còn người thân.” An Gia Miện đạm đạm trả lời, “Cho nên chắc chắn là diễn xuất.”
Câu này có lẽ là nói thật. Thẩm Triệt thầm nghĩ, cho tới bây giờ anh vẫn không nghĩ chúng tôi là người nhà của anh.
Cuối chương trình là thời gian dành cho khán giả đặt câu hỏi, Vương Tử Quỳnh đem quyền lựa chọn người đặt câu hỏi giao cho chính ảnh đế An. Một cô gái hâm mộ điện ảnh ngồi ở dãy ghế đầu được lựa chọn đầu tiên.
“An tiên sinh trước hết xin nghe thổ lộ của tôi, tôi rất thích phim của anh! Anh là người xuất chúng nhất trong lứa diễn viên thế hệ mới mà tôi từng biết!” Cô gái hai tay nắm micro, có vẻ hơi kích động, nói cũng siêu nhanh, “Tiếp theo, tôi muốn hỏi là, đối với diễn viên mà nói, anh biểu diễn đến tột cùng là vì cái gì, vì sao diễn xuất của anh lại có thể lay động lòng người như vậy, bí quyết diễn xuất của anh là gì, hay anh cảm thấy bản chất của diễn xuất là gì?”
“Cám ơn sự yêu thích của bạn.” An Gia Miện hướng phía cô gái gật đầu cười , lại có chút đăm chiêu nói, “Rất khó nói bí quyết diễn xuất là gì. . . . . . Shakespeare từng nói, thế giới này vốn là một sân khấu, tất cả mọi người trên sân khấu đều là diễn viên. Mỗi ngày chúng ta đều sắm một vai diễn khác nhau. Ở trước mặt thầy cô, bạn có thể là một học trò ngoan ngoãn, ở trước mặt cha mẹ lại là đứa con ngỗ nghịch. Trong công ty thì là cấp dưới khiêm tốn, trước mặt bạn bè lại là con sâu rượu thối nát. Khi đi làm là một người, lúc về tới nhà lại là một người khác. Ban ngày hay ban đêm, ngụy trang cũng sẽ thay đổi, mà bạn sẽ không cảm thấy khó khăn gì đâu, bởi vì để đạt tới đủ loại mục tiêu trong cuộc sống, ở trước mặt mỗi người bạn lại có một bộ dạng nguy trang riêng biệt, cho dù bản thân bạn chẳng hề như vậy, chỉ biết, ngụy trang càng giống, biểu diễn lại càng thành công.”
“Cho nên mới nói bản chất của diễn xuất chính là ngụy trang, giống với tắc kè hoa nhỉ?” Vương Tử Quỳnh lại nhìn về phía thính phòng, “Còn khán giả nào muốn đặt câu hỏi không?”
Khán giả lại bắt đầu hăng hái giơ tay.
Thẩm Triệt nghiêng người giấu mặt sau lưng Tần Tu, thấp giọng thúc giục: “Mau lên! Giúp tôi giơ tay đi!”
“Cái gì?” Tần Tu không hiểu gì quay đầu lại, thấy đầu quắn vừa giấu mặt sau lưng mình, vừa không giải thích gì kéo tay anh giơ lên.
“Đây đây!”
Tần Tu mặt đen như đáy nồi, đến chuyện giơ tay cũng muốn tôi ra mặt sao? Cậu có thể thẹn thùng đến thế ư? Sao trước mặt tôi không thấy cậu thẹn thùng?! Nghĩ là thế nhưng vẫn nén giận, tím tái mặt giơ tay lên.
Vật sáng đúng là khác biệt, quả nhiên ánh mắt An Gia Miện liền nghiêng qua bên này, Vương Tử Quỳnh nhìn thấy Tần Tu tự nhiên giơ tay, không đợi An ảnh đế lựa chọn đã tự quyết định, giơ tay chỉ về hướng Tần Tu.
Thẩm Triệt từ sau bả vai Tần Tu thấy Vương Tử Quỳnh cùng An Gia Miện đều nhìn qua bên này, liền chậm chạp từ sau lưng Tần Tu chui ra.
Trong nháy mắt An Gia Miện như thoáng giật mình, Thẩm Triệt không đợi An Gia Miện mở miệng, cũng không đợi Vương Tử Quỳnh kinh ngạc, bắt lấy micro truyền từ dưới lên, nhìn thẳng An Gia Miện từng chữ từng chữ một nói:
“Tôi không đồng ý với giải thích của An ảnh đế, diễn xuất không phải là ngụy trang. Ngụy trang là lừa gạt, nhưng biểu diễn thì không phải thế.”
Tần Tu lấy làm kinh hãi, ngẩng đầu nhìn người bên cạnh. Vẻ mặt Thẩm Triệt thực sự nghiêm túc, mỗi một lời nói ra còn rất nhấn mạnh. Đây là một loại tư thế tấn công, chỉ hai câu nói ngắn ngủn, nhưng tựa hồ đã chuẩn bị thật lâu.
Sắc mặt An Gia Miện có chút trắng bệch, nhưng rất nhanh liền khôi phục như thường, khẽ tựa lưng vào sô pha, dùng ánh mắt như một người anh đang nhìn em trai mà bỡn cợt nói: “Cậu nói biểu diễn không phải ngụy trang, như vậy lúc diễn viên đang diễn, bọn họ rốt cuộc là đang làm gì? Cậu có thể vốn rất nhát gan, nhưng lại làm bộ như rất dũng cảm, có thể vốn rất ngốc, nhưng lại giả bộ mình rất thông minh. Cái kiểu ‘giả bộ’ này chẳng lẽ không phải một loại ngụy trang? Chuyện đó và những người khác, hoàn cảnh khác trong cuộc sống của cậu khi được thay một lớp hóa trang và thân phận khác thì có gì khác nhau?”
“Đương nhiên không phải vậy.” Thẩm Triệt cương quyết phản bác: “Diễn xuất và ngụy trang sao có thể là một được!”
Vương Tử Quỳnh thấy thế, định nói vài câu xoa dịu không khí một chút nhưng An Gia Miện lại không để ý đến ánh mắt anh ta. An ảnh đế vẫn còn đang hướng mặt về phía cậu thanh niên tóc xoăn đang đứng trên góc cao của thính phòng: “Vậy cậu thử nói xem hai điều này rốt cuộc là gì? Bản chất của diễn xuất và ngụy trang rốt cuộc có cái gì khác nhau? Lúc diễn cậu vẫn thật là chính mình sao?”
Diễn xuất là nghệ thuật, sao có thể đánh đồng với hành động dối trá của loại người giả tạo như vậy được? Thẩm Triệt mở miệng muốn phản bác, nhưng phát hiện chính mình ấy vậy mà không có cách nào bác bỏ lời quỷ biện của An Gia Miện cho được. Bản thân mình khi diễn khẳng định cũng không phải là mình thực sự, như vậy dựa theo logic của An Gia Miện, đây chính xác là một loại ngụy trang, là lừa gạt. . . . . . Không đúng, nhất định có chỗ không đúng, nhưng cậu không thể nói rõ!
An Gia Miện liếc mắt nhìn Thẩm Triệt đang đứng sững giữa bao nhiêu khán giả, chậm rãi dựa vào lưng ghế sô pha: “Diễn xuất chính là một loại ngụy trang, nhưng tôi cho rằng nếu không lưu tâm kỹ. . . . . .”
“Đương nhiên không phải ngụy trang.”
Âm thanh trầm thấp từ tính trong studio tĩnh lặng này lại trở nên cực kỳ rõ ràng. Thẩm Triệt quay đầu lại kinh ngach nhìn Tần Tu bên cạnh vừa đứng lên, micro trong tay bị Tần Tu giật lấy. Người thanh niên tóc đen thân cao một mét tám lăm dung mạo không thua gì ảnh đế trên sân khấu đang đứng giữa đông đảo những ánh mắt kinh diễm, bình tĩnh nói:
“Bản chất của ngụy trang là lừa gạt — Vốn rất nhát gan, lại cố ý làm cho người ta nghĩ mình thật dũng cảm, vốn rất ngốc, lại cố ý làm cho người ta nghĩ mình thực thông minh. Nhưng biểu diễn không giống vậy. Vốn rất nhát gan, nhưng từ trong vai diễn tìm được dũng khí, vốn rất ngốc, lại từ trong vai diễn tìm được trí tuệ, vốn rất thương tâm, lại cảm thụ được niềm hạnh phúc của nhân vật, vốn rất lãnh tĩnh, nhưng lại cảm thụ được tình cảm mãnh liệt của nhân vật. Không phải ngụy trang thành một người có diện mạo khác một trời một vực với mình, mà là toàn tâm toàn ý muốn trở thành người kia, đây mới là diễn xuất.”
Studio vốn đã yên tĩnh, nay càng yên tĩnh hơn, Thẩm Triệt nhìn Tần Tu đứng bên cạnh không hề chớp mắt. Cậu có thể cảm thấy vô số tầm mắt đều đang tập trung lại trên con người này, bị ánh sáng kiêu ngạo trên thân người này phát ra làm cho lóa mắt.
Trái tim đập điên cuồng, Thẩm Triệt nhìn nửa gương mặt đẹp như chạm khắc của người nọ. Điều anh nói chính là điều tôi muốn nói, tôi nghĩ gì thì ra anh đều hiểu được. Mỗi một từ, như càng gần sát lại trái tim tôi hơn.
�
An Gia Miện lẳng lặng nhìn Tần Tu, không nghĩ đến việc sẽ vãn hồi, đoạn này Jason thế nào cũng sẽ yêu cầu hậu kỳ cắt bỏ. Ảnh đế An nheo nheo mắt. Đây là siêu tân tinh mà cậu nói sẽ đuổi theo tôi sao, được lắm , tôi cảm nhận của uy lực của cậu ta.