“Chính là như vậy, đại khái cậu nắm được chưa?” Tần Tu quay sang hỏi.
Thẩm Triệt thình lình bị Tần Tu nhìn chăm chú như vậy, không khỏi cảm thấy có phần xấu hổ vì những suy nghĩ vở vẩn của mình.
“Thẩm Triệt, lúc này tốt nhất cậu nên thu hồi tâm hồn thiếu nam của mình đi, chuyên tâm tập nhảy thật tốt cho tôi.” Tần Tu chuyển hướng nhìn máy tính, “Tôi mở lại một lần nữa.”
Hiếm có khi nào Tần Tu không nổi giận như lúc này, Thẩm Triệt nhéo nhéo đùi tĩnh tâm lại, tỉ mỉ xem xong một lần, không khỏi nhụt chí lắc đầu: “Cái này khó quá, tôi làm không được.”
“Chưa thử qua đừng nói không làm được.” Tần Tu đem laptop để qua một bên, đứng dậy đi đến trước tấm gương lớn, quay đầu lại nói với Thẩm Triệt, “Đoạn vũ đạo này chỉ có hai phút thôi, lặp lại hai lần tám nhịp. Phần khó nhất là lúc chân sau xoay vòng 720 độ. Tôi làm mẫu một lần, chỗ nào không rõ thì hỏi tôi ngay.”
Thẩm Triệt mắt nhìn Tần Tu đối diện tấm gương, xoay xoay mắt cá chân, thả lỏng bả vai một chút, sau có ý bảo cậu bật nhạc lên.
Thân thể vừa khởi động theo nhịp điệu mạnh mẽ bắt đầu nhảy, Thẩm Triệt có ảo giác giống như trước mặt là chiếc mô tô phân khối lớn đang bật đèn, gầm rú thét gào.
Đây là lần đầu tiên cậu được thấy Tần Tu nhảy, phần mở màn chính là những bước nhảy khiến người ta hoa cả mắt, thắt lưng và hai chân cứ đá qua đá lại không kịp nhìn như trò đan dây. Tuy vậy Tần Tu từ đầu đến cuối vẫn khiến cho người xem có cảm giác anh luôn hòa mình vào giai điệu, duy trì nhịp điệu một cách hoàn hảo, giống như dùng thân thể chỉ huy âm nhạc, nhất là phần LOCKING, bang bang vài cái định thân thể, cực kì ngầu, cực kì cảm xúc!
Cao trào của bài nhảy là đoạn chân sau xoay tròn hai vòng, trước mắt thấy người xoay hai vòng, giống một cuộn lốc xoáy. Thẩm Triệt có cảm giác xung quanh thân thể Tần Tu như có vô số vòng từ trường bùng cháy, lúc mềm dẻo lúc lại thập phần bay bổng.
Hóa ra vũ đạo thật sự có thể khiến người ta mê mẩn đến vậy, hơn nữa được người mình thích biểu diễn cho xem ngay trước mặt, Thẩm Triệt cảm thấy mình nhất định sẽ nhớ rõ cảnh này lâu thiệt là lâu.
Tần Tu nhảy xong một lần, nói với người trong gương đang ngồi phía sau: “Bây giờ tôi làm lại từng động tác chi tiết, cậu cố gắng quan sát cho kỹ, nếu không theo kịp có thể bảo tôi dừng lại.”
Thẩm Triệt gật gật đầu, xem Tần Tu biểu diễn lại từng động tác với tốc độ chậm, thế nhưng những chỗ cậu theo không kịp vẫn nhiều lắm.
“Dừng lại một chút! Động tác chà chà kính kia sao lại có bốn nhịp?”
“Chỗ này phải không?” Tần Tu làm mẫu lại một lần, “Mở và đẩy đều là hai nhịp,giữa động tác đẩy trở về thì ngừng lại một chút.”
“Dừng một chút! Đoạn bước lướt anh có thể bước từng bước một cho tôi xem được không?”
Tần Tu bước từng bước một cho Thẩm Triệt nhìn.
“Dừng! Cái động tác ấn ngực bắt chước tim đập ấy siêu đẹp luôn! Làm thế nào vậy?”
Tần Tu ấn ngực cho cậu ta nhìn. Hai lần.
“Dừng dừng! Cái động tác vừa tự mò mẫm vừa đứng lên kia anh làm chậm một chút đi!”
Tần Tu làm lại cho cậu ta nhìn. Ba lần.
“Dừng –“
Thẩm Triệt lần thứ N kêu “Dừng”, lần này còn chưa kịp mở miệng hỏi đã thấy Tần Tu mặt xanh đen quay đầu lại, cậu vội giơ tay lên hàng như nhìn thấy cường địch: “Là anh cho tôi kêu dừng mà!” Quả nhiên tính nhẫn nại của Ma vương không thể tin cậy được!
Tần Tu giả vờ câm điếc, xoay người nhìn gương cáu gắt kéo áo khoác lên: “Tốt, bảo dừng thì dừng, ai bảo cậu lại đần độn đến như vậy!”
Thẩm Triệt trong lòng không phục. Tôi hổng có nhờ anh dạy à nha. . . . . .
“Có cái gì chưa rõ nữa?!”
Hung dữ như vậy sao tôi dám hỏi! Chỉ có thể nhỏ giọng cả giận: “Cái động tác xoay hông. . . .”
Tần Tu cau mày quay đầu lại: “Cậu rốt cuộc là không theo kịp hay là muốn tôi xoay hông cho cậu nhìn?” Nếu không thì sao có chuyện cả xoạc chân ấn ngực đến xoay hông cậu đều nhìn không rõ?!
Lúc này lại đến lượt Thẩm Triệt giả vờ câm điếc..
“Bỏ đi.” Tần Tu xoay người lại, “Đứng lên, bây giờ cậu tập theo tôi. Tôi nói một, cậu bước một. Tôi không tin cậu làm không được.”
.
Nửa giờ sau.
Thẩm Triệt vẫn dậm chân tại động tác vừa đan chân vừa cong đầu gối cùng lúc xoay người, có làm thế nào cũng không được tự nhiên. Trong lòng thầm cảm khái quả nhiên chỉ có bóng rổ mới là tình yêu đích thực của đàn ông mà thôi. Đợi mãi cũng không thấy Tần Tu ở đằng trước dạy động tác kế tiếp, cậu không khỏi buồn bực: “Làm sao vậy?”
Tần Tu mờ mịt nhìn chằm chằm chính mình trong gương, rồi sau đó thu hồi động tác, xoay người đi sang một bên uống một ngụm nước, sau đó cúi đầu nhìn nhìn video vũ đạo trong laptop.
Thẩm Triệt không khỏi cười trộm, nhảy hết nửa ngày thì ra là không nhớ động tác! Giả vờ bình tĩnh trầm ổn cái gì chứ, anh mà cũng có lúc không nhớ rõ sao?
Tần Tu đương nhiên biết tên kia đang cười, cũng không nói gì, sau khi xem xong vũ đạo thì quyết đoán trở vào, đứng ở trước gương, nói với người sau lưng: “Đây là lần đầu tiên tôi quên vũ đạo, cậu có biết vì sao không?”
“Vì sao?” Cậu chàng tóc xoăn trong gương đặc biệt tò mò.
“Bởi vì bị lây bệnh.” Động tác trước anh phải dạy đi dạy lại cho Thẩm Triệt tới năm lần, nếu bài nhảy này mà là một cái đồng hồ thì linh kiện bên trong đã bị cậu ta tháo gỡ tá lả ra thành từng nguyên tử hết rồi.
Bị lây bệnh? Là có ý gì. . . . . . Thẩm Triệt ngẩn người một lúc mới vỗ đầu sực hiểu ra. Đậu má! Mắng chửi người ta thì mắng chửi hẳn đi, lại còn vòng vo bóng gió làm quái gì?!
Lại nửa giờ sau.
“Thẩm Triệt! Cậu còn có thể đần hơn nữa được không? ! Tôi dạy cậu năm lần rồi đó! Cậu có biết tôi sắp phát điên rồi không hả?!”
Được rồi, lần này rốt cục cũng không thèm vòng vo bóng gió nữa . . . . . Bị người kia bùng nổ đập liên tiếp mấy cái vào đầu, Thẩm Triệt chỉ cảm thấy sấm chớp trên đỉnh đầu nổ vang dội đùng đùng đùng đùng mãi không ngừng.
Tần Tu chưa hết giận, đi sang bên cạnh điên cuồng uống nước. Thẩm Triệt xoa xoa cái đầu đầy cục u, lúc hạ tay xuống mới phát hiện trong lòng bàn tay là mấy cọng tóc xoăn. Má ơi, rụng tóc người ta luôn rồi!!!
Tần Tu đi tới trừng mắt lườm tên kia một cái: “Rụng sạch càng tốt!”
Thẩm Triệt oán hận gẩy đi hai sợi tóc rụng, thì ra áp lực quá lớn sẽ dẫn tới rụng tóc là sự thật… Tuy rằng Tần Tu vừa bạo lực vừa độc mồm, nhưng kỳ thực Thẩm Triệt cũng biết vấn đề là ở mình.Tài năng của cậu yếu kém đến mức nào mới có thể khiến cho núi băng như Tần Tu không quản tới hình tượng mà phải thốt ra câu “Sắp phát điên rồi” như vậy. Tuy rằng cậu không muốn bỏ cuộc, lại càng không muốn phụ lòng tốt của Tần Tu, nhưng nếu liên tiếp phải chịu đả kích như vậy, nói thật Thẩm Triệt cũng không tin tưởng chính mình cho lắm: “Anh cảm thấy tôi thật sự có thể chứ?”
Tần Tu trong gương nét mặt không chút thay đổi, chỉ nói: “Tiếp tục tập luyện.”
Thẩm Triệt cũng không nói gì, lại hết sức chuyên chú làm theo mỗi một động tác của Tần Tu, âm thầm cầu nguyện động tác của mình có thể thực hiện ba lần là qua cửa, nhưng thực tế lại không như mong muốn, hoặc có thể là do chính mình đích xác không phải dân khiêu vũ, chỉ cần động tác hơi phức tạp một chút là cậu không sao nhớ được. Vì thế Tần Tu phải thường xuyên giảng đi giảng lại bốn năm lần cho cậu.
Cứ như vậy vất vả tập đến sáu giờ sáng, Thẩm Triệt bị yêu cầu phải đứng ở trước gương tự mình nhảy một lần tìm cảm giác. Nhìn ánh rạng đông dần ló ra ngoài cửa sổ, cậu mới giật mình nhận ra từ ba tiếng đồng hồ sau lúc đó, mặc kệ biểu hiện của cậu có tệ hại thế nào, Tần Tu cũng không hề nổi nóng với cậu thêm một lần nào nữa.
Một chiếc máy đếm nhịp nho nhỏ đặt trên mặt đất, kim đếm nhịp tích tắc chuyển động. Thẩm Triệt cố gắng nhớ lại từng động tác, từng nhịp, từng nhịp lặp lại từng bước vũ đạo đã học lúc trước
(Máy đếm nhịp (metronome) là thiết bị hỗ trợ giúp bạn đếm nhịp của một bản nhạc, dùng để tập ghita và tập nhảy)
Cậu nhảy xong một lần, Tần Tu tăng nhịp nhanh thêm một chút, cứ như vậy nhảy thêm bốn lần thì đã đạt tới tốc độ gốc của nhạc.
“Bây giờ nhảy theo nhạc nhé.” Tần Tu từ trong ba lô lấy DV ra, “Tôi sẽ quay lại cho cậu.”
(DV: viết tắt của Digital Video, một loại máy quay phim cầm tay)
Thẩm Triệt nhìn trần nhà thở dài một hơi.
Tần Tu liếc cậu một cái, buông DV xuống trầm giọng nói: “Nơi này chỉ có hai người chúng ta, cậu không cần phải …quá hồi hộp như vậy.”
Qua tấm gương lớn Thẩm Triệt nhìn thấy Tần Tu đứng phía sau đang cầm DV giơ lên, trong miệng bỗng có chút khô khốc. Sao có thể không hồi hộp đươc, tôi phải đứng nhảy trước mặt anh đó đại ca. Có lẽ ở trong mắt anh, tôi đến bây giờ vẫn chỉ toàn là mặt xấu, nhưng chỉ một lần thôi cũng được, tôi thật sự hy vọng vị trí của tôi ở trong lòng anh có thể nâng lên một chút, nhưng mà… dù cho có cảm tình đến đâu cũng vĩnh viễn chẳng thể nối thành sợi tơ hồng. . . . . .
Mặc kệ, ghi điểm một lần là tốt rồi.
.
Bạn đang �
Chẳng mấy chốc đã đến bảy giờ sáng, bác bảo vệ rốt cục cũng ra mở cửa. Thẩm Triệt cả một đêm không ngủ nhưng lại đạt được thành công vượt trội. Điệu New Jazz này đối với vũ công chuyên nghiệp cũng không hề đơn giản, vậy mà giờ đây cậu đã có thể một mạch nhảy được, cũng nắm bắt được các động tác vũ đạo cơ bản.
Giúp Tần Tu thu dọn đồ đạc từng cái một để vào ba lô: laptop, máy đếm nhịp, DV, chai nước, khăn mặt, kỳ thật mỗi một cái đều là Tần Tu vì cậu mà chuẩn bị, nhưng cậu lại không thể nói ra lời cảm ơn. Nếu nói “Cám ơn lòng tốt của anh” thì hoa khôi trường rất sĩ diện này sẽ chửi mắng cậu thành thế nào đây.
Một trong những quy tắc sống chung với gấu bắc cực đó là — Lúc anh ta đối xử tốt với bạn, phải làm bộ như không phát hiện. Lúc anh ta bắt nạt bạn, hãy nghĩ đến lúc anh ta tốt.
“Lén lút cười cái gì?” Tần Tu thu dọn đồ xong, ngẩng đầu lườm Thẩm Triệt.
“Đúng rồi, vì sao lại cố tình chọn hai đoạn nhảy này?” Thẩm Triệt mau chóng nói lái sang chuyện khác.
Tần Tu kéo khóa ba lô lên, đứng dậy: “Vũ đạo trong bốn MV này đều là do Jeremy chỉ đạo. MV trước đây của Bích Cơ cũng là do anh ta phụ trách biên đạo. Khả năng rất lớn là lần này anh ta vẫn sẽ là chỉ đạo vũ đạo. Trong bốn MV này có phần lớn những động tác vũ đạo mà anh ta thường xuyên sử dụng. Khả năng lớn nhất là lần thử vai cuối sẽ tập trung vào mảng này.”
Thẩm Triệt vô cùng sửng sốt, trong lúc chính mình đang lăn qua lăn lại, tập luyện nhặng xị ngầu cả lên lãng phí bao nhiêu thời gian thì không ngờ rằng Tần Tu lại suy tính được nhiều như vậy. Cảm giác theo không kịp này chính là sự chênh lệch giữa người bình thường và người mới số một khoa diễn xuất sao.
Rời khỏi tòa nhà giảng đường, cả người bị dính nước mưa lại tập luyện đến mồ hôi nhễ nhại, tính từ bây giờ đến lúc đi học còn một chút thời gian, hai người quyết định trước tiên là đi về tắm rửa thay đồ xong rồi quay lại trường.
“Hay là qua chỗ tôi đi, chỗ tôi ở gần trường hơn.” Thẩm Triệt ngồi đằng sau chiếc mô tô phân khối lớn, vẫn không dám vượt qua Lôi Trì nửa bước, chỉ dám ngồi cách ra thật xa rồi mới hỏi.
Tần Tu cũng không quay đầu lại: “Chỗ cậu có mấy phòng tắm?”
“Một thôi à.” Cũng không phải nhà tắm mở rộng….
“Cho nên cậu muốn tôi với cậu tắm chung đúng không?”
Thẩm Triệt đối diện với ánh mắt tỉnh bơ của Tần Tu phản chiếu qua kính xe, biết chính mình lại bị cho điểm kém, đành phải thỏa hiệp: “. . . . . . Vậy, nếu không thì anh chở tôi về công viên Hữu Nghị trước đi.”
“Làm nũng cái gì?”
“Hở?” Thẩm Triệt há hốc mồm, bộ ráy tai của mình mấy ngày nay tích tụ nhiều lắm hả?
“Thẩm Triệt, tôi là bạn trai cậu đấy à?” Tần Tu xoay người, “Tại sao mỗi khi cậu mở miệng tôi phải nhân nhượng như vậy cơ chứ? Công viên Hữu Nghị cách xa tòa nhà Đan Mĩ cả dặm, tôi yêu cậu đến mức nào mới có thể lượn cả vòng lớn như vậy mà chở cậu hả?” Lại quét mắt nhìn đầu quắn mặt đần ra đang ngồi sau, đại ma vương lãnh khốc kéo kính chắn gió xuống , “Xe này chỉ đi tới Đan Mĩ, cậu thích đi thì đi.”
Thẩm Triệt bị nói cho không còn hơi sức mà phản bác: “Quan trọng là ở đó tôi không có đồ để thay.”
“Tôi có nói để cho cậu *** đi tới trường à?”
Thẩm Triệt nghẹn họng không biết nói gì. Cái câu “Tôi sẽ cho cậu mượn quần áo” đầy lòng tốt thế này tại sao nói ra từ miệng anh lại khiến cho người ta phải chết nghẹn như vậy chứ? Tần Tu không báo trước khởi động xe, Thẩm Triệt nhìn tấm lưng vừa cong cong gợi cảm lại anh tuấn vô địch của người ngồi trước, chớp chớp mắt vô lực. Còn không phải là anh ỷ vào tôi thích anh sao . . . . .