“Thẩm Triệt! Cậu đang làm cái quỷ gì vậy?!”
Thẩm Triệt không rõ chuyện gì: “Làm sao vậy?”
“Nước lạnh! Ái da!” Tần Tu ở trong phòng tắm hạnh họe, “Có phải cậu đóng van thông gió lại không?”
“Tôi ngồi ở phòng khách xem 《 hoa sen mới nở 》suốt mà!” Thẩm Triệt cãi lại, khó lắm mới ở thế hợp lý hợp tình.
“Cậu còn dám châm chọc tôi?”
Thẩm Triệt giả câm giả điếc, chỉ có thể cam chịu: “Quên đi, để tôi giúp anh kiểm tra xem sao…”
Vào nhà bếp kiểm tra van thông gió cũng không thấy gì, Thẩm Triệt kiểm tra lò đun, lửa vẫn cháy, xem ra nước nóng cũng không bị hết. Cậu lại mở vòi nước ở bồn rửa chén thì phát hiện nước lạnh buốt, thế là kêu to lên với Tần Tu đang ở trong nhà tắm: “Có thể là ác-quy hết điện, để tôi đi đổi cho anh.”
Tần Tu không nói gì, Thẩm Triệt lục tung phòng khách cả nửa ngày vẫn không tìm thấy bình ác-quy liền đi gõ cửa phòng Hạ Lan Bá: “Sư phụ…”
Bộp, bộp, bộp!!
Trả lời lại cậu chỉ là tiếng bản thảo vỗ bồm bộp lạnh lẽo. Thẩm Triệt bịt tai lại, đành phải quay về nhà tắm nói: “Hix, anh chờ một lát, trong nhà không có ác-quy, tôi xuống dưới lầu mua.”
“Ừ. Nhanh lên.”
Thế mà không nổi bão sao? Khí chất băng sơn đã trở lại? Thẩm Triệt lắc lắc đầu, khí chất băng sơn của người này, như thế nào mà nói đến là đến, nói đi là đi. Trên người Thẩm Triệt chỉ mặc mỗi cái quần đùi hoa, đang định thay vào quần bò đi xuống dưới lầu thì nghe thấy Tần Tu trong phòng tắm hắt xì hai cái liên tiếp.
Bạn học Thẩm cúi xuống nhìn cái quần đùi rộng lôi thôi lếch thếch của mình, hạ quyết tâm, cứ thể cầm chìa khóa đi xuống lầu.
Sau khi phải chịu ánh mắt khinh thường của hai vợ chồng người nước ngoài trong thang máy và nhân viên bán hàng trong siêu thị, Thẩm Triệt cũng không phụ sự mong đợi mà mang được ác-quy về. Sau khi thay xong ác-quy cho máy nóng lạnh, Thẩm Triệt phủi phủi tay thở phào: “Anh thử lại xem!”
Trong phòng tắm nửa ngày cũng không thấy động tĩnh gì, Thẩm Triệt mơ hồ, gọi Tần Tu hai tiếng mà vẫn không thấy ai đáp lại, bực dọc đi ra khỏi bếp, sau đó liền thấy cửa phòng tắm ”rầm” một cái bật ra, Tần Tu bọc trong áo dài tắm màu xanh lao ra ngoài, tóc vẫn còn đang nhỏ giọt nước.
Thẩm Triệt thấy Tần Tu mặt còn mờ hơi nước thì đực cả mặt ra. Sao có thể kích thích như vậy chứ, thật đúng là hoa sen mới nở mà.
“Thẩm Triệt!” Nào ngờ đối phương lại túm lấy áo phông của cậu: “Cậu lại làm trò quỷ gì sau lưng tôi đấy hả?”
Thẩm Triệt nhìn thấy cặp lông mi ướt át của Tần Tu, cặp mắt đào hoa kia tựa như hòa tan trong mực tàu, một lúc lâu sau, Thẩm Triệt mới lấy lại được tinh thần sau khi bị sắc đẹp mê hoặc. Cậu cực kì oan uổng trợn trừng mắt: “Tôi đi mua bình ác-quy nha!”
“Còn nói dối!” Tần Tu cắn đôi môi đỏ mọng, ngón tay thẳng tắp chỉ vào mũi Thẩm Triệt: “Cậu quần áo còn chưa thay, chẳng lẽ mặc thế này mà đi tới siêu thị Ốc Nhĩ Mã mua ác-quy à?!”
Thẩm Triệt tức xì khói, này……. cái này gọi là cái gì nhỉ? Đúng là làm ơn mắc oán!
“Mau khai thật ra, cậu lại làm cái trò mèo gì, tại sao lại không có nước? Cậu khóa van nước vào đúng không?” Tần Tu bình tĩnh đánh giá cậu nhóc đang mặc bộ quần áo ở nhà, cái đầu xoăn cũng chưa chải, vừa nãy là van thông gió, giờ lại là van nước, “Thẩm Triệt, vì đối phó với tôi mà cậu quyết tâm phải làm Super Mario có đúng không?
Thẩm Triệt chẳng nói chẳng rằng, lấy từ trong túi quần đùi ra một cái hóa đơn tính tiền của siêu thị, giận dữ giơ ra trước mặt Tần Tu.
Tần Tu ngẩn người, cầm lấy tờ hóa đơn siêu thị, cúi đầu nhìn lướt qua rồi sau đó ngước mắt lên, vẻ mặt phức tạp liếc Thẩm Triệt một cái. Cơn nóng giận trên mặt lập tức biến mất, nhanh chóng thay vào đó là vẻ mặt băng sơn: “Vậy tại sao không có nước?”
Thẩm Triệt tâm nói tôi biết thế quái nào được, nhưng cuối cùng vẫn ôm ấp ý niệm thân thiện hữu hảo trong đầu nói: “Để tôi đi xem thế nào.”
Trong nhà tắm vừa ẩm ướt lại vừa nóng. Thẩm Triệt phát hiện ống dẫn nước vào bồn rửa tay nước vẫn chảy, nhưng nước rất yếu, lại lấy vòi hoa sen xuống tùy tiện vặn, chọc vào, nhìn trái nhìn phải, bình tĩnh quan sát xung quanh nói: “Đôi khi nước trong thùng nước cạn thì sẽ ngừng chảy mất một lúc, nhưng rất nhanh là có lại thôi.” Nói xong tự tin rằng sẽ chẳng có chuyện gì mà mở van nước.
Xì —
Một dòng nước dũng mãnh phun vào mặt bạn học Thẩm.
Mẹ kiếp, cái này có khác quái gì đang kiểm tra đạn thì súng cướp cò đâu? Đúng là ngu chết đi được! Thẩm Triệt mất mặt khóa vòi nước lại, chợt nghe thấy tiếng phì cười của Tần Tu ở cửa.
Đến lúc cậu quay lại đã thấy Tần mỹ nhân quấn trong áo choàng tắm, cánh tay lười biếng gác lên cửa, băng sơn vô cùng, làm gì có dấu vết nào cho thấy vừa mới cười cơ chứ.
“Hix, chắc là không còn vấn đề gì nữa đâu.” Thẩm Triệt mặt ướt ẹp nước, lúng túng muốn tìm một chỗ đi ra.
Tần Tu hạ cánh tay gác trên cửa xuống, bước vào. Thẩm Triệt vội vàng lùi sang một bên tránh đường. Phòng tắm vốn nhỏ, lúc hai người nhau lách qua nhau khó tránh khỏi thân thể kề sát vào nhau. Cậu có thể cảm thấy lúc Tần Tu đi ngang qua, trên cơ thể ấm áp có mùi hương của sữa tắm. Thẩm Triệt ngay lập tức quay đi, nhưng lại đối mặt với cái gương khiến cậu có thể nhìn rõ mồn một ngực Tần Tu lộ ra do cổ áo choàng tắm trễ xuống.
Tần Tu liếc mắt, lại cúi đầu nhìn áo choàng tắm nửa kín nửa hở trên người, vẻ mặt đã hiểu, khoanh tay trước ngực nói với Thẩm Triệt trong gương: “Ánh mắt lại mất tự chủ đúng không ….”
“Tôi ra ngoài đây!” Thẩm Triệt nhất quyết ngắt lời, “Phành” một tiếng sập cửa mà ra.
Tần Tu trợn mắt nhìn thanh niên tóc xoăn chạy trối chết, lại cố ý khóa trái cửa phòng tắm tạo ra tiếng động thật lớn, sau đó lạnh mặt cởi áo choàng. Chiếc áo choàng tắm màu xanh lam theo bờ vai trượt xuống. Bọt nước trên mặt gương đã ngưng tụ lại rồi chảy thành vệt dài xuống dưới. Tần Tu đứng trước gương nghiêng đầu đánh giá cơ thể chính mình, vuốt ve một chút cơ ngực hơi mỏng. Anh cao gầy nhưng không phải là còm nhom, trên cánh tay, ngực, bụng đều có một tầng cơ bắp hơi mỏng. Chỉ là bởi vì làn da nhẵn mịn trắng nõn không thua gì mấy cô gái nên đôi khi chính anh cũng tự cảm thấy mình tỏa ra một mùi vị yêu nghiệt lạ lùng. Thẩm Triệt cũng phải là nam sinh đầu tiên thường xuyên thích ngắm nhìn anh. Tuy nhiên người khác lén nhìn anh như vậy, anh cũng lắm là chỉ coi thường. Cũng không hiểu được tại sao, riêng cái con chó lông xù này nhìn anh là lại khiến anh sôi tiết.
Mờ vòi hoa sen, dòng nước ấm áp phun xuống, Tần Tu bước vào dòng nước, ngửa đầu nhắm mắt lại, đem tóc vuốt lại sau đầu, không tự chủ mà lại ngâm nga theo bài 《 khúc hát dưới mưa 》của Jim Carrey.
Trong đầu lại nhớ tới Thẩm Triệt phiêu dưới màn mưa, gương mặt tươi cười pha chút nghịch ngợm. Bị nước mưa trút xối xả trên người, rõ ràng cũng có diện mạo đặc biệt hơn người, nhưng Tần Tu vẫn hướng về cái đầu xoăn ướt sũng phối hợp với nước da màu tiểu mạch. Đúng là có cảm giác giống như một loại sôcôla rất ngon miệng….. ây da, sao mình lại có cái suy nghĩ quái quỷ kia nhỉ? Bạn học Tần buồn bực dừng ngâm nga, khóe miệng nhếch nhếch: “Suốt ngày nhìn chằm chằm tôi làm cái gì, cậu tự ngắm chính mình không phải được rồi sao.”