Nhưng hai bộ phim mới chiếu được non nửa tháng, doanh thu phòng vé lại khả quan hơn dự tính. Ngay từ đầu, các phương tiện truyền thông đều quy công lao cho fan của Tần Tu mua vé ủng hộ thần tượng cùng sự thu hút của An Gia Miện. Thế nhưng dần dà, lượt người xem phim trên mạng Đậu Giác cũng ngày càng tăng, thảo luận càng lúc càng hăng hái, người ngoại giới rốt cuộc cũng bắt đầu để ý đến hai bộ phim điện ảnh trong nước đang dần tỏa sáng này.
Cái chết của chú cá bảy màu – Death of the Guppy (20XX)
★★★★: 8. 4 (19824 người đánh giá )
– Cá bảy màu chết rồi, Thẩm Triệt cũng trở về với cát bụi.
– An Gia Miện hi sinh bản thân, công lao dành cho Thẩm Triệt.
– Má ơi, lúc đầu tôi nghĩ phim Khải đại thủ đạo diễn làm sao mà vượt qua vòng thẩm định được nhỉ? Nhưng mà có đại ảnh đế của tui tham gia nên cũng phải đi xem, kết quả… đúng là tình yêu thuần khiết, ra rạp xem mà khóc sưng cả mắt!
Cao đồ – Pupil (20XX)
★★★★: 8. 2 (23620 người đánh giá )
– Kịch bản rất đặc sắc, tình tiết phim biến chuyển rất bất ngờ!
– Nhân vật của Tần Tu trong phim ít nhất có ba lần tính cách xoay ngược. Văn Bác sao có thể nói Tần Tu là bình hoa, đúng là không biết xấu hổ!
– Tôi đã bảo rồi mà. Theo như ý của Văn Bác thì Tần Tu diễn tốt như vậy đều là do đạo diễn cầm tận tay chỉ bảo, vậy tại sao không thấy đạo diễn chỉ bảo những diễn viên khác cũng diễn hay như vậy? Thế này mà gọi người ta là bình hoa đúng là quá ác ý.
Từ lúc phim công chiếu tới giờ, Thẩm Triệt cũng chưa có thời gian đi ra rạp xem. Đoạn thời gian khi tham gia cùng đoàn phim, công việc MC của cậu đều do người khác làm thay. Bây giờ quay về công ty, một đống việc lớn nhỏ đã tích đống chờ cậu giải quyết. Vất vả lắm mới có hai ngày nghỉ cuối tuần, Tần Tu thì mải chuẩn bị cho chuyến lưu diễn châu Á, Hạ Lan Bá cũng không thích ra rạp xem phim, chỉ xem DVD, Âu Triết Luân thì chỉ hứng thú với phim trên kênh Disney với Dreamworks, Khải Mặc Lũng là đạo diễn, cho dù có rảnh Thẩm Triệt cũng không dám rủ anh ta cùng ra rạp xem phim, huống chi Khải đại thủ quay phim xong lại bắt đầu khôi phục nhịp sống chưa rạng sáng chưa về, Nhậm Hải thì càng không nhắc đến, từ lúc có bạn gái tới giờ, càng ngày càng vô nhân tính quá ra.
Thẩm Triệt một mình đứng giữa phòng khách trống trơn, thở dài một hơi, đành phải cầm chìa khóa, một mình xuất phát tới rạp chiếu phim, một mình mua vé, một mình mua bỏng cùng Coca, một mình ngồi giữa hai đôi tình nhân.
Cậu mua vé hai suất chiếu, một vé suất buổi chiều phim 《 Cái chết của chú cá bảy màu》cùng vé phim 《Cao đồ》suất bảy giờ. Hôm nay còn có hai phim bom tấn ăn khách khác đó là 《Pirates of the Caribean 5》và 《Men in black 6》. Vé suất chiếu《Cái chết của chú cá bảy màu》bán cũng không tệ lắm, Thẩm Triệt ngó trước ngó sau thấy trong phòng chiếu chỉ còn khoảng tám ghế trống.
Một anh bạn ngồi bên cạnh càm ràm bạn gái: “Phim đồng tính luyến ái có cái gì hay mà xem?”
“Anh thì biết gì, đây là phim của Khải đại thủ, trong phim còn có An Gia Miện tham gia, chỉ bằng hai điều này là đủ kill các chị em rồi, biết hông.” Cô bạn gái khinh thường nói.
Một đôi tình nhân khác thì rì rầm với nhau: “Hầy, anh nói xem có người đồng tính nào đến xem không?”
“Khó mà biết được, không chừng ngay bên cạnh chúng ta cũng có đấy.”
Thẩm Triệt nghe thế tự dưng cũng thấy như có trái núi đè nặng.
3:45PM.
Đèn tắt hết, sau màn mở đầu giới thiệu hãng phim và studio. Trên màn ảnh rộng xuất hiện một đàn cá bảy màu bơi lội trong làn nước xanh ngắt như bầu trời.
Thẩm Triệt nhìn trên màn ảnh hiện lên tên nhà sản xuất, tên đạo diễn, tên An Gia Miện, tim cứ thể đập nhanh dần, đến khi hai chữ “Thẩm Triệt” hiện lên giữa màn hình lại từng chút từng chút bình tĩnh trở lại. Cảm giác kì diệu thế này thật khó dùng lời mà diễn tả cho hết được.
Cậu nhìn chằm chằm hai chữ kia cho đến khi nó biến mất, vẫn chưa thỏa lòng mà nghĩ, nếu có thể dừng lại thêm vài giây nữa thì tốt rồi…
***
Trong phòng luyện vũ đạo của Quan Triều, Tần Tu cám ơn các vũ công đã cùng mình vất vả tập luyện, lấy khăn mặt lau mồ hôi trên mặt và cổ, xoay người lấy một bộ quần áo khác đi vào toilet tắm rửa.
Bây giờ là sáu giờ, Tần Tu ăn cơm chiều xong vẫn còn phải tập luyện với người của ban nhạc. Nhà ăn công ty đã sớm đóng cửa, Nữu Nữu gọi đồ ăn bên ngoài mang vào, đi vào phòng nghỉ lại không thấy Tần Tu đâu, gọi một tiếng thì thấy Tần Tu ở phòng hội nghị bên cạnh đáp lời lại.
“Anh đang làm gì vậy?” Nữu Nữu đi vào phòng hội nghị, thấy Tần Tu đã kéo màn chiếu xuống, đang loay hoay với cái máy chiếu, trên bàn là laptop của mình. Cô buồn bực đi tới liền thấy cái tên hiển thị trên phần mềm trình chiếu lại là 《Cái chết của chú cá bảy màu》.
“Dù sao bảy rưỡi ban nhạc mới đến. Chúng ta trong lúc ăn cơm, tiện thể xem phim luôn.” Tần Tu ấn nút chiếu phim, cầm một miếng pizza ngồi vào sau bàn hội nghị.
Nữu Nữu nuốt nước miếng khan. Thế này cũng quá hưởng thụ đấy, hơn nữa đây là phim quay lén mà… Nhưng mà nghĩ lại, Tần Tu đúng là một chút thời gian để ra rạp xem phim cũng chẳng có. Lịch trình mỗi ngày đều xếp kín đến tận mười giờ tối, hơn nữa đa số là hoạt động ở nhiều nơi, mỗi ngày chạy tới chạy lui, buổi tối lại còn phải chuẩn bị cho concert.
Tần Tu liếc nhìn cô một cái: “Ngồi xuống đi. Yên tâm đi, tôi mua vé rồi.” Nói xong còn đem vé xem phim của rạp Thời Đại, suất chiếu 5:30PM đặt lên bàn, “Nhưng mà không mua cho cô mất rồi. Lần sau mua bù vậy.”
Nữu Nữu cũng không có việc gì phải làm, vậy là cũng ngồi xuống vừa ăn vừa xem phim. Thực ra cô cũng không thích xem loại phim tình cảm như này. Nếu phải lựa chọn giữa 《Cái chết của chú cá bảy màu》của Thẩm Triệt và 《 Cao đồ 》của Tần Tu, cô sẽ chọn phim thứ hai. Thế nhưng khi nhìn Cổ Ấn cùng nữ luật sư Linda mang theo mấy con cá bảy màu sang Venice, từ vẻ duyên dáng đến sự thanh thản biếng nhác của Thành Phố Sông Nước từ từ hiện ra trước mắt, cô đột nhiên có cảm giác như đang bị giam hãm trong một căn phòng toàn xi măng cốt thép tối tăm ngột ngạt tự nhiên lại được phóng thích, giống như cả tâm hồn cũng được gột rửa vậy.
Nửa đầu bộ phim này nặng nề, u ám, nửa sau lại có những cảnh quay rất đẹp. Những con rạch u tối, chiếc thuyền nhỏ mang hình con cá, một vòm cầu chồng lên một vòm cầu khác, nhưng căn nhà cổ kính san sát nhìn giống như những mảnh ghép trò chơi đầy màu sắc. Mỗi một cảnh quay đều giống như một bức tranh, tình tiết phim từ từ, khoan thai giống như chiếc thuyền Gondola khẽ đong đưa, chẳng có điểm nào giống phim do “Khải trọng khẩu” làm ra cả. Ở Thành Phố Sông Nước xinh đẹp này, người họa sĩ trẻ tuổi mắc chứng bệnh tự kỷ đem lòng yêu một vị nhiếp ảnh gia cũng xinh đẹp như thành phố, giống như có một sự an bài sâu xa.
Cổ Ấn sợ tiếp xúc với người lạ, có thể kinh hãi hất văng bàn tay của người nữ luật sư đặt trên vai mình mà không hề suy nghĩ, thế nhưng lại có thể chen chúc trong lễ hội Carnival; khi nhiếp ảnh gia bị cuốn vào dòng người xô đẩy đến gần mình, cậu lại thật cẩn thận đỡ lấy người kia từ phía sau; lúc nhiếp ảnh gia đứng trên bờ biển quay về phía khách sạn chụp lấy cảnh, họa sĩ trẻ lại vội vội vàng vàng sửa sang lại quần áo đầu tóc, làm bộ như đang lơ đãng ra đứng ở ban công, để cho mình có thể lọt vào khung ảnh của người đó; hai người bị ngăn cách bởi một suối phun, một người nhập tâm chụp ảnh những tòa kiến trúc cổ xưa, những cô gái với mái tóc dài tung bay trước gió, một người lại giống như một đứa trẻ , nấp ở chếch sau đài phun, ló đầu ra lặng lẽ quan sát người kia.
Sự luyến mộ kia đơn thuần giống như của động vật, tựa như ánh dương nhẹ buông xuống mặt biển. Đoạn phim này kết hợp cùng một ca khúc chậm rãi, giọng ca nữ trầm lắng thâm tình hòa cùng tiếng đàn ghi-ta gỗ say đắm lòng người. Nữu Nữu không biết tên bài hát, trái lại chỉ nhớ rõ ca từ:
He was beautiful
Beautiful to my eyes
On the moment I saw him
Sun fills the sky.
Kết hợp với mặt nước và ánh mặt trời trên Thành Phố Sông Nước, khiến cho khán giả dường như được trở lại thời khắc vừa sinh ra, cũng giống như Thẩm Triệt trên màn ảnh, trong ánh mắt không hề vương chút ưu thương hay lo nghĩ gì.
Tuy rằng đã bị xác nhận mắc bệnh ung thư, Cổ Ấn trước nay cũng chưa từng quan tâm đến bệnh tình của mình, ấy vậy mà sau khi bất ngờ có tiếp xúc thân thể với nhiếp ảnh gia, buổi tối ngày hôm đó, ngồi trước giá vẽ, Cổ Ấn lần đầu tiên ngẩng đầu hỏi: “Tôi còn sống được bao lâu?”
Linda hỏi cậu vì sao lại hỏi vậy. Người họa sĩ trẻ quay đầu chỉ đưa lưng về phía luật sư, nói: “Tôi có một tâm nguyện.”
Từ đó về sau, trong một căn phòng nào đó của khách sạn bên bờ biển, ánh đèn đều sáng lâu hơn. Người họa sĩ trẻ không còn nhiều thời gian bắt đầu điên cuồng vẽ tranh, dồn hết tập trung cùng tình cảm mãnh liệt tựa như muốn đem thời gian một ngày biến thành hai mà sử dụng.
Sẽ có một màn bày tỏ không?
Nhiếp ảnh gia sẽ chấp nhận sao?
Cuối cùng sẽ vẽ ra bức tranh như thế nào?
Trước khi qua đời, chị em ba người họ có hóa giải hiềm khích trước kia không?
Đang lúc người xem đang bị cuốn vào ngổn ngang bao câu hỏi, trong lòng thì âm thầm cầu nguyện thì tình tiết câu chuyện lại thắt nút. Cảnh sát Venice phát lệnh truy nã trên toàn bộ đảo một tên tội phạm giết người nguy hiểm, thông báo cho người dân thành phố không được một mình ra ngoài ban đêm. Cùng lúc đó một người bạn của vị nhiếp ảnh gia cũng tới Venice, Cổ Ấn có thể nghe thấy tiếng hai người thường xuyên tranh cãi.
Vào một buổi tối nọ, nhiếp ảnh gia cùng người bạn bùng lên một trận tranh cãi kịch liệt nhất. Nhiếp ảnh gia đá cửa đi ra ngoài, lúc này đã là chín giờ tối. Cổ Ấn nhớ tới lời cảnh báo của cảnh sát, lo lắng cho an toàn của nhiếp ảnh gia liền lặng lẽ đi theo sau. Nhiếp ảnh gia buồn bực một mình đi vào những ngõ nhỏ chật hẹp, Cổ Ấn cũng một mạch đi theo người kia, xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ.
Không có sát thủ, không có nguy hiểm, Venice về đêm chỉ có tiếng nước nhẹ nhàng lay động. Ánh sao lửng lơ trên mặt nước, có ảo giác giống như đang buông hạnh phúc xuống. Cổ Ấn bỗng nhiên có xúc động muốn lập tức nói ra tâm tình của mình với người kia. Đúng lúc nhiếp ảnh gia đi xuyên qua một vòm cầu. Cổ Ấn dừng lại trên cầu đá một chốc lát. Nữu Nữu biết bộ phim sắp vào hồi kết, tâm cũng không khỏi có chút chuẩn bị sẵn.
Nhạc nền bỗng nhiên sôi sục, người họa sĩ trẻ tuổi bước nhanh hơn, mang theo nhiệt tình trước nay chưa hề có, rảo bước nhanh đến một nơi khác trên cây cầu.
Nữu Nữu nhìn theo bước chân Cổ Ấn trên màn ảnh, trước mắt bỗng chớp lên, giống như băng qua chỗ ngồi này có thể bước lên cây cầu kia vậy. Đêm tối sắp qua đi, hừng đông sắp chiến thắng.
Ngay lúc nhạc phim lên tới cao trào, từ đầu cầu bên kia chợt lóe lên một bóng đen! Âm nhạc đang theo bước chân Cổ Ẫn bỗng im bặt, tất cả nhiệt tình đọng lại trên gương mặt người họa sĩ, cậu cúi đầu không thể tin nhìn con dao găm cắm sâu trong thân thể mình.
Nữu Nữu kinh ngạc che miệng, nhìn hung thủ rút dao ra, từng giọt từng giọt máu nhỏ xuống những phiến đá lát cầu.
Người họa sĩ trẻ ngã ra mặt đất, chỉ mơ hồ nghe thấy gã đàn ông bị truy nã rít lên như kẻ tâm thần, điên cuồng lặp đi lặp lại “Tại sao lại theo dõi tao”, “Tại sao lúc nào cũng theo dõi tao”…
Phía bên kia cầu có người đang đi tới, gã sát thủ cuống cuồng không tìm được đường thoát. Cổ Ấn nằm trên mặt đất, mơ hồ cảm thấy như người đàn ông yêu dấu đang chạy về phía mình. Cậu dùng chút sức lực cuối cùng nói với tình nhân trong mộng mình ngày đêm khao khát: “Tôi muốn… ôm anh…”
Nữu Nữu không khỏi nghẹn ngào.
Hai người qua đường báo cảnh sát, một người trong số đó ngồi xổm xuống, nâng người họa sĩ trẻ tuổi ngã xuống nền cầu lát đá lạnh như băng lên.
Tần Tu nhìn người họa sĩ trẻ tuổi nằm trong ***g ngực người mình yêu, nhắm mắt lại, chẳng còn tiếc nuối chi nữa. Khúc Impromptu điệu trưởng G của Shubert vang lên, tiếng đàn piano giống như nước của Venice, thoáng chốc đã đem trái tim bao phủ. Tần Tu nhìn không chớp mắt người trên màn ảnh, như là Thẩm Triệt thực sự đã chết, hơn nữa lại chết ở Venice xa xôi, cách anh cả ngàn dặm.
Bộ phim chỉ còn một phần vĩ thanh ngắn ngủi. Luật sư Linda đem mười một bức tranh cá bảy màu sáng tác ở Venice về nước bán đấu giá, nhưng không liên lạc được với Cổ Mi cùng Cổ Trận. Hóa ra bệnh viện đã đưa nhầm kết quả chẩn đoán bệnh, Cổ Ấn không hề bị ung thư dạ dày, biết được tin này, hai chị em người kia vì thất vọng quá đã bỏ đi. Một mình Linda bán đấu giá tranh. Trên màn ảnh, bức tranh cá bảy màu hết đi ra lại đi vào sở đấu giá, bốn con cá bảy màu tung tăng bơi lội trong hang nước.
Ông chủ khách sạn vào phòng quét dọn, thấy một bể cá trên tủ đầu giường. Cảnh cuối cùng của bộ phim là hình ảnh ông lão đem bốn con cá bảy màu ra bờ biển phóng sinh.
Nữu Nữu xem đến khi màn hình biến thành màu đen, logo hãng sản xuất phim xuất hiện mới nhận ra mình đã thổn thức khóc không thành tiếng tự lúc nào. Cô theo phản xạ đưa tay lấy khăn tay trong túi ra, lau lau nước mắt nước mũi, vừa ngẩng lên cũng không khỏi giật mình.
Tần Tu vẫn ngồi im không nhúc nhích trước bàn hội nghị. Ánh huỳnh quang mờ mờ từ máy chiếu soi sáng vệt nước trên gương mặt anh. Nữu Nữu không biết có nên đưa khăn tay cho Tần Tu không, cặp mắt xinh đẹp kia lúc này đây vẫn ngân ngấn lệ.
Nữu Nữu không ngại ngần chuyền tới cho băng sơn mĩ nam một tờ khăn giấy, lại giả bộ như cầm vé xem phim mà lúc trước Tần Tu đặt trên bàn kia lên. Cô muốn đi mua vé bổ sung, mua bổ sung còn chưa đủ, phải là ngồi trong rạp chiếu, thực sự mà cảm nhận trọn vẹn chín mươi phút này.
Bộ phim kết thúc, Thẩm Triệt theo dòng người đi ra khỏi phòng chiếu phim. Rất nhiều cô gái đã khóc, tiếng sụt sịt thút thít vang lên không ngừng. Lúc xuống nhà hàng bên dưới rạp chiếu phim ăn cơm chiều, Thẩm Triệt thi thoảng cũng nghe thấy có người gọi điện cho bạn, tròng mắt đỏ hoe mà cực lực đề cử: “Cậu nhất định phải đi xem đi! Không xem sẽ phải hối hận đấy!”
Thẩm Triệt không tham gia quá trình dựng phim, vậy nên thành phẩm như thế nào mãi đến hôm nay cậu cũng mới biết được. Những bộ phim Khải Mặc Lũng làm đạo diễn trước đây đều không được hội đồng xét duyệt phim trong nước thông qua, muốn xem chỉ có thể ra nước ngoài hoặc xem đĩa lậu. Ấy vậy mà anh ta lại có thể đạo diễn một bộ phim đề tài đồng tính duy mĩ như thế này, mỗi một cảnh quay đều là thành ý to lớn dành cho kịch bản.
Ăn cơm xong cũng vừa lúc tới suất chiếu bộ phim thứ hai. Vé bán ra của 《Cao đồ》so với 《Cái chết của chú cá bảy màu》có vẻ khá hơn, cả phòng chiếu đều kín chỗ, đương nhiên hai phần ba người xem đều là fangirl.
《Cao đồ》và《Cái chết của chú cá bảy màu》có phần mở màn hoàn toàn đối lập nhau. Hơn ba mươi phút đầu tiên, Thẩm Triệt mãi chưa thấy Tần Tu đâu, nhưng quả không hổ là tác phẩm của đạo diễn lừng danh thể loại phim kinh dị, tình tiết phim ngay từ lúc bắt đầu đã rất kịch tính hồi hộp, có sức mở mười phần.
Câu chuyện nói về một đôi tình nhân trẻ tuổi giữa đêm khuya gặp phải ba gã thiếu niên bất lương trong gara, ngỗ ngược ngông cuồng muốn cướp vị trí đậu xe của đôi tình nhân kia. Người con trai xuống xe, muốn lấy tư thái của người lớn dọa đám trẻ trâu kia phải kiêng dè. Hai bên nhanh chóng xảy ra xô xát, cô gái giơ điện thoại lên, làm bộ muốn báo cảnh sát, bấy giờ ba tên thiếu niên mới căm tức bỏ đi. Nào ngờ sau khi đôi tình nhân đi khỏi, một trong số ba tên thiếu niên kia quay trở lại bãi đậu xe, dùng gậy bóng chày đập vỡ cửa kính, muốn ăn cắp xe. Người con trai quay lại thì thấy xe của mình đang phóng ra khỏi nhà đề xe, liền lao ra giữa đường muốn ngăn lại.
Hai bên giằng co trên con đường vắng vẻ. Thiếu niên uy hiếp, nói nếu không tránh ra sẽ tông xe tới, người con trai ngược lại còn kích đối phương “Có giỏi thì đâm đi”. Tên thiếu niên đạp mạnh chân ga, người con trai vẫn đứng yên giữa đường, một bước cũng không chịu nhường. Kết quả cuộc giằng co giữa bọn họ, khán giả cũng có thể đoán được.
Một tiếng va chạm nặng nề vang lên. Thân thể người con trai bị tông cho văng ra phía sau tới hơn mười mét.
Thiếu niên lúc bấy giờ mới hoảng hốt, bàn tay bám trên vô lăng cũng trắng bệch. Cô bạn gái nghe tiếng liền từ trong con hẻm chạy ra, nhìn thấy liền gào lên khóc chạy tới ôm lấy người bạn trai đã tắt thở nằm bên đường.
Cô gái the thé rít lên tố cáo hung thủ giết người, thiếu niên quát rằng tại anh ta không chịu tránh. Cô gái run rẩy tìm điện thoại di động, muốn báo cảnh sát. Khoảnh khắc ngay khi điện thoại vừa chuyển, trên mặt đất lóe lên một cái bóng đang cầm gậy bóng chày.
Cô gái bị đánh trúng gáy, lập tức ngã lăn ra đất bất tỉnh . tên thiếu niên lấy điện thoại, tháo pin ném đi, nhìn cô gái nằm sõng xoài trên mặt đất gào lên mất kiểm soát: “Muốn báo cảnh sát à?! Không có cửa đâu! Là anh ta muốn chết, đâu liên quan gì đến tôi!”
�
Hắn tính chỉ muốn đánh ngất xỉu đối phương, ai ngờ cô gái đã không còn hô hấp và mạch đập.
Chỉ trong nửa giờ mà xảy ra liên tiếp hai sự cố bất ngờ, hai mạng người, tình tiết phim biến chuyển không ngừng cũng rất thành công lôi cuốn cảm xúc người xem theo diễn biến phim. Thẩm Triệt nghe thấy xung quanh thi thoảng lại có vài tiếng rì rầm đầy căm phẫn.
Thiếu niên sợ hãi tới ngã phịch ra đường cái, nhưng rất nhanh sau đó liền khôi phục bình tĩnh. Bây giờ là nửa đêm, chỉ cần hắn đem thi thể giải quyết xong xuôi thì ai biết là đâu. Thiếu niên đem hai cái xác tống lên chiếc SUV, thế nhưng từ gương chiếu hậu một chiếc xe đang đỗ bên vệ đường có một bóng người khác chợt lóe lên.
Thẩm Triệt nhìn thấy người này tuy rằng cũng đoán được người kia rất có thể là nhưng vẫn không kìm được phải nín thở. Ba mươi phút bộ phim trôi qua vô cùng kịch tính, cực kỳ xuất sắc.
Thẩm Triệt cũng nghe Tần Tu nói qua, tạo hình trong phim này có hơi phá đổ hình tượng, vậy nên cũng đã chuẩn bị tâm lý từ trước. Lúc này đây nhìn thấy rồi, cậu cũng không thấy hình ảnh bị hủy hoại là bao, chỉ là trang điểm có phần tái nhợt, đeo một cặp kính không gọng như của ông già, tóc cũng giống kiểu trạch nam, tóc mái rất dày che gương mặt trở nên tối tăm, hơn nữa còn ngồi trên xe lăn. So với những Lãnh Liệt, Cao Trường Cung hay Lâm Trĩ cực cool, cực ngầu mà Tần Tu từng diễn qua, nhân vật này đúng là hoàn toàn đối lập. Đặc biệt là cái cổ tái nhợt mảnh khảnh kia, bởi vì hô hấp dồn dập mà hơi rụt lại, giống như chỉ cần đưa tay miết mạnh một cái là có thể lập tức gãy ra, thế nhưng Thẩm Triệt vẫn cảm thấy Tần Tu rất đẹp, một kiểu đẹp của người mang bệnh nặng.
Rõ ràng cũng không phải chỉ có mình cậu là nghĩ như vậy. Hàng ghế trên đột nhiên có một cô gái không kìm được mà nói: “Tần gia đẹp trai ghê!”
Bạn trai cô nàng thật hết biết nói gì: “Đẹp trai chỗ nào? Nói ẻo lả nghe còn hợp…”
Tên sát thủ thiếu niên lúc này đã gánh hai mạng người, mắt đã đỏ ngàu máu rồi, thế nhưng lại không giết chết luôn người chứng kiến ngoài ý muốn này. Đó là vì đối phương nói với hắn rằng có thể giúp hắn thoát khỏi sự tình nghi. Không thể không khen ngợi diễn xuất của Tần Tu, trong ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi và hấp tấp muốn bảo vệ mạng sống. Gấu Bắc Cực nháy mắt đã biến thành con gà yếu ớt!
Vai diễn của Tần Tu là người thanh niên ngồi xe lăn tên Calvin, là một hacker, hắn nói với tên thiếu niên rằng tất cả những chuyện xảy ra ban nãy đã bị camera theo dõi gắn dưới đèn đường thu lại cả. Tuy rằng camera đúng là cách khá xa nhưng chỉ cần để lại một chút dấu vết cũng có thể khiến cảnh sát hỏi thăm. Người thanh niên tật nguyền đảm bảo với thiếu niên rằng mình có thể hack vào máy chủ thu hình ảnh của cameras, cắt bỏ tất cả những đoạn băng đó.
Cứ như vậy, tình tiết phim diễn ra càng lúc càng khó lường. Gã thiếu niên A đem Calvin tới nhốt trong một kho hàng bỏ hoang, Calvin trợ giúp A cắt bỏ tất cả những đoạn video thu lại cảnh tượng đêm hôm đó, sau đó hướng dẫn A đem thi thể ngụy trang thành sát thủ đường phố gây nên, vứt xác ở nơi vắng người, nhờ vậy mà bảo toàn được tính mạng, Ngày qua ngày, người thanh niên bị A nhốt trong kho hàng đóng kín, không thể trông thấy ánh mặt trời.
Cảm giác vượt lên trên đối phương khiến cho gã thiếu niên càng ngày càng không còn sợ hãi nữa, sự tàn bạo trong tính cách càng ngày càng tăng lên, không chỉ thường xuyên ra tay đánh đập Calvin, thủ đoạn lăng nhục bạn cùng tuổi càng ngày càng khiến người khác phẫn nộ, thậm chí, chỉ vì có chút hoài nghi mà đã giết chết một nhân viên chuyển phát nhanh dừng lại gần đó.
Ngay lúc gã thiếu niên thành thạo lái xe đem thi thể vứt vào trong rừng núi hoang vắng thì Calvin bắt đầu phản kích lại. Gã thiếu niên xử lý thi thể xong xuôi, mới phát hiện có sơ hở trong hình ảnh giám thị, vội vàng quay trở về, lúc này Calvin đang dùng hết sức bình sinh mà trổn ra sau núi. Đoạn phim căng thẳng đến nghẹt thở này khiến cho người xem cực kỳ kích động, đặc biệt là khi Tần Tu ngã xuống triền núi, không thể tiếp tục dùng xe lăn, chỉ có thể dùng tay mà bò đi, ánh đèn pin đã đuổi sát ngay phía sau, tiếng chửi mắng tức giận của gã thiếu niên đến càng lúc càng gần, tiếng thở dốc dồn dập của Tần Tu cùng động tác kinh hoảng vật lộn bò đi kích thích Adrenalin của khán giả dâng lên. Thẩm Triệt nghe thấy một cô gái ngồi cạnh hai tay đan thành dấu thập, miệng liên tục nói “Nhanh nhanh nhanh! Chạy nhanh lên!”
Cảnh sát nhận được tín hiệu hacker để lại, nghe tin liền chạy tới, đúng phút chót bắt được thiếu niên A.
Tiếp đó là màn lật ngược ngoạn mục nhất của bộ phim! Gần một giờ trước nội dung phim là màn giam cầm khiến cho tâm trạng khán giá down tới thấp nhất, nếu như cảnh gã thiếu niên hung ác tàn bạo vô nhân tính kia bị tóm khiến người xem hả hê lòng dạ thì đến màn thẩm vấn trong phòng giam, khi thiếu niên kia đột nhiên bừng tỉnh thật giống như một cây kim châm mạnh vào tim khán giả. Diễn xuất của Tần Tu rất có thứ tự. Lúc ở trong cục cảnh sát tuy bộ dạng vô cùng suy nhược yếu ớt nhưng vẻ mặt đã nhuốm một phần tăm tối, so với hình tượng con gà hen lúc trước đúng là hai kẻ khác nhau hoàn toàn.
Ngay cả mấy khán giả nam trong rạp xem phim cũng không kìm được mà nhỏ giọng cảm thán: “Đờ mờ, sát thủ liên hoàn IQ quá cao, quá đỉnh!!”
Nhưng đây cũng chưa phải tất cả. Cảnh cuối cùng trước khi kết thúc phim lại khiến lần thứ hai, chân tướng trở nên khó bề phân biệt.
Đèn sáng lên, Thẩm Triệt nhìn khán giá chậm rãi đứng dậy bốn xung quanh, ai nấy đều vừa thỏa mãn vừa tiếc nuối vì bộ phim đã kết thúc.
Sợ bị người khác nhận ra, Thẩm Triệt phải đợi cho người xem về hết mới đứng dậy rời đi, lúc đứng lên mới phát hiện còn có người nán lại muộn hơn cả cậu.
Đó là một người đàn ông trung niên tầm bốn năm mươi tuổi, thân hình cao lớn, gương mặt cương nghị, mặc áo sơ mi phẳng phiu cùng áo gi-lê, đang cầm áo khoác ngoài của bộ vest đang vắt trên tay ghế ngồi. Thẩm Triệt lờ mờ cảm thấy người này nom rất quen mắt, nhưng lại nghĩ mãi không ra mình đã gặp ở đâu, cuối cùng chỉ lắc đầu, không nghĩ ngợi thêm nữa.
Lúc ra khỏi rạp chiếu phim, cậu nhận được điện thoại của Tần Tu.
“Mời cậu đi ăn khuya đây, muốn đi không?”
Thẩm Triệt lập tức trả lời “Có!” sau đó còn mặc cả: “Không chơi kẹo mút với dưa leo đâu nha…”
“Cậu kén chọn quá đấy. Kẹo mút cậu không ăn tôi còn hiểu, chứ dưa leo vừa bổ vừa đẹp da như vậy, sao lại không thích ăn.”
Thẩm Triệt lườm cái di động, tâm nói tôi có ăn nhiều thế nhiều nữa da cũng không trắng lên được, biết không?
Hai người hẹn gặp nhau ở ngã tư đường Tân Hải. Thẩm Triệt cúp điện thoại, vừa ngẩng đầu bỗng lại trông thấy ông chú trung niên kia vô cùng phong độ mà ngồi lên taxi. Cậu nhìn theo chiếc taxi màu vàng rời đi, bỗng nhiên ngộ ra.
Khoan đã! Kia chẳng phải…
***
Phương Viên chờ ở bãi đậu xe ngầm Quan Triều mãi đến tận gần mười giờ đêm, rốt cuộc cũng nhìn thấy Tần Tu vừa khoác thêm áo khoác da màu đen, vừa đi ra thang máy. Cậu vội vàng mở cửa xuống xe.
Tần Tu đã sải bước đến cạnh chiếc mô tô BMW, đội nón bảo hiểm, Phương Viên gấp gáp gọi to một tiếng “Anh Tần Tu” nhưng đối phương hình như không nghe thấy.
Phương Viên trơ mắt nhìn Tần Tu kéo khóa chiếc áo khoác da lên, khom người khởi động mô tô.
“Anh Tần Tu—“
Cậu gọi to nhưng đáp lại chỉ là chiếc siêu mô tô BMW tuyệt tình phóng vọt đi, tiếng gọi của cậu bị nhấn chìm trong tiếng gầm rú của động cơ phân khối lớn.
***
Thẩm Triệt và Tần Tu tìm một quán mì Nhật trên đường Tân Hải. Tần Tu dẩu mỏ nhìn cậu thanh niên tóc xoăn đang cúi đầu hút mì sụt sụt bên cạnh, tâm nói cậu có cần phải hút xoèn xoẹt như đang tung hứng thế không hả? Lại một nhúm sợi mì bị hút xoẹt lên, làm bắn dầu mỡ lên trán Tần Tu. Ông chủ quán mì thấy băng sơn mĩ nam mặt đen thui xé một tờ giấy ăn hung hăng lau trán một cái.
“Tiếng cậu húp mì nghe ghê quá.” Tần Tu cúi đầu nhắc nhở Thẩm Triệt.
Thẩm Triệt ngẩng đầu liếc nhìn thực khách xung quanh, có ai để ý gì đâu, Thẩm Triệt cũng lười đáp lại, quay sang thì thấy bát mì của Tần Tu gần như chưa động đũa: “Anh ăn mau không nguội mất.”
“Chỗ này toàn là nước miếng của cậu, tôi sao mà ăn nổi?”
“Vậy để tôi giải quyết hộ.” Nói xong liền khấp khởi bê bát của Tần Tu về chỗ mình.
Tần Tu cầm đôi đũa đập vào tay cậu một cái, Thẩm Triệt rụt tay lại, Tần Tu trừng cậu: “Cậu đừng có mà xư xử như thể cả đời chưa được ăn cơm có được không?”
“Không phải anh mời tôi ăn khuya sao?” Buổi tối tui ăn có mỗi cái Humburger, chưa no hà, ăn hai bát mì nhiều một tí thì đã làm sao? ==
“Ai nói là mời thật đâu? Mời cậu ăn khuya chỉ là cái cớ thôi, biết chưa?”
Thẩm Triệt nghe thế lập tức tớn lên: “Lấy cớ làm gì dzậy?”
Đương nhiên không thể nào có chuyện Tần Tu sẽ nói tôi muốn gặp cậu, vậy là ậm ờ một chút, phụng mặt nói: “Tôi muốn đi ngắm cảnh biển.”
Được rồi. Thẩm Triệt ỉu xìu như tô mì thiếu nước. Ngắm biển thì ngắm…
***
Cuối cùng thì Tần Tu vẫn phải đem bát mì thưởng cho cún bự đang đói khát thèm thuồng. Ăn uống no nê xong, hai người liền đi dạo dọc theo đê biển.
Tần Tu đi phía trước, lên tiếng hỏi: “Anh cậu hồi phục thế nào rồi?”
“Xuất viện rồi.” Thẩm Triệt nói, “À đúng rồi, anh đoán xem hôm nay, ở rạp chiếu phim tôi đã tình cờ gặp ai?”
Tần Tu lười đoán, dù sao tự cậu sẽ nói thôi mà.
“Tôi gặp ba anh đó!” Cậu chàng đầu quắn quả nhiên tự trả lời luôn.
Tần Tu dừng bước, quay đầu lại.
“Ông ấy đi xem 《 Cao đồ 》của anh.” Thẩm Triệt mỉm cười, “Cố gắng của anh, ông ấy đã bắt đầu trông thấy rồi.”
Tần Tu không nói gì, lại xoay người trở lại, tiếp tục chậm rãi đi dọc con đê, một lúc lâu sau mới cất lời: “Hôm nay tôi cũng xem 《Cái chết của chú cá bảy màu 》của cậu.”
Thẩm Triệt bất ngờ: “Anh cũng xem? Không phải hôm nay anh bận sao?” Nói tới đây chợt ngộ ra điều gì, cậu há to miệng, khó tin: “Anh lại xem đĩa lậu hả?!”
“Vẻ mặt cậu là có ý gì hả?” Tần Tu nhíu mày, “Tôi có mua vé rồi, được chưa!” Nói xong còn sờ sờ trong túi áo. Quên cuống vé trong phòng hội nghị mất tiêu rồi.
Tim Thẩm Triệt cũng buốt lạnh.
Mặt Tần Tu hết đỏ lại trắng: “Không tin thì thôi!”
Anh xem bản lậu mà còn hung dữ như vậy! ;__; Thẩm Triệt khóc không ra nước mắt, cuối cùng vẫn phải nhẫn nhịn: “Vậy… tôi diễn thế nào?”
Tần Tu nhớ lại cảnh Cổ Ấn nằm trên phiến đá lạnh lẽo bên đường, trong ảo giác nhìn thấy nhiếp ảnh gia chạy về phía mình, khoảnh khắc kia, tia hạnh phúc mỏng manh nhưng nóng bỏng hiện lên trong ánh mắt Thẩm Triệt khiến cho anh vừa ghen tị lại đau lòng.
“Lúc chết cậu đang suy nghĩ gì?”
“Thực ra cũng không nghĩ gì cả. Cảnh kia buổi tối hôm trước tôi đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng mà lúc nằm ở đó tưởng tượng rằng mình sắp chết… Tôi lại nhớ đến những lời đã nói với anh trên cầu ngày đó.” Cậu thanh niên tóc xoăn xách ống quần, ngồi xuống bờ đê, hai tay đặt ở đầu gối, ngắm nhìn biển đêm nhấp nhô, “Nếu như lúc đó, tôi không nói ra thì chúng ta bây giờ chắc không ở đây đâu nhỉ.”
Tần Tu khẽ cười, cúi đầu hỏi: “Cậu bắt đầu thích tôi từ lúc nào?”
“Tôi cũng không nhớ rõ á.” Thẩm Triệt cười, hết cách.
Tần Tu lại cong người xuống, tinh quái nói: “Nhất kiến chung tình?”
Thẩm Triệt ngẩng đầu nhìn Tần Tu vẻ mặt đầy kiêu ngạo, chỉ đành phải tự thắp cho mình một ngọn nến cầu nguyện. Quả nhiên người nói ra trước là người không có quyền mà. T^T
***
Phương Viên ngồi trên xe trầm mặc nhìn hai người cực kỳ thân mật ngồi bên bở biển, thấy Thẩm Triệt vươn tay kéo kéo áo Tần Tu để anh ngồi xuống, người kia quả nhiên cũng chiều theo, ngồi xuống bên cạnh, không hề có chút cự tuyệt, không hề giống một Tần Tu có chứng khiết phích.
Cậu nhìn hai người kia tán gẫu, cười đùa, nằm ngửa trên bờ đê, ngẩng đầu ngắm bầu trời đêm. Thẩm Triệt bỗng nhiên xoay người sang, cúi đầu hôn lên miệng Tần Tu.
Tần Tu hơi trợn mắt, có chút kinh ngạc. Khoảng khắc khi Thẩm Triệt hôn lên, trong đầu anh xen lẫn đủ ý nghĩ.
Cậu không nên hôn tôi, sẽ bị người khác thấy mất.
Nghĩ nhiều làm gì, cùng lắm thì giống như thú cưng muốn liếm chủ nhân thôi mà. Không để cho liếm thì cũng tàn nhẫn quá. Tôi vốn là một chủ nhân tốt mà.
Nghĩ như vậy, Tần Tu liền nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hé miệng hưởng thụ nụ hôn này, tay đỡ ở sau đầu Thẩm Triệt.