Có một điều đáng nói, đó là hóa trang cho nhân vật Lãnh Liệt lại là vấn đề nan giải nhất. Do trong tiểu thuyết không có đoạn miêu tả trực tiếp nào, thế nhưng theo như cách gọi của đối thủ Doãn Long Nhất là “tiểu bạch kiểm” cùng với việc Lãnh Liệt được rất nhiều nữ sinh trong trường thầm thích thì có thể khẳng định Lãnh Liệt phải là một nhân vật có vẻ ngoài tuấn mỹ. Nhưng mà… chuyên gia tạo hình lắc đầu có chút khó xử. Chính diễn viên đã là một người rất tuấn mỹ rồi, ngay cả chuyên viên trang điểm cũng không biết bắt đầu hóa trang cho gương mặt Tần Tu từ đâu nữa. Rất hoàn mỹ, ngay cả hàng lông mi dày kia cũng là tự nhiên, còn trang điểm cái gì nữa?
Cuối cùng chuyên gia trang điểm và nhà tạo mẫu tóc bàn bạc với nhau một chút, nhất trí quyết định không để tóc dài lòa xòa trước mặt nữa, thế nhưng mấy lọn tóc này không ngắn cũng chẳng dài, rất khó xử lý, thế là dứt khoát vuốt ra sau đầu. Nhà tạo mẫu tóc tài ba dùng keo xịt tóc vuốt hết mớ tóc dài của Tần Tu ra sau đầu sau đó dùng kẹp nhỏ cố định lại. Tóc dài phía sau thì được túm lại thành một cái đuôi nhỏ. Tần Tu vốn đã cao một mét tám lăm, kiểu tóc này càng làm anh như cao hơn, lập tức đem tới cảm giác lạnh lùng ngạo nghễ như một kẻ đứng trên cao nhìn xuống.
Có điều là nhà tạo mẫu tóc cũng đang phân vân không biết có nên cạo phần tóc mai đi không, bởi vì phần tóc mai nhạt nhạt ở hai bên thái dương trắng nõn nhìn qua đúng là quá thanh tú.
Cuối cùng thì nhà tạo mẫu cũng không nỡ xuống tay, tâm nói cứ để thế chụp ảnh rồi cho đạo diễn xem đã, sau đó tính sau.
Thẩm Triệt đứng bên cạnh xem cũng thấy thật may mắn. Phần tóc mai thanh tú có lực sát thương vạn phần mà cậu thích nhất của hoa khôi trường cuối cùng cũng may mắn thoát nạn.
Thẩm Triệt nhìn Tần Tu tạo hình xong liền đứng lên uống nước, cảm giác như đang nhìn một người khác. Gương mặt Tần Tu gần như không trang điểm gì nhiều, phần được thay đổi nhiều nhất chính là lông mày. Lông mày sau khi sửa có cảm giác giống như một lưỡi dao sắc bén. Tần Tu lúc này đang mặc trang phục bóng rổ, đi giày rocket, đầu thì vuốt keo sành điệu, cẳng chân lộ ra long chân mờ mờ. Hoa khôi trường thanh thuần băng sơn ngày xưa hoàn toàn đã bị chuyên gia tạo hình biến thành hotboy trường băng sơn khí phách rồi. Thẩm Triệt nghĩ vậy mà nuốt nước miếng tiếc nuối.
Vì để chụp hình nên trên mặt mọi người đều bị trát một tầng phấn dày mỏng khác nhau. Vai diễn của Hạ Chinh là đội trưởng đội bóng rổ, phần hóa trang cũng không có gì nhiều. Bởi vì diện mạo của nhân vật này cũng không được miêu tả nhiều lắm cho nên chuyên gia tạo hình sau khi nhìn qua Hạ Chinh thì thấy không cần phải thay đổi gì nhiều, như vậy là phù hợp rồi. Mà nhân vật phiền toái nhất lại chính là Hoàng Chân.
Thẩm Triệt ngồi trước gương nghe hai chuyên gia đứng sau sôi nổi bàn luận.
“Tóc này hình như là xoăn tự nhiên nè.”
“Thực ra tôi thấy tạo hình tóc xoăn có khi lại rất phù hợp với nhân vật Hoàng Chân này đấy. Trong tiểu thuyết cũng không nhắc tới cậu ta tóc tai có cái dạng gì mà.”
“Nhưng quan trọng là tóc xoăn thì mỗi lần tạo hình sẽ rất phiền phức a. Ít nhất là phải gấp đôi thời gian so với người khác.”
“Ừ, lần trước tôi có nhận tạo hình cho một bộ phim thần tượng chuyển thể từ manga. Nói thật với anh chứ, người Nhật yêu cầu với kiểu tóc đúng là siêu cấp biến thái, nhất định phải làm giống hệt trong manga thì mới chịu. Tiên sư nó chứ. còn bắt tôi làm cho nó cái chổi dựng ngược trên đầu. Shit!”
Khoan khoan khoan! Thẩm Triệt căng thẳng ngẩng đầu, chủ đề đang đi theo hướng không ổn à nha.
“Vậy anh nói xem cái đầu của cậu nhóc này phải chỉnh như thế nào?”
“Nếu trong nguyên tác đã không nói rõ kiểu tóc gì, vậy thì cứ duỗi thẳng xừ đi.”
“Cho tôi xin đi. Tóc của cậu ta xoắn như lò xo thế này, có duỗi thì được hai ngày lại xoăn trở lại thôi. Anh cố tình muốn tôi mệt chết đấy à.” Chuyên gia tạo mẫu tóc tức tối nói, “Cả đời tôi tạo kiểu tóc, ghét nhất chính là mấy đứa tóc xoăn tự nhiên!”
Thẩm Triệt nuốt nước bọt khan, tâm nói đại ca à, cho dù anh có ghét tóc của tôi thì cũng không nên nói huỵch toẹt ra trước mặt tôi thế chứ T~T. Tóc xoăn tự nhiên cũng có tôn nghiêm của nó à nha?!
“Hay là như này.” Nhà tạo mẫu tóc ngậm điếu thuốc vào miệng, nâng đầu Thẩm Triệt lên, mập mờ nói, “Làm mẹ nó kiểu đầu mohican đi.”
Thẩm Triệt cứng đờ người. Lúc này có nên chửi “đậu xanh rau má nhà anh” hay là vẫn thôi nhỉ?!
“Mohican không phù hợp với hình tượng của nhân vật, đừng có làm xằng làm bậy.” Chuyên gia trang điểm tóm tóm mấy lọn tóc của Thẩm Triệt, “Hay là cạo sạch đi, cho mang tóc giả nhỉ?”
Thẩm Triệt cuối cùng không chịu nổi nữa, đập đầu xuống bàn trang điểm “bốp” một cái vang lên âm thanh rất dọa người.
“Tiểu tử này hình như bị đả kích quá lớn rồi.”
“Để yên thế này đi. Mở mồm ra là cạo cạo.”
Thẩm Triệt tuyệt vọng vùi đầu.
“Ơ kìa, ngẩng dầu lên xem nào.” Một vị chuyên gia tạo hình tát tét một cái lên lưng cậu, “Cùng lắm thì cạo cho cậu thật mô-đen là được chứ gì!”
“Đại ca à, đầu trọc lốc thì còn mô-đen cái nỗi gì nữa chứ….” Thẩm Triệt nằm nhoài ra bàn, đau lòng nói.
“Sao lại không? Hay là để lại cho cậu một nhúm nhé? Ví như cạo thành hình bông hoa, hình trái tim, hình sunshineboy hay cái gì đại loại thế. Rất phù hợp với phong cách của cậu nha!” Chuyên viên tạo hình nhe răng cười xoa xoa mớ tóc trên đầu anh chàng đầu quắn.
“Các anh giết em đi…..”
“Há há, cậu đã phải là thần tượng đâu mà đã lo mất hình tượng?”
Thẩm Triệt im lặng thật lâu, rốt cuộc cũng chịu chấp nhận một sự thật rằng chính mình sẽ không thể làm chủ vận mệnh của kiểu tóc cho chính mình. Tấm nilon màu lam phủ lên người, Thẩm Triệt đau khổ nhắm mắt lại. Vì sao những người khác khi quay phim thần tượng đều được tạo hình lung linh như thế mà cậu thế quái nào lại thu hoạch được một kiểu đầu đáng khinh như vậy. T^T
Tần Tu ở phòng bên cạnh vừa chụp xong hình ảnh quảng bá liền lấy di động ra, thấy trên màn hình hiển thị có tin nhắn mới.
“Tôi phải cạo trọc.”
Băng sơn Đại ma vương ngẩn người, không nén được mà bật cười.
Nghe tiếng kéo xoẹt xoẹt tiến tới gần đầu, chuông tin nhắn di động lại đột nhiên vang lên, Thẩm Triệt vội vàng giơ tay: “Đợi đã–” rồi nhào qua cầm lấy di động trên bàn. Đại ca à, tin nhắn của anh đến thật đúng lúc. Nếu Tần Tu không muốn nhìn cậu đầu trọc lốc thì sống chết thế nào cậu cũng phải cự tuyệt hai vị chuyên viên tạo hình mới được! Thẩm Triệt kích động mở tin nhắn.
“Tôi rất muốn xem đây.”
***
Địa điểm quay phim được chọn là đại học Canh Lâm. Lí do chọn đó là bởi ngôi trường này nằm sát ven biển, vị trí rất đẹp , khi quay phim sẽ có những khung hình tuyệt vời.
Sáng sớm cả đoàn người mang theo túi lớn túi nhỏ đến tập hợp ở công ty. Xe trợ lý màu lam đã đợi sẵn ở dưới lầu. Lúc Thẩm Triệt và Tần Tu lên xe thì ba người kia đã lên cả rồi. Tần Tu bước lên xe, lúc này ghế trống còn lại chỉ có một vị trí bên cạnh Nữu Nữu ở hàng thứ nhất và một ghế bên cạnh Phương Viên ở hàng hai.
Phương Viên vội gọi một tiếng “học trưởng” rồi cầm túi của mình chuyển vào bên trong, lại thấy Tần Tu dừng trước cửa xe một chút, Phương Viên có chút khẩn trương, bỗng nhiên lại đặc biệt lo sợ Tần Tu sẽ bảo Nữu Nữu xuống ghế sau ngồi còn mình và Thẩm Triệt ngồi ở hàng ghế thứ nhất. Thẩm Triệt cũng bước vào, thuận thế bèn ngồi xuống ghế bên cạnh Nữu Nữu ở hàng đầu.
Lúc Tần Tu ngồi xuống bên cạnh, Phương Viên còn ngửi thấy mùi hương do đối phương buổi sáng mới gội đầu tỏa ra, tim đột nhiên lại đập thình thịch. Cậu cố lấy dũng khí muốn quay sang bắt chuyện, ai dè Tần Tu lại đang cúi đầu nghịch di động, không chú ý tới ánh mắt muốn tìm cách bắt chuyện của mình. Thế nhưng cậu thiếu niên kia còn bị gương mặt xinh đẹp gần sát bên cạnh, giống như chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào kia làm cho kinh diễm, hô hấp cũng trở nên gấp gáp. Hành động ngồi xuống bên cạnh của Tần Tu này khiến cho Phương Viên không thể không suy nghĩ linh tinh. Có lẽ anh ấy cũng có thiện cảm với mình, có lẽ anh ấy và Thẩm Triệt chỉ là bạn bè tốt….
Nữu Nữu mang theo rất nhiều đồ ăn vặt, xé một túi snack khoai tây lớn ân cần chia cho mọi người. Tần Tu đeo kính râm đang ngủ, chỉ nhỏ giọng từ chối khéo. Thẩm Triệt thì không hề khách sáo. Doãn Long Nhất thấy túi khoai tây chiên được đưa lên thì giở giọng châm chọc: “Cho tôi xin đi! Cô làm sao lại có thể làm trợ lý dược nhỉ? Có thể đưa cho nghệ sĩ ăn thứ thực phẩm rác rưởi này sao….”
Câu này khiến cho Nữu Nữu vô cùng xấu hổ, đành ngượng ngùng thu tay về. Tần Tu đang ngồi trên ghế bỗng vươn người dậy, đưa tay đập đập ghế dựa của Nữu Nữu: “Chia cho tôi một ít.”
Đây rõ ràng là đang muốn đáp trả lại! Doãn Long Nhất căm tức nhìn gáy Tần Tu. Tần Tu nhận túi khoai tây chiên, cho vào miệng cố ý cắn rộp rộp cho kêu thật lớn. Thẩm Triệt thì thật thà lấy hẳn một túi khoai tây chưa xé bao của Nữu Nữu, quay đầu lại chia cho Tần Tu và Phương Viên. Phương Viên từ chối khéo, Tần Tu kéo cái kính râm trên trán xuống liếc nhìn đầu quắn đang giơ túi snack ra, vẻ mặt đầy nịnh nọt, không nói câu nào cũng nhón lấy mấy miếng khoai tây.
Một lát sau, Thẩm Triệt nhận được tin nhắn Tần Tu gửi tới.
“Cậu ăn đi, đừng có đưa cho tôi nữa. Tôi không thích ăn khoai tây chiên.”
Vừa nãy tỏ ra mình cũng rất muốn ăn chỉ vì ngứa mắt cái thái độ của Doãn Long Nhất kia đúng không. Thẩm Triệt thầm cười, nhưng mà hoa khôi trường như vậy cũng đáng yêu lắm á.
Bẵng đi một lúc, Tần Tu có vẻ như đang ngủ, Phương Viên cũng không e dè nữa, táo bạo bắt đầu ngắm kĩ chàng trai tuấn mỹ đang nghiêng đầu hít thở đều đặn bên cạnh. Đôi mắt người này có hàng lông mi rất đẹp, dày và đều giống hệt như một đường kẻ mắt tự nhiên, khóe mắt có một nốt ruồi nhỏ, chiếc mũi nhỏ, cao và thẳng rồi đến đôi môi no đủ màu hồng nhạt…. Đã nhiều năm như vậy trôi qua, viên trân châu xinh đẹp mới ngày nào còn nằm trong vỏ cứng chờ ngày được hoàn thiện, hiện tại đã được thời gian rèn giũa thành viên ngọc quý rực rỡ đến chói mắt.
Thực ra, sau cái lần được Tần Tu cứu mạng khi còn học cao trung đó, Phương Viên cũng muốn đến nhà Tần Tu nói lời cảm ơn thế nhưng ngày hôm đó cậu đi theo Tần Tu đi lòng vòng trong trường cả ngày, cũng không rõ có phải là do mình ôm mối tương tư không đơn thuần với đối phương hay không cho nên rất chột dạ. Học trưởng với biệt danh “gấu Bắc Cực” này trên người lúc nào cũng tỏa ra khí thế hù chết người, cho nên mãi đến cuối buổi chiều tan học, cậu cũng không dám mở lời nói với người ta một câu. Cuối cùng Phương Viên còn nhớ rõ khi ấy mình đứng ở cửa thang gác lầu hai, nhìn Tần Tu đứng ở trước tủ đựng đồ phía xa xa. Tan học đã được một lát rồi, trên hành lang vắng vẻ yên lặng, ánh hoàng hôn màu cam chiếu xuống sàn nhà bóng loáng khiến nó trở lên cũ kĩ hơn. Tần Tu đứng ngay chỗ bóng tranh tối tranh sáng mở cửa tủ đựng đồ ra —
Cửa tủ vừa mở ra thì ngay lập tức có âm thanh thứ gì đó rào rào rơi xuống, ở hành lang yên ắng lại càng như được thêm hiệu ứng phóng đại gấp nhiều lần khiến người ta phát run.
Trong ngăn tủ rơi ra một xấp phong thư trắng trắng hồng đủ loại kiểu cách, vung vãi trên sàn nhà, hình ảnh kia thực giống y như trong truyện tranh. Phương Viên thấy Tần Tu ngồi xổm xuống, nhặt hết thư lên, lật qua lại xem vài lần sau đó nhét vào cặp sách, chọn một phong thư cầm lấy trên tay, sau đó khóa tủ đựng đồ lại, xoay người đi khỏi tòa nhà.
Phương Viên im lặng theo sát phía sau, Tần Tu ở đằng trước vừa đi vừa mở lá thư trên tay ra, cứ như vậy mà đi từ trường ra đến trạm xe buýt ngoài cổng trường. Một tay cầm cặp sách, một tay cầm phong thư xem, mà cậu ma xui quỷ khiến thế nào lại theo Tần Tu đi lên cái xe buýt xa lạ, lo lắng bất an ngồi ở hàng ghế cuối cùng, nhìn bóng lưng người đang đứng phía trước vẫn đang cúi đầu đọc thư. Tần Tu đã đọc đến lá thư thứ sáu.
Cảm giác đang theo dõi người khác khiến Phương Viên vừa khẩn trương lại vừa kích động, giống như vừa đột nhiên phát hiện ra bí mật không hề có ai hay biết của người kia. Cậu cũng biết Tần Tu lúc nào cũng nhận được rất nhiều thư tỏ tình thế nhưng cũng hoàn toàn bất ngờ khi thấy cậu thiếu niên băng sơn tuấn mỹ, luôn tỏ thái độ xa cách mọi người cả ngàn dặm kia lại có thể đọc từng phong thư một như thế kia.
Tần Tu xuống xe ở đường Trường Tân, Phương Viên cũng xuống theo. Đứng từ xa nhìn theo bóng Tần Tu đi thẳng xuống bờ sông, đem tất cả chỗ thư tỏ tình kia tung xuống nước, sau đó đeo tai nghe, chậm rãi vừa nghe nhạc, vừa đi dọc theo bờ sông trở về nhà.
Ngày hôm đó, lúc được kéo từ dưới nước lên, mở mắt ra liền nhìn thấy dung mạo tuấn mỹ mờ mịt vì nước của người kia, cảm xúc của cậu lúc đó chính là kinh diễm và có chút thích vị ân nhân vô cùng xinh đẹp kia, thế nhưng hôm nay cậu cảm thấy chính mình thực sự đã yêu người kia đến không còn lối về nữa rồi.
***
“Thẩm Triệt! Tóc cậu bay vào miệng tôi rồi!” Tần Tu cau mày lấy từ khóe miệng ra một sợi tóc xoăn, “Cậu có đội ngay bộ tóc của cậu lên không thì bảo?”
Doãn Long Nhất nhắm mắt lại hừ một tiếng: “Tôi đã bảo mà, thứ đồ rác rưởi như thế ăn sao được.”
Thẩm Triệt ngửa đầu dựa lưng vào ghế, lấy mũ chụp kín lên mớ tóc vô phép tắc kia. Đạo diễn khó khăn lắm mới tha cho mớ tóc trên đầu cậu một con đường sống, cuối cùng thì đi chỗ nào cũng bị người ta ghét bỏ. Cậu bất giác lại thấy nhơ nhớ căn chung cư số 20-3 tòa nhà Đan Mĩ A.