“Concert đầu tiên tại Canh Lâm nằm trong tour lưu diễn khắp châu Á của TAKE FIVE có thể nói là khởi đầu tốt đẹp. Năm vạn chỗ ngồi trong sân vận động đều chật kín chỗ, bên ngoài còn rất nhiều fan hâm mộ không thể vào sân. Thế nhưng đừng lo, fan của TAKE FIVE có thể chờ đến concert thứ hai của nhóm tại sân vận động Trăn Tử tại Hoài Cảng…”
“Concert đầu tiên trong chuyến lưu diễn vòng quanh châu Á của TAKE FIVE thành công ngoài dự kiến. Trong hai tháng tới, nhóm sẽ tiếp tục biểu diễn tại Hoài Cảng, Hoa Liên, Tokyo, Seoul, Singapore, Bangkok và Kuala Lumpur…”
Jessica nhìn người đàn ông râu con kiến ngồi trên sô pha đang chuyển kênh không biết chán: “…. Ngài gọi tôi đến là để xem cái này?”
“Cô không cảm thấy tự hào sao?” Ngu Tiêu dang hai tay ra: “Đâu là nhóm nhạc đứng đầu làng giải trí Hoa ngữ? Đây chính là nhóm nhạc đứng đầu làng giải trí Hoa ngữ!”
Jessica vừa hết giờ làm thì được gọi tới đây, hóa ra Boss lại gọi mình đến văn phòng để xem bản tin tức giải trí remix sao? Jessica nghĩ đến nhóm nhạc (giả dối) đứng đầu làng giải trí Hoa ngữ kia lại không khỏi phiền lòng, quả thật không có hứng thú đùa vui: “Nếu không có chuyện khác…”
“Suỵt—–” Người đàn ông đang ngồi trên sô pha đột nhiên làm động tác giữ yên lặng rất khoa trương. Jessica buồn bực quay lại, thấy tin tức về concert của TAKE FIVE rốt cuộc cũng qua, trên màn hình TV lúc này đang là An Gia Miện tóc dài phiêu dật trong tạo hình cổ trang, đồng thời giọng của nữ biên tập viên cũng vang lên:
“Trailer đầu tiên dài đến ba phút của phim điện ảnh 《 Lan Lăng Vương 》mới tung ra cách đây mấy hôm. Sau thành công của bộ phim truyền hình 《 Quỷ Diện Vương 》khán giả đương nhiên rất trông đợi An Gia Miện với vai chính Lan Lăng Vương trong bộ phim điện ảnh này. Bộ phim sẽ được công chiếu trên toàn quốc vào ngày 15 tháng 7 mùa hè này. Đến lúc đó, e rằng sẽ lại nảy ra một cuộc tranh luận sôi nổi về Lan Lăng Vương phiên bản Tần Tu và Lan Lăng Vương phiên bản An Gia Miện. Các khán giả trước màn ảnh nhỏ thân mến, ai mới là Lan Lăng Vương trong cảm nhận của các bạn?”
Hai phiên bản trên phim của Cao Trường Cung đồng thời xuất hiện trên màn hình TV. Jessica trợn tròn mắt nhìn chằm chằm màn hình, trong lòng nói thì ra biên tập viên này đang đùa người xem đấy à? Cả hai đều đội mặt nạ quỷ thế quái nào lại y chang nhau vậy? Muốn chơi trò “Tìm điểm khác biệt” đấy chắc?
Hình ảnh lại đột ngột chuyển đến hiện trường concert của TAKE FIVE, giọng của nữ MC tiếp tục vang lên: “Mấy ngày trước, trong concert mở màn tour lưu diễn của TAKE FIVE, phóng viên của chúng tôi đã tình cờ bắt gặp An Gia Miện cùng người đại diện của anh. An ảnh đế có vẻ là cùng người đại diện đến xem biểu diễn, khi được phóng viên hỏi cảm giác khi xem đàn em cùng trường là Tần Tu và Thẩm Triệt biểu diễn trên sân khấu, ảnh đế tiên sinh rất tán thưởng cách biểu diễn trên sân khấu của Tần Tu, còn đối với Thẩm Triệt, An ảnh đế cũng tỏ ra rất thích mũ của cậu.”
Tần Tu ở phòng bếp uống coca, bỗng dưng nghe được tiếng tin tức giải trí từ phòng khách truyền đến, cũng ngây ngẩn cả người. Ngay cả Âu Triết Luân cũng gọi ơi ới: “Oa, đờ mờ có lầm không vậy! An Gia Miện đi xem concert của mấy đứa hả?! Sao không nghe chú mày nhắc tới vậy?”
Tần Tu nghe đến đó cũng mở to mắt, Thẩm Triệt trở về khi nào thế?! Đi ra ngoài quả nhiên nhìn thấy thanh niên tóc xoăn tháo ba lô xuống đứng cạnh sô pha, có vẻ như là vừa mới trở về, còn chưa kịp ngồi xuống. Ánh mắt Tần Tu di xuống phía dưới, phát hiện đối phương còn chưa kịp đổi giày.
Buổi tối Âu Triết Luân có tiệc, còn chưa nghe hết Bản tin giải trí hàng ngày đã chôm chìa khóa ra ngoài mất dạng.
Thẩm Triệt ngồi trên sô pha, cầm điều khiển từ xa đổi sang kênh khác. Giờ này phần lớn kênh truyền hình đều phát chương trình tin tức giải trí, chuyển qua chuyển lại không phải đưa tin về concert của TAKE FIVE, thì cũng là quảng bá phim điện ảnh 《 Lan Lăng Vương 》của An Gia Miện.
Vừa chuẩn bị đổi kênh, điều khiển từ xa lại bị Tần Tu giật lấy, Thẩm Triệt ngẩng đầu nhìn Tần Tu đứng trước mặt: “Anh xuống lầu hồi nào vậy?”
Tần Tu lấy điều khiển từ xa, ngồi xuống sô pha, bắt đầu xem giới thiệu phim trên TV.
“Xem mấy lần rồi.” Thẩm Triệt nói.
“Cậu xem mấy lần rồi, tôi còn chưa xem lần nào.” Tần Tu trả lời, híp mắt nghiêm túc đánh giá một Lan Lăng Vương khác trong TV.
Cảnh chiến đấu này nhìn ra được là tự mình ra trận, rất chuyên nghiệp nhỉ, anh nghĩ thầm, nhưng mà tôi cũng vậy.
Ngựa cũng tự mình cưỡi sao, đúng là rất có khí phách, nhưng mà tôi cũng vậy.
Trời nắng chói chang như vậy mà phải treo người trên dây cũng khốn khổ thật, nhưng mà tôi cũng phải treo lơ lửng dưới máy phun mưa nhân tạo cũng không thua kém anh đâu.
“Phim này khi nào công chiếu?” Tần Tu hỏi.
Không ai trả lời.
Tần Tu quay đầu nhìn người bên cạnh, Thẩm Triệt đang ngơ ngẩn quay sang hỏi anh: “Anh vừa mới hỏi gì cơ?”
Nhìn tên kia vẻ mặt kinh ngạc, ánh mắt cũng rất lơ đãng, Tần Tu mở miệng định nói gì đó, cuối cùng vẫn dằn xuống. Không sao, đây là thần tượng của cậu, cậu phân tâm cũng rất bình thường thôi, nếu như tôi thấy Edward Norton, tôi cũng sẽ mặc kệ cậu.
(Edward Norton là một diễn viên kiêm đạo diễn và nhà sản xuất phim nổi tiếng người Mỹ)
Thẩm Triệt thấy anh không trả lời, lại cầm điều khiển từ xa, ậm ờ đổi kênh khác.
Tần Tu nhìn chằm chằm con cún bự lông xù hồi lâu, đối phương vẫn cứ thừ người ấn đổi kênh liên tục. Anh ra sức chớp chớp mắt, tên này không bình thường đúng không? Lại tằng hắng cổ họng: “Điều hòa có phải chỉnh hơi cao không, hình như có chút nóng.” Nói xong tự cởi cúc áo sơmi, một cái, hai cái, ba cái. . . . . .
Thẩm Triệt chuyển tới kênh thiếu nhi rồi.
Tên, này, đúng, là, không, bình, thường!
Tần Tu dẩu mỏ vừa kéo kéo áo, gió từ điều hòa thổi mạnh vào anh, tóc bị thổi có chút rối. Anh đưa tay vuốt lại tóc, sau đó liền thấy cún bự lông xù vừa thu tầm mắt về.
Ô? Băng sơn mĩ nam thoáng nhướn mi, không phải nhìn lầm chứ, hồi nãy là nhìn lén mình sao? Làm màu nửa ngày, hóa ra là thích ngắm tôi vuốt tóc?
Tần Tu nhìn bộ dạng lén lút nhìn như rình trộm của Thẩm Triệt, trong lòng thầm mắng đồ háo sắc, tức giận bổ nhào qua, đẩy người kia ngã xuống sô pha không cho phân trần.
“Thần tượng chỉ thích cái mũ của cậu thôi.” Gấu Bắc Cực đè cậu thanh niên tóc quăn xuống, nói.
Thẩm Triệt thực hết cách: “Như vậy thì sao a. . . . . .”
Tần Tu chăm chú nhìn người dưới thân, ngón tay nắm ở trên cổ tay đối phương bấu lại thật chặt, cúi đầu một chút:
“Nhưng tôi còn thích tóc của cậu nữa.”.
“Ây zô, tí thì quên cái kính râm –“
Cửa lớn phành một tiếng mở ra, Âu Triết Luân vừa vào trong cửa liền thấy, Tần Tu phanh áo sơmi, Thẩm Triệt chỉ mặc độc quần đùi, hai người tóc tai bù xù ngồi trên sô pha xem 《Anh chàng bọt biển SpongeBob 》.
“. . . . . . Các cậu nóng thế cơ à?” (=))))) )
***
Buổi biểu diễn thứ hai diễn ra ở Hoài Cảng. Đã có kinh nghiệm từ lần trước, buổi diễn thứ hai này năm người đã thành thạo hơn rất nhiều. Tiệc chúc mừng sau khi concert kết thúc cũng có không ít truyền thông địa phương tới tham dự. Khi được hỏi ấn tượng với Hoài Cảng, Tần Tu nói lần trước buổi biểu diễn chống sản phẩm không bản quyền bọn họ cũng đã tới Hoài Cảng, nhưng do lúc đó hơi gấp nên không có thời gian đi dạo ngắm cảnh. Thẩm Triệt là người Hoài Cảng, sau khi tiệc kết thúc liền lập tức kéo Tần Tu nói muốn đi dạo phố.
Hai người quá nửa đêm mới đội mũ đeo kính đen đi ra con phố buôn bán náo nhiệt, Tần Tu hỏi: “Cậu không phải muốn về nhà sao?”
“Đừng nói nữa, ba mẹ tôi vùng khác nghỉ mát mất rồi, trong nhà tôi chả còn ai.”
Tần Tu gian ác nhướn mi: “Vậy đến nhà cậu làm đi?”
Thẩm Triệt nhún nhún vai: “Nhà của tôi nhỏ, không có gì êm để ngồi đâu. Vả lại ba mẹ tôi đổi khóa rồi, tôi ngay cả chìa khóa cũng không có.”
Tần Tu mặt đen thui, năng lực lý giải của cậu là số âm phải không?
Hoài Cảng còn được biết đến với cái lên là Bất Dạ Thành (thành phố không đêm), đã mười một giờ khuya, biểu hiệu lớn của nhà ăn quán rượu ven đường vẫn sáng trưng ánh đèn. Hai người dừng chân tại một quán ăn nhỏ, Thẩm Triệt ồn ào muốn mời khách, lăng xăng chọn một đống đồ ăn, cuối cùng phát hiện không mang ví theo người.
Phía sau vẫn còn một hàng dài người đang đợi đến lượt, Thẩm Triệt vội nói với bác gái thu tiền: “Bác từ từ nhá!” Vừa xoay đầu, băng sơn đại soái ca đã đi tới, lập tức hỏi bác gái: “Bao nhiêu tiền?”
Thẩm Triệt mắt nhìn Tần Tu thanh toán tiền, cầm phiếu đồ ăn giao cho người thu phiếu sau bàn cơm, một khắc kia trong lòng tự nhiên lại cảm khái: “Đại ca, anh đẹp giai quá đi”.
Tần Tu những món bình dân bày đầy ụ trên bàn cơm, không có hứng thú gắp một con tôm chiên ăn thử, tiệc ban nãy anh đã ăn không ít, giờ thật sự ăn không vô.
Thẩm Triệt cúi đầu húp mì cay Thành Đô, thấy Tần Tu một tay chống má cứ nhìn chằm chằm cậu, trong lòng chíp chíp kêu: “Anh đừng nhìn tôi mãi như vậy a.”
Tần Tu liếc mắt nhìn khóe miệng dính dầu mỡ của Thẩm Triệt: “Tôi không được nhìn cậu?”
“Không phải không được nhìn…” Mà là đừng có giống như dùng tia X chiếu vào tôi thế chớ.
Tần Tu lấy đũa gắp một nhúm mì sợi: “Cái này là tôi mua cho cậu ăn, tôi còn không được nhìn cậu, tôi không nhìn cậu chẳng lẽ nhìn người khác?”
Thẩm Triệt đành cam chịu: “Vậy anh ngắm thì cứ ngắm.”
Tần Tu gắp mì sợi đưa đến trước miệng Thẩm Triệt.
Hai tai Thẩm Triệt sắp bốc khói, kéo mũ xuống che đầu: “Nhiều người đang nhìn đó.”
“Ăn.”
Đậu má, tui còn dám không ăn sao? !
Ra khỏi quán ăn náo nhiệt, Tần Tu ngắm nhìn người bên cạnh một chút, lại hỏi: “Ăn uống no say rồi bây giờ nên nghĩ đến *** chút chứ nhỉ?”
Bạn đang �
“Tôi bây giờ đang rất muốn đây nè, đến đê đến đê!” Thẩm Triệt rất đắc ý.
“Muốn tôi chơi cậu ở bên đường luôn hả.” Tần Tu tay xỏ túi quần, thong dong bước đi, liếc mắt nhìn xa xa phía trước, “Cái ngõ nhỏ bên kia hình như không có người, đến đằng kia một chút giải quyết xong tâm nguyện của cậu đi.”
Thẩm Triệt vừa thấy ngõ nhỏ kia, bỗng dưng có chút kinh hỉ: “Ngõ nhỏ này vẫn còn à! Lúc tôi học tiểu học,cái ngõ cũng ở chỗ này. Nghe nói ở đó phát sinh rất nhiều chuyện thần bí, có người nửa đêm thấy một đám người sống mái với nhau chạy vào trong ngõ, nhưng mãi không thấy họ đi ra. Sau ngõ nhỏ này bị phá đi xây quán net . . . . . .” Nói tới đây đột nhiên ngẩn ra, “Á không phải chứ! Không phải bị phá để xây quán net rồi sao?! Sao vẫn còn ở đây!”
Tần Tu lườm cậu một cái rồi đi lên phía trước: “Rất đơn giản, đây là một cái ngõ khác.”
Thẩm Triệt đơ miệng, chỉ chốc lát sau lại hưng phấn bừng bừng nói: “Kể một chút chuyện hồi nhỏ của anh đi, ngày xưa chơi cái gì vậy?” Khẳng định là chơi trò cô dâu chú rể đứa con nít nào cũng chơi, nếu không thì là trò hoàng tử cứu công chúa, ha ha, anh chắc cmn chắn là cô dâu và công chúa rồi!
Tần Tu liếc mắt một cái thấy Thẩm Triệt đang lén lút cười, cũng không kiêng dè: “Trước đây tôi chẳng có chơi gì cả, ngày nào cũng chỉ luyện đánh dương cầm. Nhưng khi nào tâm tình không tốt tôi sẽ thừa lúc không có tiết học chạy tới đập vỡ cửa kính trong mấy phòng học dương cầm đó.” Tần Tu ôm cánh tay đi phía trước, nhớ lại lịch sử đen tối nhưng vẻ mặt lại đầy vênh váo tự đắc. “Cửa kính trong mấy phòng kia ít nhất cũng phải thay tới mười lần.”
Cái này có gì hay mà đắc ý chứ? Thẩm Triệt nói: “Anh không thích học đàn cũng không nên đập vỡ cửa kính nhà người ta chớ.”
“Đấy là cậu không biết tên thầy giáo biến thái kia dùng thước cuộn bằng thép đánh tôi như thế nào thôi.” Tần Tu dẩu mỏ. “Tôi lúc đó cũng coi như là một đứa bé xinh đẹp đi, lòng dạ độc ác cỡ nào mới xuống tay được chứ.”
A! Thẩm Triệt một đầu đầy mồ hôi. Anh có cần tự sướng như vậy không? Cụm từ thần thánh như vậy mà anh cũng dùng được . . . . . .”Anh còn giữ ảnh chụp hồi nhỏ không?” Trong lòng vẫn là có một chút chờ mong.
Tần Tu quay đầu lại nhướn mày, thế nhưng lại không cự tuyệt, lấy di động ra, quét quét vài cái rồi đưa qua.
Thẩm Triệt hớn hở cầm lấy, vừa nhìn thấy mắt liền choáng váng: “… Này không phải Shirley Temple sao?”
(Shirley Temple Black là nữ diễn viên, vũ công, ca sĩ, nhà viết tự truyện người Mỹ, nguyên đại sứ Hoa Kỳ tại Ghana và Tiệp Khắc. Bà còn là nữ diễn viên tài năng và là người nhỏ tuổi nhất trong lịch sử điện ảnh đoạt tượng vàng Oscar.
Kéo xuống cuối chương xem ảnh)
“Hồi nhỏ tôi cũng gần giống vậy.” Hoa khôi trường chẳng biết xấu hổ nói.
Thẩm Triệt tâm tình phức tạp. Tại sao hồi nhỏ nói anh giống con gái anh không hề để ý, lớn lên rồi lại ghét bỏ như vậy chứ.
“Thẩm Triệt, cậu hồi nhỏ bộ dạng chắc là giống cục than đầy lông nhỉ?” Tần Tu đánh giá cậu từ chân lên đầu.
Vâng vâng vâng, cả thế giới chỉ có anh là đẹp nhất, tôi thì giống cục than, lại còn là cục than lông rậm. Thẩm Triệt bỗng nhiên nhớ tới một câu thoại trong kịch bản của sư phụ Hạ Lan: “Em đẹp tựa như một bản sử ca, tôi thì xấu xa như một câu thóa mạ quốc gia dân tộc.” Thẩm Triệt vừa đi vừa thầm nghĩ, anh đẹp như thế nhưng không phải cũng cùng cục than lông rậm như tôi anh anh em em ngọt xớt đó sao.
Tần Tu thấy cách đó không xa có một chú bán bóng bay: “Thực vất vả, đã hơn nửa đêm còn phải ở đây buôn bán.” Quay đầu lại hỏi, “Có muốn tôi mua cho cậu một quả bóng bay SpongeBob không ha?”
“Sao hôm nay anh tốt bụng quá thế?” Thẩm Triệt có chút thụ sủng nhược kinh.
“Vậy sao.” Tần Tu nhún nhún vai, nhếch miệng một câu. “Chỉ là đột nhiên muốn đối tốt với cậu chút thôi.”
Thẩm Triệt đơ như bị điện giật, ước chừng phải ba mươi giây.