“Sao lại đen thui thế này?”
Thẩm Triệt thấy Tần Tu sắp đi xa nhà, nếu không phải tham gia vào đoàn phim thì cũng là ra nước ngoài, e là không thể nào về ngay được, vậy là tâm tình mau chóng tuột dốc: “Ơ, anh ra ngoài à?”
Tần Tu lia mắt về phía đống hành lý bên chân: “Tôi đi Tokyo tham dự MTV Asian Music Awards.”
Thẩm Triệt thật muốn ngửa mặt lên trời thét dài. Tôi đóng máy xong liều sống liều chết quay về, kết quả là ông giời lại muốn chia uyên rẽ thúy kiểu này đây á á á!
Tần Tu: “Cậu chặn ở cửa làm gì? Không để tôi đi hử?”
Thẩm Triệt có thể nghe thấy tiếng trái tim mình”rắc” một tiếng vỡ tan tành từng mảnh. Anh nói xem, ông giời xấu tính còn chưa thèm nói, chúng ta hai tháng mới được gặp lại mà sao anh có thể có cái thái độ như này được chứ hả? Uổng công tui nhớ anh như vầy… T^T
Đau lòng muốn chết nhưng Thẩm Triệt vẫn chỉ đành phải nhấc túi lớn túi bé của mình ra nhường đường cho Tần Tu, miệng thì lẩm bẩm, chỉ có lúc trên giường anh mới vui vẻ được một chút… giây tiếp theo liền nghe thấy Tần Tu đứng ngoài cửa ghét bỏ nói một câu:
“Sao lại đen như cái cột nhà cháy thế vậy? Kiểu này thì liếm kiểu gì cho nó trắng được đây…”
Thẩm Triệt sửng sốt quay đầu lại, Tần Tu đã đóng cửa, nghênh ngang đi mất rồi.
Thẩm Triệt mặc kệ hành lý đấy, chạy ngay vào toilet soi gương, vuốt cằm ngắm lên nghía xuống. Vẫn đẹp trai mà, làm gì đến nỗi đen lắm đâu. Tiếp đó bỗng có một cái dép lê bay vèo tới, đập cái bốp giữa ót Thẩm Triệt!
Thẩm Triệt tự nhiên ăn nguyên một cái dép đau điếng, còn đang ngơ ngác liền nghe thấy Hạ Lan Bá thét lớn một tiếng từ đâu nhào tới đè cậu xuống đất đánh túi bụi!
“Bớ người ta ăn trộm! Mày từ đâu mò vào hả thằng chết tiệt?! Mịa, quản lý tòa nhà Đan Mỹ này càng lúc càng éo tin tưởng được ~!”
“Em không phải trộm, em là Thẩm Triệt đây mà!”
Hạ Lan Bá nghe vậy liền dừng tay đấm chân đá. Anh chàng đầu quắn đáng thương đang ngồi bệt ôm đầu lúc này mới ngẩng lên. Hạ Lan Bá trợn tròn mắt: “Thẩm Triệt, chú mày lăn lộn ở đâu mà mang cả người đầy bùn đất về nhà thế này?!”
Thẩm Triệt nhào tới cái gương, tuyệt vọng nhìn chằm chằm bóng phản chiếu của chính mình. Xong rồi. Tần Tu vốn ngứa mắt với nước da màu tiểu mạch của mình, bây giờ chắc ghét lắm đây! T^T
Sắp xếp hành lý xong xuôi, Thẩm Triệt ngồi trước laptop. Đúng là trăm triệu lần cũng không ngờ rằng mình lại có ngày phải lên mạng tìm hiểu phương pháp dưỡng trắng da thế này. Âu Triết Luân đang nằm trên sô pha, cũng lăn lại ngó thử, thấy thế liền ôm bụng phá ra cười. Nghĩ lại mà đầy nước mắt. T^T
***
Với thành công của 《MONSTER 》Tần Tu sau khi về nước cũng nhận được lời mời làm đại diện thương hiệu cho vài nhãn hàng lớn, trong đó cát-xê đại diện thương hiệu cho Coca-Cola là cao nhất nhưng quảng cáo cũng mắc cười nhất. Tần Tu mặc bộ đồ đen của sát thủ từ trên máy bay đáp xuống, hạ một loạt vệ sĩ đang ngắm bắn trên cửa sổ mái.
“Shoot him!”
Trợ thủ trên trực thăng thét lên. Sát thủ tuấn mỹ giao chiến ác liệt một hồi, cuối cùng lại cắn răng nói: “I can’t.”
Cảnh cuối quảng cáo, tên vệ sĩ may mắn sống sót xoay người lại, uống một ngụm Coca trên tay, vẻ mặt đầy sảng khoái. Hình ảnh dừng lại ở sườn mặt vừa lãnh khốc vừa buồn bực của Tần Tu khuất trong bóng đêm. Lời quảng cáo là giọng nói trầm thấp từ tính của anh:
“Cause that’s Coca-Cola.”
Mỗi lần xem cái quảng cáo này trên TV, Thẩm Triệt lại thấy quắn quéo ghê gớm. Nhưng mà cái quảng cáo đẹp nhất thì phải là quảng cáo ngoại cảnh cho máy ảnh kỹ thuật số mới nhất của TIDE. Trong quảng cáo, Tần Tu vào vai một nhiếp ảnh gia chuyên chụp động vật hoang dã. Động tác Tần Tu dựng thẳng máy lên chụp đúng là men lỳ vô đối, cuối cùng còn mỉm cười đem bức ảnh đưa cho chú báo săn xem. Cảnh một người một báo thân thiết trong màn ảnh đúng là đẹp đến chết người.
Cùng lúc đó 《 Thiếu hiệp xin dừng bước 》cũng bắt đầu trình chiếu đúng vào dịp nghỉ hè, nhưng chiếu được nửa tháng rồi mà rating cũng không được tốt lắm. Hôm nay Phó Linh vừa tới công ty đã nhận được điện thoại gọi đến văn phòng của lão tổng.
Liêu tổng chẳng nói câu nào, chỉ ném cho cô hai tờ báo.
Một tờ là 《Báo giải trí sớm 》còn lại là 《 Tin sốt dẻo》. Phó Linh xem xong tin tức trên mặt báo, đúng là không tin nổi vào hai mắt mình.
Độc dược rating?! Thẩm Triệt?!
“Đây… chắc chắn là có vấn đề ở đâu rồi.” Phó Linh lúng túng nhìn chằm chằm tờ báo giấy trắng mực đen trong tay.
Liêu tổng xoay người hỏi: “Rating của《 Thiếu hiệp xin dừng bước 》thế nào?”
Phó Linh đành thừa nhận: “Đúng là không tốt lắm. Nhưng sao có thể đổ cho Thẩm Triệt là nguyên nhân được chứ. Trong phim cậu ấy chỉ đóng vai nam thứ …”
Lời còn chưa nói xong, điện thoại trên bàn làm việc của Liêu tổng đã vang lên. Phó Linh nhìn vị nữ tổng giám đốc tiếp điện thoại: “Được… Mời họ vào.”
Thấy Liêu tổng sửa sang lại áo quần, Phó Linh cũng hiểu người đang tới là nhân vật VIP. Cô chỉ chỉ vào cửa, ý hỏi mình có nên ra ngoài trước không. Liêu tổng bèn khoát tay: “Cô cũng ở lại đi.”
Tiếp đó tiếng gõ cửa vang lên, nữ thư ký đẩy cửa ra, một người đàn ông trẻ tuổi cao lớn đẹp trai, mặc một chiếc jacket bước vào đầu tiên. Năm ngoái Phó Linh mới chỉ gặp qua người này một lần trong Hội đồng quản trị, nhưng chỉ liếc mắt một cái cô vẫn có thể nhận ra, người vừa bước vào là đại cổ đông của DCT, thiếu gia Trần Minh Luân của tập đoàn Trần Thị. Có thể gặp một nhân vật VIP như vậy trong văn phòng của Liêu tổng Phó Linh đã thấy bồn chồn lắm rồi, nhưng cô không thể ngờ được điều khiến cô chấn động thực sự còn đang chờ đợi phía sau.
Liêu tổng bước tới bắt tay với Trần Minh Luân, lại hướng về phía sau Trần Minh Luân gật đầu chào hỏi, thái độ khác hẳn với khi đối diện với Trần Minh Luân, kia rõ ràng là điệu bộ của cấp dưới đối với cấp trên. Phó Linh nghe thấy Liêu tổng mở miệng gọi đối phương: “An tổng.”
Phó Linh mắt nhìn theo ảnh đế tuấn mỹ mặc chiếc áo khoác mỏng màu trắng bên trong là áo thun cổ tròn nhẹ nhàng bước vào văn phòng. Giây phút này, cô cũng có thể hình dung ra bộ dạng ngây ngốc như con gà quê của mình thảm hại đến nhường nào.
Trái tim dộng thình thịch trong ***g ngực, cô biết An Gia Miện là người sáng lập ra DCT. Hồi đó, côi nộp hồ sơ xin vào đây một phần cũng vì nguyên nhân này. Vào công ty cũng đã được một năm, cô chưa từng thấy Boss ẩn thân này lộ mặt lần nào. Ảnh đế tiên sinh vốn là một người cực kỳ bận rộn, đem công ty giao cho một người khác quản lý cũng không có gì lạ lùng, chỉ là hôm nay lại xuất hiện chẳng hề báo trước thế này khiến cô hoàn toàn bất ngờ.
Phó Linh đứng đờ ra như một kẻ ngốc, không biết phải phản ứng thế nào, mãi đến khi Liêu tổng quay sang An Gia Miện giới thiệu: “Đây là người đại diện của Thẩm Triệt, Phó Linh.”
An Gia Miện quay sang nhìn cô, gật đầu mỉm cười.
Phó Linh há hốc miệng không thốt ra được tiếng nào. OMG! Biểu hiện của mình lúc này chắc là rất mất mặt, hix, nhưng đây là An Gia Miện thật luôn đó!
Liêu tổng ho khan một tiếng, ý bảo Phó Linh đi tới ngồi xuống. Phó Linh khẩn trương tự nhéo nhéo đùi mình, hấp tấp đi tới sô pha ngồi xuống bên cạnh Liêu tổng.
Trần Minh Luân cười cười: “Người đại diện này trẻ tuổi quá nhỉ!”
Phó Linh vội vàng đáp: “Không trẻ lắm đâu. Tôi năm nay hai mươi sáu rồi.”
An Gia Miện cầm tờ báo trên bàn trà lên rồi lại buông xuống, nói với Phó Linh: “Trước kia ở DCT cô thăng chức từ bộ phận nào lên?”
Biểu tình An Gia Miện tuy rằng rất bình thản nhưng Phó Linh cũng có thể cảm thấy trên gương mặt tuấn mỹ kia là áp lực khiến người ta không dám nhìn thẳng. Phó Linh đặt tay trên đùi, thấp giọng nói: “Không phải thăng chức. Tôi sau khi tốt nghiệp thì làm trợ lý cho studio Tào Hạ, sau đó lại nhận lời mời làm người đại diện của Thế Kỷ Hoàng Âm.”
“Nói cách khác, cô chỉ có kinh nghiệm dẫn dắt ca sĩ, mà chỉ là mấy ca sĩ ít tên tuổi?” An Gia Miện hỏi, ngữ điệu thực thản nhiên.
“Vâng.” Phó Linh bấu chặt ngón tay trên quần jeans. “Nhưng tôi học rất nhanh.”
An Gia Miện lắc đầu, ngả người tựa vào sô pha, nheo mắt đánh giá cô gái tóc ngắn có vẻ đang căng thẳng: “Cô vào DCT đã một năm, dẫn dắt Thẩm Triệt cũng đã nửa năm. Cậu ta không giống những nghệ sĩ cô từng mang trước đây, cô không phải lo lắng mấy vấn đề scandal hay là phong cách, thứ cô cần quan tâm chỉ là sắp xếp thật tốt cho Thẩm Triệt là được rồi. Thế nhưng năng lực của cô khiến tôi rất thất vọng.”
“An tổng, tôi…” Phó Linh ngẩng đầu muốn giải thích.
An Gia Miện giơ tay ngắt lời: “Thứ nhất, cô sắp xếp lịch đóng phim cho cậu ấy quá dày đặc. Có khi nào suy nghĩ thử, xuất hiện liên tục như thế có khiến khán giả bội thực không? Thứ hai, từ 《Hội sinh viên đứng đầu 》đến 《 Mùa hạ tĩnh lặng》rồi lại tới 《 Thiếu hiệp xin dừng bước 》, vai diễn của Thẩm Triệt vẫn chỉ là một mô tuýp, không hề có đột phá. Có bao giờ nghĩ tới việc sẽ khiến cho người xem cảm thấy chán ngấy không?”
Liêu tổng kìm không được cũng nói chen vào: “Chuyện này tôi cũng có một phần trách nhiệm. Do phản ứng từ 《Hội sinh viên 》rất tốt, cho nên chúng tôi nghĩ sự tiếp nhận của người xem với diễn xuất tự nhiên của Thẩm Triệt là rất cao.”
An Gia Miện bỏ qua luôn lời của Liêu Đình, tiếp tục nói: “Thứ ba, cái danh hiệu như độc dược rating thế này không thể nào không gây nên sóng gió. Không phải tôi đọc báo sáng nay mới biết chuyện, trước đó trong dư luận cũng đã có những lời bàn tán kiểu này rồi. Các cô hẳn phải phát hiện rồi nhỉ.”
Trần Minh Luân hình như cũng cảm thấy An Gia Miện nói có phần hơi quá. Cái chuyện độc dược rating này cũng không thể trách người ta làm việc tác trách, dù sao thì cũng đâu có cách bịt miệng truyền thông cho được. Không khí căng thẳng khiến cho mọi người có chút đứng ngồi không yên, Trần công tử hắng giọng nói: “Được rồi, lần sau kiểm soát công việc cho tốt, chuyện này…”
“Chuyện này ảnh hưởng rất lớn.” An Gia Miện nhíu mày nói. “Đối với một diễn viên mà nói, cái danh hiệu độc dược rating thế này có ý nghĩa gì? Có thể mất một thời gian rất dài Thẩm Triệt sẽ không thể thay đổi được ấn tượng của mọi người đối với mình nổi.”
Phó Linh cực kỳ áy náy: “Vô cùng xin lỗi. Đây là do tôi thất trách. Tôi sẽ đi liên hệ với truyền thông sắp xếp một bài …”
“Bài báo tuyệt đối không được nhắc tới mấy từ như độc dược rating hay tỉ suất xem đài. Cái này chắc không cần tôi nhắc nhở cô chứ?” An Gia Miện trầm giọng. “Ngoài ra, tôi cũng không muốn nhìn thấy tên Thẩm Triệt xuất hiện cùng mấy chữ độc dược rating hay tỉ suất xem đài trên bất cứ tờ báo nào nữa.”
Trong văn phòng nhất thời không một ai lên tiếng.
An Gia Miện lúc này mới đứng lên: “Như vậy đi. 《 Thiếu hiệp xin dừng bước 》phần hai tôi sẽ tham gia làm khách mời, bảo Thẩm Triệt không cần lo lắng đến rating, cứ chuyên tâm diễn cho thật tốt.”
Phó Linh thật không dám tin vào hai lỗ tai chính mình, ngay cả Liêu tổng cũng có chút giật mình. An Gia Miện muốn làm khách mời trong một bộ phim hài? Đây có khác gì quán quân thế vận hội Olympic quay về tham gia Hội thao làng?
Mọi người trong văn phòng cũng theo An tiên sinh đứng dậy. An Gia Miện đứng ở cửa, nói: “Chiều nay tôi còn phải bay sang Seoul. Trần đổng sẽ ở lại thay tôi họp Hội đồng quản trị. Phó Linh,” An ảnh đế quay đầu lại nhìn cô gái tóc ngắn gương mặt còn đầy áy náy. “Trước đây, sở dĩ tôi đồng ý để cô làm người đại diện cho Thẩm Triệt đó là tôi nhìn thấy được cô thực lòng yêu thích cậu ấy. Nếu một nghệ sĩ mình thực sự yêu quý như vậy mà cô vẫn không thể làm những điều tốt nhất cho cậu ấy, tôi nghĩ mình đành phải suy xét lại. Ngoài ra, chuyện hôm nay cần giữ bí mật với Thẩm Triệt. Tôi không muốn cậu ta phải chịu thêm gánh nặng nào nữa.”
Mãi cho đến khi An Gia Miện đeo kính râm rời đi rồi, Phó Linh vẫn chưa hết kinh ngạc. Tại sao An Gia Miện lại để ý chuyện về Thẩm Triệt như vậy. Cô thật tò mò muốn chết, thế nhưng cũng không thể hỏi nhiều.
***
Jason đợi trên xe nửa giờ đồng hồ cuối cùng cũng thấy An Gia Miện khoan thai đi ra khỏi tòa nhà, leo lên xe công ty.
“Cậu cũng không sợ mệt mà chết à.” Jason bất đắc dĩ lắc lắc đầu, kêu tài xế khởi động xe, lại thấy An Gia Miện bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một chiếc taxi màu vàng đỗ ở phía sau xe bọn họ, một cậu thanh niên đẹp trai dương quang vội vã xuống xe, vừa nhìn di động vừa chạy hộc tốc vào tòa cao ốc.
Tài xế khởi động xe, An Gia Miện ngả người ra ghế dựa, ánh mắt bình thản nhìn theo bóng dáng vừa thân thuộc vừa xa lạ, thấy Thẩm Triệt cười toe chào chú bảo vệ, sau đó thì xe rẽ sang một đường khác, không còn trông thấy gì nữa. An ảnh đế nhắm mắt lại. Ừm, lúc này chắc đang chờ thang máy đây… Giờ chắc đang ấn đèn gọi thang máy xuống tầng trệt…khóe miệng lại cong lên một nụ cười nhạt. Cậu mà cũng có lúc bị nhiều người chán ghét, bị người ta gọi là độc dược rating cơ đấy.
Anh hai, tại sao em lại bị gọi là độc dược rating chứ?
Đúng rồi đúng rồi. Tại sao lại thế được chứ. Em trai của anh đáng yêu thế này cơ mà.
“Cậu thực sự muốn làm khách mời trong cái phim kia à?” Giọng nói Jason cất lên cắt ngang dòng suy nghĩ kì quái của An ảnh đế.
“Dù sao cũng là phim mà Tinh Bang đầu tư, tôi tham gia một vai khách mời chắc cũng không sai luật chứ.” An Gia Miện cúi đầu lật xem kịch bản.
Xe đang dừng đèn đỏ, Jason lười nhác khoác cánh tay ra ngoài cửa sổ: “Nhưng lúc đó phim 《 Cỗ máy thời gian》cũng bắt đầu bấm máy. Cậu chạy đi chạy lại diễn hai nơi không mệt sao?”
“Nhờ phúc của anh, tôi đã sớm quen với cuộc sống mệt như trâu chó này rồi.”
Mất một lúc lâu Jason không biết phải nói gì. Đèn chuyển xanh. Lúc xe tiếp tục chuyển bánh, Jason mới mở miệng nói: “Làm mấy việc này mà đối phương lại không hay biết gì, vậy thì có ý nghĩa gì chứ.”
An Gia Miện trầm ngâm một lúc lâu, mặt vẫn bình thản lật tiếp một tờ kịch bản: “Jason, cậu ta là nghệ sĩ dưới tay tôi.”
Vả lại, ăn uống ngủ nghỉ, yêu đương nhăng nhít cũng đâu có ý nghĩa gì.