“Cũng coi như thế đi.” Jason nhún nhún vai, nhìn cậu thanh niên tóc xoăn, “Tôi muốn đến hỏi cậu một việc. Bây giờ cậu còn hứng thú ký hợp đồng với Tinh Bang không?”
Thẩm Triệt sửng sốt hồi lâu, nhíu mi nói: “Lại là anh hai tôi giật dây anh đúng không?”
“Cũng không hẳn đều là chủ ý của cậu ta, mà chính tôi cũng có ý nghĩ này.” Jason nói. “Hiện tại, sự nghiệp diễn xuất của cậu tuy cũng có chút khởi sắc nhưng nếu muốn phát triển cao hơn mà cứ nán lại ở Vô Hạn Truyền Thông thì sẽ có rất nhiều hạn chế. Ví như bây giờ cậu đang đóng phim, việc làm MC phải tạm hoãn lại, nhưng Vô Hạn Truyền Thông cũng không dám cho cậu hoàn toàn buông công việc làm MC để chuyên tâm theo con đường diễn xuất. E rằng sau này cũng không nhận được kịch bản tốt nào nữa. Dù sao thì Vô Hạn cũng chỉ là công ty mới, về mặt điện ảnh cũng chỉ có thể nắm được một vài phim đầu tư ít, nhưng một bộ phim kinh phí thấp khác mà có được kịch bản xuất sắc như 《Cái chết của chú cá bảy màu》có lẽ cậu đợi thêm ba, bốn năm nữa chưa chắc đã được. Muốn chính thức bước vào giới điện ảnh, không có tác phẩm lớn thì không thể được. Nếu cậu tiếp tục ở lại Vô Hạn Truyền Thông, có lẽ cậu sẽ bị kéo tụt lại. Với cả bây giờ khúc mắc giữa cậu và An Gia Miện cũng cởi bỏ rồi, đến Tinh Bang đi.”
Thẩm Triệt cũng không ngờ Jason lại nghĩ thay cho mình nhiều đến vậy, nếu nói không cảm tạ thì đúng là nói dối, nhưng cậu cũng có quyết định của riêng mình: “Anh Jason. Ý tốt của anh em ghi nhận, nhưng em sẽ vẫn ở lại Vô Hạn Truyền Thông thôi.”
“Phí bồi thường hợp đồng cậu không phải lo. Tinh Bang có thể giúp cậu trả toàn bộ.”
Thẩm Triệt lắc đầu: “Vấn đề không phải là phí bồi thường. Em biết tài nguyên của Vô Hạn Truyền Thông không thể so với Tinh Bang Giải Trí, nhưng… anh Jason này, mấy năm nay, em cũng coi như trải qua nhiều chuyện. Lúc em rơi vào cảnh tối tăm nhất cũng từng nghĩ sẽ không có ai tới tìm mình, nhưng Vô Hạn Truyền Thông đã kí ước với em. Bộ phim điện ảnh đầu tay của em cũng là do Vô Hạn Truyền Thông đề cử. Em rất biết ơn Vô Hạn Truyền Thông, cũng rất biết ơn Mã tổng. Lúc này, em không thể đi được.”
Jason nghe tới đây cũng không biết nói thêm gì. Kỳ thật, anh có thể nói thẳng cho cậu thanh niên này rằng, Vô Hạn Truyền Thông cũng giống tất cả các công ty quản lý khác mà thôi, họ cũng chẳng phải đang làm từ thiện, ký hợp đồng với cậu đương nhiên cũng xuất phát từ tính toán đem lại lợi ích cho chính mình trước nhất. Cậu có tiếp tục ở lại Vô Hạn bọn họ cũng chẳng cảm động, cậu đi rồi, bọn họ cũng chẳng có gì mà khổ sở. Thế nhưng cuối cùng, anh vẫn không nói ra những lời này.
Để làm gì đâu.
Sao lại phải phá đi lòng biết ơn thuần khiết kia chứ.
Bước vào nửa cuối năm, tin tốt lành cũng theo nhau mà kéo tới. Tour lưu diễn quanh châu Á của Tần Tu kết thúc thành công, 《Lưỡi hái và cát chảy》của Thẩm Triệt cũng thuận lợi đóng máy. Thế nhưng cũng không phải không có tin xấu, ví dụ như tác phẩm tốt nghiệp của Thẩm Triệt lại một lần nữa bị Lưu Mỹ Lệ gửi trả về.
“Đến lần này cũng thấy em có tiến bộ, nhưng vẫn kém yêu cầu của tôi môt quãng xa. Tác phẩm tốt nghiệp của em tôi cũng đã xem qua, chỉ có thể chấm cho 60 điểm.” Lưu Mỹ Lệ ngồi sau bàn làm việc nói.
Thẩm Triệt vừa nghe chỉ có 60 điểm, trái tim cũng đã rớt xuống tận đáy giếng, lúc cầm lại luận văn vẫn còn thắc mắc, rõ ràng em đã dồn hết tâm trí làm cơ mà… Đi đến cửa văn phòng rồi, Thẩm Triệt kìm không được bèn quay đầu lại, lén lút hỏi: “Tần Tu được bao nhiêu điểm ạ?”
Lưu Mỹ Lệ lia cho cậu một ánh mắt cảnh cáo, cậu chàng đầu quắn lập tức thức thời chuồn ra khỏi cửa.
Khải Mặc Lũng từ một văn phòng khác bước qua cửa ngách, trông về phía Thẩm Triệt mặt mày xám xịt đi xuống lầu trong tiếng trêu chọc “Yo, lại không qua à” của Nhậm Hải, quay sang hỏi Lưu Mỹ Lệ: “Luận văn và tác phẩm của cậu ta đều làm không tệ, tại sao cô còn trả về bắt sửa lại?”
“Không hề tệ, lần này tôi cũng nhìn thấy được tâm sức của cậu nhóc.” Lưu Mỹ Lệ nhìn bài luận văn tóm tắt trên màn hình máy tính. “Đứa nhỏ này rất nỗ lực, nhưng còn có điểm chưa ổn định. Tôi muốn cậu ấy được tôi luyện thêm một thời gian nữa.” Dứt lời bèn gỡ kính mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, “Tốt nghiệp rồi sẽ không còn nhiều thời gian để tụi nhỏ tu thân dưỡng tính nữa. Cứ để tụi nhỏ hoài niệm khoảng thời gian phấn đấu vì luận văn và bài tập tốt nghiệp này đi.”
Ấy thế mà Thẩm Triệt lại đụng mặt Tần Tu ở ngay dưới lầu. Hoa khôi trường vẻ mặt đầy sát khí ngồi trên yên xe mô tô, đang cúi đầu xem bài luận văn của mình.
“Luận văn của anh cũng không qua à?”
Tần Tu giật nảy cả mình, quay đầu lại trừng mắt lườm đầu quắn đột nhiên ở đâu thò đầu ra: “Cậu lẻn ra sau lưng tôi lúc nào thế hả?”
“Tôi thấy lời phê bình nhiều gớm, có qua không vậy?”
Tần Tu đem luận văn nhét vào ba lô: “Còn phải nói nữa sao. Cuối năm tôi sẽ tham gia bảo vệ.”
Sau đó ngẩng đầu lại thấy Thẩm Triệt vẻ mặt đầy thất vọng. Tần Tu tự nhiên nổi quạu: “Cậu không qua chứ gì? Không qua cũng muốn tôi rớt theo cậu luôn phải không! Sao lại có người như cậu được nhỉ!”
Thẩm Triệt đuối lý chột dạ. Thực ra cũng không phải cậu muốn kéo Tần Tu cùng chết chìm, quan trọng là bạn gái mình thì qua rồi, còn mình lại phải tiếp tục lưu ban. Mất hết cả sĩ diện à! Lý do này cậu chắc chắn không thể nói ra, chỉ có thể yên lặng sải chân ngồi lên sau xe.
Tần Tu trợn mắt, đánh giá người ngồi sau từ chân lên đầu: “Tôi nói sẽ chở cậu lúc nào vậy? Dạo này cậu càng ngày càng tự tiện đấy nhá…”
Thẩm Triệt cũng là theo phản xạ yên vị ngồi lên thôi: “Đằng nào anh chẳng quay về chung cư, chúng ta tiện đường mà.”
“Thế thì cậu cũng phải hỏi tôi một tiếng chứ.”
Thẩm Triệt đành phải khổ bức hỏi thừa một câu: “Anh về chung cư phải không? Về thì cho tui đi ké một đoạn nhé?”
Tần Tu bực tức đội nón bảo hiểm. Luận văn bị trả về tu sửa, nhìn cả một đống nhận xét, phê bình mà não anh cũng muốn phình ra, tâm trạng tất nhiên cũng khó tránh khỏi chịu ảnh hưởng, thế nên mọi bực dọc đều phát tiết hết lên đầu Thẩm Triệt: “Tôi không có nói không muốn chở cậu. Nhưng ít nhất cậu cũng phải tôn trọng tôi một chút chứ! Tôi là bạn trai cậu chứ không phải xe ôm!”
Thẩm Triệt tức tối đốp lại trong lòng, tôi nguyện ý làm bạn trai của anh, cũng sẵn sàng làm xe ôm cho anh luôn! Tình yêu của anh đứng trước mặt tình yêu của tôi thì xách dép cũng không kịp đâu nhé!
Tần Tu hắt xì một cái, xoa xoa mũi, hạ kính chắn gió xuống khởi động xe.
Tuy rằng là mô tô phân khối lớn nhưng phóng veo veo trong khuôn viên trường thì cũng không hay lắm. Lúc xe đi ngang qua sạp báo bên ngoài cổng số 3, Thẩm Triệt bỗng nhiên nhấc kính chắn gió lên, chụp bả vai Tần Tu: “Á, dừng một chút! Tôi mua tờ báo!”
Tần Tu chờ ở ven đường, thấy đầu quắn mua một tờ 《Báo giải trí sớm》vừa xem báo vừa đi về phía mình, đang đi bỗng nhiên dừng bước lại, Tần Tu không tránh được bực bội: “Làm sao vậy?”
Thẩm Triệt cẩn thận đọc tờ báo một lúc lâu, sau đó ngẩng đầu kinh hỉ nói với Tần Tu: “Anh được đề cử Nam diễn viên chính xuất sắc nhất!”
Tần Tu chớp chớp mắt, lúc này mới ý thức được Thẩm Triệt đang nói gì. Danh sách đề cử giải Kim Chi đã công bố rồi sao? Sau khi tour lưu diễn kết thúc, khoảng thời gian này anh đang nghỉ xả hơi, hoàn toàn không biết chuyện.
Thẩm Triệt cầm tờ báo tới cho Tần Tu xem. Danh sách đề cử giải thưởng Kim Chi được đăng ngay trang nhất, trên cột Nam diễn viên chính xuất sắc nhất quả nhiên có tên của mình đặt ngang hàng với bốn nam diễn viên rất có thực lực khác.
Ngẩn ngơ nghĩ lại một năm trước đây, chính mình đã thất hẹn với giải Diễn viên mới xuất sắc nhất, lần này là Nam chính xuất sắc nhất, chắc không đến mức dùng cái lý do buồn cười như ngày đó để gạt người ta sang một bên đâu nhỉ. Như sực nhớ ra điều gì, Tần Tu lại cúi đầu tiếp tục xem, lướt đến danh sách Diễn viên mới xuất sắc nhất ánh mắt anh lại có chút không dám nhìn xuống.
Có tên Thẩm Triệt mà, hẳn là phải có mà. Thẩm Triệt không giống như anh, cậu đã phải chịu đựng tiếng xấu độc dược rating, vất vả lắm mới nhận được một kịch bản tốt. Cậu ấy rất cần một sự thừa nhận, cho dù chỉ là đề cử thôi cũng tốt rồi…
“Đừng xem.” Thẩm Triệt nhẹ nhàng cầm tờ báo đi, mỉm cười nói với Tần Tu,”Tôi được đề cử. Sáng nay Mã tổng có gọi điện cho tôi.”
Tần Tu nhìn cậu thanh niên tóc xoăn đem tờ báo nhét vào ba lô, lập tức sải bước ngồi lên xe, đội nón bảo hiểm. Thực ra chính là muốn xem giùm tôi nên mới đi mua báo đúng không?
Trong lòng anh giống như có một cái chân xù lông cào cào nhẹ một cái. Đồ cẩu đần, sao cậu có thể yêu tôi tới mức này? Nghĩ như vậy, Tần Tu chỉ lặng lẽ ngắm nhìn Thẩm Triệt qua gương chiếu hậu, ngắm một cái, lại liếc một cái.
Thẩm Triệt nhìn anh cười, hạ kính chắn gió.
Tần Tu cong khóe miệng. Nhìn vẻ mặt hạnh phúc vô bờ của cậu kìa, áp lực cũng lớn quá cơ.
***
Mỗi năm một lần, lễ trao giải thưởng Kim Chi lại được tổ chức. Thẩm Triệt vừa hưng phấn lại khẩn trương, đúng cái kiểu đã xem trên TV cả tỉ lần rồi, thế nhưng đến phiên mình thật thì trong lòng vẫn cứ nhộn nhạo.
Cũng may bước ra thảm đỏ không phải đi một mình mà là cùng các nhân vật chủ chốt khác trong đoàn làm phim. Hạ Lan Bá tuy được đề cử Biên kịch xuất sắc nhất nhưng bởi vì quá trạch nên lười đi đến buổi lễ. Thẩm Triệt đứng trước gương nhìn trái nhìn phải. Ở Vô Hạn Truyền Thông, ngay cả một tách cà phê cậu cũng không được miễn phí, đương nhiên không có chuyện được tài trợ quần áo rồi. Bộ vest ZZegna trên người đây là mượn được ở chỗ Khải đại thủ.Tuy rằng vóc dáng hai người không khác nhau mấy nhưng tổng cảm giác vẫn thấy có gì đó không ổn.
Khải đại thủ gọi điện tới giục cậu đi xuống. Thẩm Triệt cũng không còn thời gian mà suy xét, thầm nghĩ, mặc kệ chứ, dù gì cũng là hàng hiệu đẳng cấp thế giới mà.
Hạ Lan Bá tay cầm cái xúc xích nướng từ phòng bếp đi ra, mắt thấy cún bự lông quắn mặc bộ vest Z Zegna cùng đôi giày A.Testoni của Khải Mặc Lũng, mang theo cảm giác rất không phù hợp đi ra cửa.
Có nên khuyên nó cố gắng đừng làm mất mặt không nhỉ. Hạ Lan Bá ăn xúc xích, hiu hắt nghĩ thầm.
Thẩm Triệt ra tới gara, theo thói quen liền đưa mắt kiếm xem chiếc BMW X5 đậu chỗ nào, tiếp đó mới ngẩn người ra. Móa, ở đây xuất hiện con Aston Martin từ lúc nào thế nhỉ?
Khải Mặc Lũng mặc bộ vest Hugo Boss nền đen kẻ trắng được đặt thiết kế riêng vô cùng tinh xảo từ trong chiếc Aston Martin One 77 màu trắng bạc bước ra, gọi cậu lên xe.
(Aston Martin One 77 là siêu xe đẹp nhất do hãng xe Anh sản xuất với số lượng giới hạn chỉ 77 chiếc khắp thế giới. Giá bán mỗi chiếc vào khoảng 2 triệu USD)
***
Tại thảm đỏ, nhìn thấy Thẩm Triệt cẩn thận chui ra từ chiếc Aston Martin, Tần Tu cũng choáng váng. Cậu ngồi Aston Martin đó, ít nhất bộ dáng cũng phải cho ra hồn chút chứ, hồn tên địa chủ thôi cũng được!
Thẩm Triệt xuống xe bắt gặp An Gia Miện cũng nữ diễn viên Kiều Mạch cũng từ chiếc Rolls-Royce màu trắng bước xuống ở tít đằng kia cũng vội vẫy tay chào hỏi. Tần Tu trợn trắng mắt, cứ nghĩ mình nhất định nhìn nhầm rồi. Trên cổ tay tên kia thế mà vẫn đang đeo cái vòng cho cún mà anh tặng.
“Sao vậy?” Phùng đạo dẫn đầu những thành viên chủ chốt trong đoàn phim đi lên thảm đỏ, thấy Tần Tu nhìn sang bên này cũng hỏi.
“Không có gì.” Tần Tu xấu mặt quay đầu lại, trong lòng rủa xả chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, số cậu cả đời chỉ có ngồi xe Jibei mà thôi!
Trên diễn đàn Canh Ảnh cũng bắt đầu truyền hình trực tiếp buổi ra mắt thảm đỏ. Đủ loại video, hình ảnh đều được đưa lên.
–Tui khóc rồi. Bộ vest của Tần Tu là Dior Homme đó. Hoa khôi trường của lòng tui rốt cuộc cũng không phải mặc hàng fake DH nữa rồi!
–Tôi còn tưởng cậu ta sẽ cưỡi siêu mô tô BMW đến chứ. Nếu thế cũng rất đẹp mắt đấy nhỉ!
–Cho tui xin đi thím. Xe máy sao mà lên hình cho được!
–Xe máy khác không được nhưng siêu mô tô BMW chắc chắn được, hiểu chưa? Tần Tu dùng Lotus Elise tới thảm đỏ, siêu mô tô còn ăn đứt cái ô tô ghẻ kia!
–Công ty quản lý của Tần Tu cũng cùi nhỉ. Tần gia khí khách oai phong như thế, ít nhất cũng phải bố trí một con Bò Tót chớ! Thế đếu nào lại là xe thể thao Lotus, cái…
–Cái đệch! Thẩm Triệt thế mà đi ké Aston martin one 77 của Khải đại thủ sao? One 77 là dòng xe số lượng hạn chế đó ó ó!
–Khải đại thủ, rốt cuộc thì ngài là thần thánh phương nào?! (Ngài là quàng tử Abu Dabhi =]])
– Thẩm Triệt quả đúng với cái câu… Có mặc long bào thì cũng không giống thái tử, nhể.
–Đứa nào nói thằng đệ của tao không giống thái tử?! Thằng đệ tao chính là từ hình tượng ly miêu đổi sang thái tử đó, biết chưa! (biết câu này của ai hông :v)
(cái này là theo vụ án Ly miêu đánh tráo thái tử trong Bao Thanh Thiên nè)
–Ha ha, trên thảm đỏ lần này toàn là người Canh Ảnh chúng ta nha! An Gia Miện, Khải Mặc Lũng, Tần Tu, Thẩm Triệt, cả viện trưởng Lưu cũng đến nữa! Anh em Canh-Ảnh-er đợi tui kêu mấy người họ lại chụp chung một bức hình nha!
Do đang là buổi tối nên ánh đèn flash chớp nháy loang loáng khiến mọi người cũng hoa cả mắt. Thẩm Triệt cùng An Gia Miện, Khải Mặc Lũng đi đến trước tường ký tên. Lưu Mỹ Lệ đang đứng đợi họ, Tần Tu cũng ở đó, vậy là năm người thuận theo yêu cầu của khán giả cùng phóng viên, chụp chung một bức hình.
Viện trưởng Lưu đứng giữa, Thẩm Triệt và Tần Tu đứng bên phải, Khải Mặc Lũng cùng An Gia Miện bên trái, đèn flash thi nhau chớp nháy, dày đặc hơn ban nãy gấp nhiều lần. Cả sáu người lại theo đề nghị của đám phóng viên, xoay người về bên phải. Thẩm Triệt nhìn tới gương mặt nghiêng nghiêng của viện trưởng Lưu, mỉm cười nhớ lại, đã nhiều năm như vậy mà viện trưởng Lưu chăng hề già đi chút nào, vẫn giống như năm đó phỏng vấn cậu trong phòng, khuôn mặt tươi cười pha một chút quỷ quyệt. Khải đại thủ vẫn uy vũ khí phách như thường lệ, từ trước đến giờ, cậu luôn nghĩ bá khí toát ra trên người Khải Mặc Lũng này là sinh ra đã có, thế nhưng hôm nay cậu mới ngộ ra, cái đó dứt khoát là biểu trưng cho sức mạnh. An Gia Miện bệnh nặng mới khỏi, người gầy đi rất nhiều nhưng dáng vẻ xem ra cũng đã thoải mái hơn, trong mắt vẫn hoàn toàn là vẻ vân đạm phong khinh. Còn Tần Tu…
Qua khóe mắt, Thẩm Triệt thấy được sườn mặt Tần Tu đang quay về phía phóng viên mỉm cười, tay cậu ở phía sau đang khoác lên lưng Tần Tu. Nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên ngồi xe của người này, lại bị anh ta không cho phép ôm, không cho phép bám thắt lưng, chỉ hơi chạm vào một chút là xù lông giống như con mèo cáu kỉnh muốn cào người. Ngày ấy, cậu đã từng rất buồn nản vì không thể có được thiện cảm của người này, thật nằm mơ cũng không thể ngờ tới sẽ có ngày hai người lại trở thành người yêu, cùng sánh vai nhau đứng ở đây giống như lúc này.
Ghế ngồi trong lễ phòng đều được dán tên của khách mời. Thẩm Triệt cùng với Khải Mặc Lũng, An Gia Miện ngồi một hàng, Tần Tu phía sau cách cậu ba hàng ghế. Lễ trao giải mở đầu bằng việc công bố giải Chỉ đạo nghệ thuật xuất sắc nhất, còn sắp xếp xen giữa là một số tiết mục ca nhạc như để kéo hứng thú của mọi người lên cao hơn.
MC dẫn chương trình, khách mời trao giải nói vài câu, xem VCR, công bố tên người đoạt giải thưởng, vỗ tay chúc mừng, người giành giải lên phát biểu cảm tưởng… Từ Quay phim xuất sắc nhất, Kịch bản gốc xuất sắc nhất, Kịch bản chuyển thể hay nhất, cho đến Nhạc phim hay nhất, Phim phóng sự xuất sắc nhất, Nam nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất… từng hạng mục lần lượt được công bố. Đáng tiếc là 《Cái chết của chú cả bảy màu》không giành được giải Kịch bản xuất sắc nhất. Thẩm Triệt để ý thấy lúc tên người đoạt giải được công bố, biểu tình Khải Mặc Lũng nhìn có vẻ rất thất vọng.
MC tiếp tục giới thiệu, giải thưởng được công bố tiếp theo chính là Diễn viên mới xuất sắc nhất.
Hai khách mời trao giải là Lưu Mỹ Lệ cùng đạo diễn Nghiêm bước lên sân khấu. Hai người vui vẻ chào khán giả đang có mặt trong buổi lễ, sau đó đi thẳng vào phần VCR.
“Giải diễn viên mới xuất sắc của giải thưởng Kim Chi lần thứ bốn mươi chín. Danh sách đề cử gồm có: Cố Tiểu Sơ trong《Hà Nhật tái kiến quân》; Trương Chấn Khải với 《Xạ thủ》; Lý Thục Quân trong 《 Hokkaido, Hokkaido 》; Trần Phái trong《Ngày thứ sáu 》; và Thẩm triệt trong《Cái chết của chú cá bảy màu》.”
Thẩm Triệt xem đến trích đoạn phim của chính mình trong VCR đề cử, đoạn được chọn đó là lúc cậu ở trong khách sạn, lần đầu tiên nhìn thấy An Gia Miện. VCR chiếu xong, khán phòng nhất thời vang lên tiếng vỗ tay. Nghiêm đạo giơ phong bì lên trước mắt khán giả, mở ra, khi nhìn thấy cái tên trong đó thì mỉm cười, lịch lãm đưa tờ thông báo cho Lưu Mỹ Lệ.
Tim Thẩm Triệt cũng tăng tốc. Cậu theo bản năng quay đầu nhìn về phía Tần Tu.
Tần Tu cùng đang nhìn cậu.
Chỉ là trao đổi ánh mắt một cái như vậy thôi nhưng Thẩm Triệt bất chợt lại nhận ra đoạt giải hay không cũng không quan trọng nữa.
“Lễ trao giải Kim Chi lần thứ bốn mươi chín. Giải thưởng Diễn viên mới xuất sắc nhất.” Lưu Mỹ Lệ ngẩng đầu công bố, “Thẩm Triệt cùng 《Cái chết của chú cá bảy màu》!”
Đèn flash cùng tiếng vỗ tay lại nổi lên. Dưới khán phòng là những ánh mắt kinh hỉ và chúc mừng.
An Gia Miện quay sang Thẩm Triệt. Lúc còn xem đoạn VCR anh đã vật lộn nội tâm nửa ngày, cuối cùng cũng quyết định nếu Thẩm Triệt giành giải, thừa dịp tên nhóc kia không chú ý anh sẽ tặng nó một cái ôm.
Nhưng mà khi anh quay người về phía cậu thanh niên tóc xoăn ngồi bên, lại thấy Thẩm Triệt trước tiên là nhìn lại phía sau.
An Gia Miện đương nhiên biết cậu ta đang nhìn ai. Chỉ là lúc này đây, cũng không hiểu tại sao, trong anh không có phẫn nộ mà chỉ còn lại hư không.
Thoáng cái mà như tất cả mọi ánh mắt đều tụ tập trên người, cảm giác này nếu nói là luống cuống tay chân là chưa đủ. Thẩm Triệt còn đang chìm đắm trong kinh hỉ chợt nghe thấy An Gia Miện ngồi bên lãnh đạm nhắc nhở một tiếng, “Bục nhận thưởng ở phía trước.”, lúc này mới hồi thần đứng dậy.
Khải Mặc Lũng đứng lên trao cho Thẩm Triệt một cái ôm, Thẩm Triệt lại quay về phía An Gia Miện, hai tay cũng dang ra, thế nhưng An Gia Miện lại không để ý tới cậu.
Thẩm Triệt xấu hổ muốn chết. Anh là anh hai tui mà. Vào thời khắc đắc chí nhất trong cuộc đời của cậu em mình mà anh cũng không tặng người ta một cái ôm sao?
Không định thiệt hả?
Có chút chút ý cũng được mà! T^T
Trong lúc nhận những cái ôm hôn chúc mừng của mọi người, ánh mắt Thẩm Triệt vẫn chờ mong hướng về An Gia Miện, nhưng mà An ảnh đế vẫn cứ ngồi im như tượng, cuối cùng, cậu đành phải hậm hực đi lên sân khấu trong tiếng vỗ tay chúc mừng.
Khách mời trao giải, một vị là viện trưởng cũng là người thầy hướng dẫn của mình, một vị là đạo diễn cậu đã từng hợp tác, cám giác hồi hộp lo lắng của Thẩm Triệt cũng đỡ phần nào, thế nhưng tới khi nhận chiếc cúp từ tay Nghiêm đạo, đứng sau bục nhận giải nhìn thấy đông đảo khán giả trong lễ phòng cậu bỗng nhiên lại không biết phải nói gì.
Tuy rằng cũng chưa biết mình có thể giành giải hay không nhưng trước khi tới đây, theo truyền thống Thẩm Triệt cũng tự soạn sẵn cho mình một đoạn phát biểu cảm tưởng nếu như giành được giải. Tờ giấy đó bây giờ cũng đang nằm ngay trong túi, cậu cố gắng nhớ lại, vẫn còn mang máng nhớ được phần mào đầu:
“Cám ơn giải Kim Chi đã trao cho tôi phần thưởng này…” Lại nghĩ nghĩ, “Đây là sự khẳng định to lớn đối với tôi…”
Âu Triết Luân đang ngồi trước TV xem truyền hình trực tiếp cũng hớn hở: “Đậu phộng, có mấy câu cảm tưởng thôi mà cứ như hóc xương gà vậy! Thẩm Nhị chai dồ! Tụi anh mãi mãi yêu cưng!”
Hạ Lan Bá rít thuốc lá: “Có mấy câu này anh đây cũng thuộc lòng rồi, ‘Đây là sự khẳng định lớn lao đối với tôi. Được đứng ở đây, cầm chiếc cúp này trên tay như một sự khích lệ giúp tôi tiếp tục phấn đấu trên con đường diễn xuất, cũng giống như tất cả các đồng nghiệp đã, đang và sắp đi theo con đường diễn xuất.’ Có mấy câu thế thôi mà nó cũng ngắc ngứ là như nào?!”
Âu Triết Luân nhảy loi choi trên sô pha: “Giấy đâu! Mau lấy giấy ra!”
Thẩm Triệt có vẻ đã nhớ ra tờ giấy viết được có mấy dòng mà gạch be gạch bét nhưng mà lại không sao nhớ được nội dung viết trong đó như nào. Cảm giác thấy hội trường đã có chút tẻ nhạt, cuối cùng cậu chỉ có thể ho khan một tiếng: “Ừm, tôi có thể phát biểu lại được không?”
Tiếng cười rộ lên. Lưu Mỹ Lệ cùng Nghiêm đạo đứng bên cũng bật cười.
“Tôi phát biểu lại vậy.” Thẩm Triệt cũng cười cười, tiếng cười bên dưới lại càng to hơn nữa. nhưng mà trái lại, cậu lại cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
“Thực ra trước khi tới đây tôi cũng có chuẩn bị một mảnh giấy nhỏ, nhưng mà cái thứ này càng vào lúc then chốt lại càng không đáng tin. Lúc này tôi chỉ muốn nói…” Thẩm Triệt ngẩng đầu, ánh mắt hướng về khán phòng. Ánh đèn không chiếu tới đó nhưng cậu biết ở đó có Tần Tu, An Gia Miện, Khải Mặc Lũng, Viên tiên sinh đang ngồi. Ở nơi cậu không thể nhìn tới còn có Hạ Lan Bá, Âu Triết Luân, Mã tổng giám, Vương Tử Quỳnh, còn có A Kim, Nhậm Hải, còn rất rất nhiều fan vẫn luôn ủng hộ cậu đang ngồi trước màn hình TV nữa…
“Cám ơn. Cám ơn tất cả những người vẫn luôn làm bạn tôi, ủng hộ tôi, giúp đỡ tôi khi tôi phải trải qua thời kì tăm tối nhất. Cám ơn mọi người.”
Đúng vậy. Đây mới là những lời tôi muốn nói, là những lời tôi cần phải nói.
Tiếng cười trong hội trường phai dần, thay vào đó là một tràng vỗ tay rất dài. Cái này là dành cho người diễn viên trẻ tuổi từng bị gán cho cái mũ Độc dược rating thế nhưng cũng chưa bao giờ chịu từ bỏ, dành cho sự nhiệt huyết và ánh dương quang vẫn luôn luôn tỏa sáng rực rỡ ở chàng trai này.
Giải Diễn viên mới xuất sắc nhất này chính là sự mở màn cho phần cao trào trong buổi lễ trao giải. 《Cái chết của chú cá bảy màu》liên tiếp được đề cử trong các hạng mục từ lớn tới nhỏ, rất có khí thế của phim điện ảnh xuất sắc nhất. Khải Mặc Lũng tuy không giành được giải Đạo diễn xuất sắc nhất nhưng có vẻ như anh cũng không để ý nhiều lắm.
Lễ trao giải dần dần đi đến phần cuối. Sau khi trao giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất xong, rốt cuộc cũng sắp đến phần công bố giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất được mong chờ nhất.
Thẩm Triệt nhìn sang ghế ngồi trống trơn bên cạnh. An Gia Miện làm khách mời trao giải đã đi về phía sau sân khấu. Đây là lần đầu tiên trong lịch sử giải Kim Chi, vị ảnh đế trẻ tuối nhất làm người trao giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất.
Không có nữ cộng tác, An Gia Miện mặc một bộ vest Ferragamo một mình bước lên sân khấu.
Cả lễ phòng trở nên an tĩnh. Trong cái tĩnh lặng kia như phảng phất vài phần trang nghiêm. Không phải chỉ vì sắp tới màn công bố giải thưởng quan trọng nhất mà còn bởi người đứng trên sâu khấu thời khắc này chính là vị ảnh đế trẻ tuổi nhất trong lịch sử giải Kim Chi, người mới từ lằn ranh sinh tử quay trở về.
“Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, hay chúng ta quen gọi người đó là Ảnh đế.” An Gia Miện đứng sau bục trao giải, cất lời. “Năm nay, số lượng phim điện ảnh đăng ký cho giải Kim Chi lên tới hơn ba trăm bộ. Ba trăm bộ phim, tương ứng với ba trăm vai nam chính mà chỉ có năm người được có mặt ở đây. Diễn viên ưu tú thì có rất nhiều. Một diễn viên thắng được diễn viên khác có khi chỉ dựa vào một ánh mắt, một khung hình còn chưa tới năm giây. Tại sao lại quy định danh sách đề cử chỉ được có năm? Tại sao lại quy định mỗi năm, diễn viên chính xuất sắc nhất luôn luôn chỉ có thể có một người?”
Thẩm Triệt nghe những lời của An Gia Miện, hẳn cậu cũng giống như tất cả mọi người khác, cũng cảm thấy trong giọng nói kia có một sức lôi cuốn đến lạ kỳ.
“Có thực sự cần thiết phải chọn ra một diễn viễn nam chính xuất sắc nhất không? Có người sẽ nói, được đề cử chính là một sự khẳng định, cũng có người lại khinh thường, cho rằng cái giải thưởng này không có ý nghĩa gì cả. Nếu không có giải thưởng này, tôi nghĩ chúng ta vẫn sẽ tiếp tục diễn xuất. hàng năm cũng vẫn sẽ có những diễn viên xuất sắc xuất hiện trước mặt khán giả.” An Gia Miện cúi đầu cầm lấy chiếc cúp nặng trĩu kia.”Tựa như có nó hay không cũng không quan trọng.”
Hội trường vô cùng yên tĩnh, vị ảnh đế trẻ tuổi này có một khí thế cường đại hoàn toàn đối lập với tuổi tác và ngoại hình của mình.
“Nhưng tôi lại muốn cầm lấy giải thưởng này.” An Gia Miện nói. “Tôi bước vào giới diễn xuất chính là để lấy giải thưởng này, trở thành người đứng cao nhất trong số ba trăm người kia, khẳng định mình là độc nhất vô nhị. Thế nhưng để giảnh được giải thưởng này cũng không hề dễ dàng. Có khi chỉ thua một ánh mắt, một cảnh quay chưa đến năm giây thôi nhưng tôi cũng chỉ có thể đứng từ dưới mà nhìn lên nó. Người có thể giành được chiếc cúp này không thể chỉ có ưu tú, mà còn là nỗ lực. Đó phải là người ưu tú nhất, nỗ lực nhất. Đây mới là hai chữ ảnh đế thực sự. Bạn không nhất định phải tìm đủ mọi cách để giành được giải thưởng này, nhưng trong trái tim của người diễn viên coi trọng và không coi trọng giải thưởng này… thế giới quan của bọn họ là hoàn toàn không giống nhau.”
Sự yên tĩnh trong hội trường bị một hai tiếng vỗ tay phá vỡ, rồi sau đó cả hội trường vang lên một tràng vỗ tay nhiệt liệt.
Trên màn hình lớn bắt đầu phát VCR: “Giải thưởng Kim Chi lần thứ bốn mươi chín. Giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất: Hùng Sở Kim -《Xạ thủ》, Triệu Hà Kiệt -《Hokkaido, Hokkaido》, Nhạc Yến -《Lực vạn vật hấp dẫn 》, Tần Tu -《Cao đồ》, Hoàng Hưng Hiền -《Truy sát trên chiến trường》
Thẩm Triệt nhìn theo An Gia Miện mở phong thư ra, trong sự nín thở của tất cả mọi người đang theo dõi, trong cảm xúc như đang tham dự một nghi lễ thần thánh mà chính anh dựng nên, chậm rãi đọc lên tên người giành giải:
“Lễ trao giải Kim Chi lần thứ bốn mươi chín. Giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất thuộc về: Tần Tu cùng 《Cao đồ》.”
Thẩm Triệt thiếu chút nữa đã đứng bật cả lên! Cố đè nén cảm xúc mừng đến phát điên quay đầu nhìn lại, cậu thấy Tần Tu đứng lên ôm Phùng đạo. Tiếng thổn thức kinh hô lan ra khắp hội trường. Cũng không phải có điều bất ngờ gì khác, chỉ là đang lúc Tần Tu đứng lên, đi lên bục nhận giải nơi An Gia Miện đang đứng chờ, mọi người đột nhiên mới nhận ra một điều. An Gia Miện giành cúp ảnh đế năm 25 tuổi, còn Tần Tu bây giờ chỉ mới 24. Ảnh đế trẻ tuổi nhất trong lịch sử giải Kim Chi lại được sinh ra!
Thẩm Triệt nhìn theo bóng Tần Tu mặc âu phục đen đi lên bục nhận thưởng, nhận chiếc cúp trên tay An Gia Miện. Tần Tu không giống cậu, cho dù kích động cũng sẽ không nói năng lộn xộn. Anh một tay cầm cúp, rất bình tĩnh rất trơn tru mà phát biểu, chỉ là bàn tay đang nắm chiếc cúp kia cũng đang siết chặt thật chặt.
�
Tần Tu nói những gì Thẩm Triệt hoàn toàn không nghe được vào tai. Trong đầu cậu chỉ quanh đi quẩn lại một ý niệm duy nhất– Ảnh đế của một mình cậu, ngày hôm nay rốt cuộc cũng trở thành ảnh đế của mọi người rồi!
Vỗ tay, vỗ tay, lại tiếp vỗ tay. Vì ngoài vỗ tay ra, còn cái gì có thể truyền tải được sự vui sướng nữa đâu?