Di động trong túi vang lên, bạn học Thẩm vội lấy ra, trên màn hình cũng không phải hai chữ mà cậu đang mong chờ.
Là Hạ Lan Bá gọi điện tới, nói là cậu lại có bưu kiện, khi nào thì qua lấy.
Thẩm Triệt nhận đĩa thịt nướng mà cô bé bán hàng đưa cho, ngẩng đầu nói cám ơn xong, lại tiếp tục nói với đầu dây bên kia: “Em ăn cơm ở ngoài đã, ăn xong em qua lấy. trước mười giờ nhé.”
“Shit, Tần Tu ngược đãi chú mày thế à? Đến giờ này mà còn chưa cho chú mày ăn cơm nữa!” Hạ Lan Bá ở đầu dây bên kia rất là phẫn nộ.
Xem ra chuyện luyện vũ đạo Tần Tu cũng nói qua với Hạ Lan Bá, Thẩm Triệt vừa ăn thịt xiên, vừa giải thích: “Hôm nay anh ta bận, em tập một mình thôi. Lúc có anh ta tụi em đều ăn cơm đúng giờ mà. Sư phụ, anh đừng bận tâm quá. Anh ăn thịt nướng không? Lát tới em mua cho anh một ít nhé?”
Hai người đang nói chuyện dở dang thì di dộng bỗng truyền đến âm thanh nhắc nhở có cuộc gọi đến. Thẩm Triệt đang ăn thịt, cũng không kịp nhai mà vội nuốt chửng, nói với Hạ Lan Bá: “Không nói chuyện nữa, Tần Tu gọi đến rồi. Em cúp máy trước nhé!”
Cúp điện thoại xong lại nhìn thông báo, té ra lại là Nhậm Hải…
“Thẩm Triệt à, người nhà tớ đến chơi, hôm nay tớ dẫn họ ra ở lại khách sạn, tối không về đâu nhé!”
Thẩm Triệt lẳng lặng ngắt điện thoại, nhét di động lại vào trong túi buồn bực cúi đầu ăn khoai tây nướng và sứa thái sợi. Tiếp đó, đột nhiên có một vại bia đặt lên cái bàn trước mặt cậu cùng với giọng nói lanh lảnh của cô bé bán thịt nướng: “Anh giai, rượu của anh nè!”
Thẩm Triệt nhìn chai bia Carlsberg trên mặt bàn thì sửng sốt: “Tôi có kêu bia đâu…”
“Ơ?” Cô bé chớp chớp mắt mấy cái. “Nhầm à. Vậy ai gọi?”
Thẩm Triệt mắt thấy cô bé vươn tay định cầm chai bia đi liền lên tiếng: “Được rồi, để lại đi. Anh lấy cho.”
Cô bé nhìn anh giai tóc xoăn mỉm cười tươi rói, khuôn mặt sáng bừng như mặt trời, chần chừ một lát rồi cũng để chai bia lại. Thu tiền đưa lại cho mẹ xong, cô bé xuyên qua làn khói trắng, nhìn anh thanh niên dương quang vẫn ngồi cạnh bàn với chai bia một lúc rồi mới cầm mở nắp chai mang ra.
***
“Cạch!”
Bên tai truyền đến tiếng mở nắp chai, tiệc thịt nướng đang đến cao trào, chắc chắn không thể thiếu bia bọt được. Tần Tu đứng ở một cuối gió đã ngửi thấy mùi rượu nồng nồng trong không khí, anh cau mày quyết định vào toilet rửa mặt.
Jason từ toilet đi ra, vừa bước tới hành lang nhìn một cái lại quay trở lại, đau đầu nhìn ảnh đế An đang ngồi bắt chéo chân trên bồn cầu gian bên cạnh bình thản mà hút thuốc.
“Cậu cũng một vừa hai phải thôi. Đây là điếu thứ hai rồi đấy!” Người đại diện quyền uy thấp giọng nói.
“Cái này sao trách tôi được?” Ảnh đế An ngón tay kẹp điếu thuốc nhàn nhã kê trên đầu gối, đang ngồi ở bồn cầu mà nhìn vẫn rất nho nhã, “Cái nơi xa hoa này mà ngay cả một chỗ hút thuốc cũng không có.”
Không phải không có phòng hút thuốc, chỉ là nơi đó là dành cho người nghiện thuốc, mà ảnh đế An sao có thể là người nghiện thuốc được, đương nhiên không thể tới rồi. Du thuyền cũng không giống khách sạn, nếu lên cơn thèm thuốc lá, ảnh đế An có thể thuê ngay một phòng, vào trong đó hút hai ba điếu.
Jason chú ý động tĩnh ngoài cửa, nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài liền đóng ngay cánh cửa gian kế bên lại, còn mình thì vờ như đang rửa tay, đợi người đàn ông kia giải quyết xong, đi ra rồi mới đẩy cửa, thúc giục: “Đừng hút nữa!”
An Gia Miện cũng không nổi giận, nhưng cũng không muốn ném đi nửa điếu Mild Seven đang hút dở, chỉ thờ ơ nói: “Đêm qua quay cái phim phóng sự giẻ rách đến tận ba giờ sáng, đến tám giờ lại đi chụp cái quảng cáo rác rưởi, chương trình vớ vẩn này lại hao phí của tôi cả một buổi chiều, bây giờ cả một điếu thuốc cũng không cho tôi hút, làm ảnh đế cái kiểu này thì có ý nghĩa gì?”
“Cậu không cần mở miệng ra là lại phim tài liệu giẻ rách, chương trình rác rưởi, quảng cáo chết tiệt, mấy thứ vở vẩn này đều là do cậu làm đó.” Jason bị điếu thuốc trên tay An Gia Miện làm cho lên cơn thèm thuốc lá, cũng tự mình rút ra một điếu, “Còn nữa, cậu chẳng nói chẳng rằng mà chạy ra nước ngoài chơi đùa nửa năm mới quay về còn chưa đủ sao? Công việc mà cậu bỏ lại suốt nửa năm qua đương nhiên bây giờ cậu phải làm hết.”
Tuy nói như vậy nhưng Jason thực ra cũng hiểu, An Gia Miện mấy ngày này quả thật rất buồn bực trong lòng, mà thứ khiến cậu ta chán ghét nhất chính là cái phim tài liệu kia. Bởi vì đó là một hạng mục quan trọng của bộ văn hóa cho nên có rất nhiều đạo diễn và diễn viên tên tuổi nhận lời tham gia mà không nhận cát xê, trong đó có cả An Gia Miện. Ảnh đế An buổi sáng bị thông báo phải đến trường quay đúng giờ, thế mà phải đợi đến chín giờ tối mới đến phần chụp ảnh của mình. Nhưng cũng chẳng có cách nào, những người ở đây đều là những người nổi tiếng và cũng có nhiều tiền bối, ai cũng đều là người bận rộn, nếu phân biệt đối xử thì cả đám đều sẽ đòi chen ngang, An Gia Miện lại có tiếng là ”tính cách tốt”, vậy nên chỉ có thể đứng một bên mà chờ đợi. Quan trọng là nơi quay phim này ngay cả một phòng hóa trang chuyên dụng cũng không có. Ảnh đế An từ khi đoạt danh hiệu diễn viên mới xuất sắc nhất đã một mạch đi lên, tự nhiên sao có thể cùng với người khác xài chung một phòng hóa trang cho được? Nhưng cũng chẳng có cách nào, ai bảo trong đám người tới quay đều là tiền bối cơ chứ? Xài chung phòng hóa trang thực ra cũng không phải việc gì to tát lắm, nhưng khổ nỗi là, xài chung thì ảnh đế An không cách nào hút thuốc được, vậy là cả ngày hôm nay An tiên sinh đã bị làm cho nghẹn thảm.
Ảnh đế thì sao chứ, khán giả thích anh, nhưng đa số những người trong cái vòng luẩn quẩn này không mắc nợ gì anh cả.
“Tối nay cậu có thể từ chối mà, bọn họ cũng nhìn thấy được cậu rất mệt mỏi, sao còn cố gắng gượng tới đây?” Jason hỏi.
An Gia Miện thả một ngụm khói: “Tôi cũng muốn xem cái kẻ gọi là người mới số một kia của anh tài giỏi đến mức nào.”
“Ồ, vậy cậu đánh giá thế nào?”
“Tôm tép thôi”
Jason ho khan một tiếng: “Chú ý hình tượng.”
An Gia Miện cười một tiếng: “Một mặt , tôi cũng rất chờ mong anh lấy được chữ ký của cậu ta, như vậy, tôi với tư cách là đại tiền bối có thể cho cậu ta biết tay một chút, nhưng mặt khác, tôi cũng không muốn anh ký hợp đồng với cậu ta.”
“Vì sao?” Jason nhướn mày.
“Một đất không thể có hai con sư tử, tôi cảm thấy có khả năng mình sẽ cắn nó.” An Gia Miện đứng dậy, đem đầu mẩu thuốc lá ném vào bồn cậu, giật cần xả nước, sửa sang lại quần áo, “Dĩ nhiên, nó chắc chắn cũng sẽ cắn lại tôi.”
Jason nhíu mày, anh không ngờ vì cái sự cố nho nhỏ trong lúc thu chương trình chiều này lại khiến cho An Gia Miện sinh ra địch ý như vậy. Loại địch ý này rõ ràng cũng giống như hormone của giống đực. Đừng nhìn An Gia Miện bề ngoài ôn hòa như một công tử hoàn hảo giữa thởi loạn lạc, thực ra bên trong anh ta chính là một kẻ lưu manh, mà Tần Tu cũng đâu phải đèn cạn dầu, nếu muốn cậu ta chịu thua trước mặt An Gia Miện, chắc chắn cậu ta sẽ ném lại cho bạn bốn chứ “Đừng có hòng nhé”
Một người đại diện tài giỏi nhưng nếu hai nghệ sĩ dưới tay không hòa hợp cũng là chuyện khá đau đầu, hơn cũng cũng rất mất mặt. “Người ta là tân binh, cũng không có ác ý gì với cậu, cậu không thể rộng lượng chút à?”
“Là người đại diện quyền uy, nghệ sĩ dưới tay đối thủ của anh chắc chắn sẽ có thiên vị, tôi không kỳ vọng vẫn làm con át chủ bài của anh, nhưng nếu tôi vẫn là nghệ sĩ hàng đầu của Tinh Bang một ngày thì tôi vẫn sẽ không buông tha cho kẻ nào có uy hiếp với mình đâu.” An Gia Miện nâng ván ngăn lên, dùng giọng điệu vừa mẫu mực vừa vô sỉ nói với Jason: “Nhìn lại giao tình của chúng ta, tôi đối đãi với anh rất sòng phẳng. Nắm một lúc hai con át chủ bài không phải là hành động khôn ngoan đâu. Jason, dã tâm của anh lớn quá đấy. Có điều là, ký hay không các người cứ tùy ý, tôi cũng tùy ý chèn ép nó thôi.”
Jason không nói thêm gì, nhìn nhìn kẻ lưu manh đầy mẫu mực trước mặt. Ngày đó anh mắt nhìn thế nào lại nhắm trúng thằng nhãi này cơ chứ.
“Hút thuốc xong rồi, bây giờ tôi muốn đi tè, phiền anh ra ngoài cho tôi đi.” An Gia Miện đứng dậy muốn đi ra.
Jason kinh ngạc: “Cậu muốn giải quyết thì làm ngay trong gian này không được sao?”
“Ở đây toàn mùi thuốc.” An Gia Miện đưa tay lên phẩy phẩy khói thuốc, “Tôi từ lúc đăng quang ảnh đế tới nay đều luôn giải quyết trong buồng vệ sinh kín mít, anh không cảm thấy một tên đàn ông như vậy là rất bất thường sao? Là người khác nói không chừng còn nghĩ tôi có bệnh không tiện nói ra, tôi cũng nên ra ngoài giải quyết một chút.”
Jason cũng hết cách nhắc nhở cậu ta chú ý hình tượng. Nếu như trước đây cậu xây dựng hình ảnh một ảnh đế lưu manh thì giờ cậu có đứng tè ở mạn thuyền chỉ cùng lắm chỉ bị người ta mắng là là đồ vô duyên, ngỗ ngược. Nhưng cậu hiện tại đang đi theo con đường nho nhã thư sinh. Cậu có biết cái gì gọi là nho nhã thư sinh không? Cậu có biết ca sĩ mà vừa rên hừ hừ vừa hát sẽ khiến bao nhiêu khán giả sụp đổ không? Cái gì mà “Tôi cũng nên ra ngoài giải quyết một chút” cơ chứ. Cậu định thông báo cho đàn ông trên cả boong tàu này đến thăm quan cậu đi tè rất bình thường để chứng minh cậu không có bệnh khó nói sao?
Di động reo lên, Jason mặt như táo bón nhìn An thiên vương vẫn còn đứng ở bồn đi tiểu, liền đau khổ đi ra toilet.
Bạn đang �
Lúc Tần Tu đi vào toilet cũng không chú ý đến người đàn ông vừa đi tè vừa hát ư ử trước bồn tiểu tiện kia, mãi đến khi anh cũng đi tới chuẩn bị giải quyết thì người kia cũng ngừng hát, hai người bốn mắt nhìn nhau rồi sau đó không ai bảo ai lại cùng cúi xuống nhìn thân dưới của nhau.
Sau khi hiểu rõ tình hình đối phương, hai người lại lẳng lặng quay đầu, tiếp tục đi tiểu.
“Cậu điều kiện cũng không tồi nhỉ.” An Gia Miện mở miệng trước.
Tần Tu cũng chẳng muốn nghĩ xem ảnh đế An đang khen đơn thuần hay là cố ý một từ hai nghĩa: “Cám ơn sư huynh khích lệ.”
Hai người một trước, một sau đi tiểu xong, liền đi tới bồn rửa tay.
“Tên bạn ngồi bên cạnh cậu đúng là kém cỏi,” An Gia Miện quay sang, gương mặt mỉm cười sáng ngời, “Tại sao ngay cả giơ tay cũng phải để cậu làm hộ?”
Sắc mặt Tần Tu trầm xuống: “Tên kia chẳng qua chỉ muốn gây chú ý với anh thôi.” Mấy câu mất mặt như này Tần Tu đúng là không sao nói ra được, chỉ vừa rửa tay, vừa nhàn nhạt nói: “Cậu ta chính là như vậy, giơ tay, trộn cơm, ngay cả hỏi đường cũng phải để tôi làm thay.”
An Gia Miện bị câu trả lời tự chế ra này làm cho nghẹn họng, tâm nói cái thằng nhóc Thẩm Triệt này sao lại sa đọa đến cái mức này? Trong bụng lại nghĩ đến cái gì, sau đó bắt đầu rửa tay từng chút, từng chút như lột vỏ hành: “Các cậu quan hệ tốt vậy sao?”
“Là cậu ta đơn phương dựa dẫm vào tôi thôi.”
“Thật sao?” An Gia Miện liếc mắt nhìn băng sơn mỹ nhân vẻ mặt ung dung nhưng khóe miệng lại mơ hồ nhếch lên khiêu khích, vừa hong khô tay, vừa nói, “Thực ra tôi cũng có chút ấn tượng với cậu ta. Tôi nhớ lúc ở bệnh viện, cậu ta chạy đi tìm tôi muôn xin ký tên, là fan của tôi đúng không? Ngay cả trộn cơm, hỏi đường cũng phải để cậu làm thay, thế mà việc xin ký tên lại không nhờ cậu, tôi cũng thấy thật vinh hạnh.”
Vừa dứt lời quả nhiên thấy sắc mặt Tần Tu chớp mắt một cái đã chùng xuống.
Tên tân binh này đúng là rất táo bạo, có thể đối mặt với tiền bối có địa vị cao hơn mình vô số lần mà không một chút luống cuống, khiến người khác phải khắc sâu ấn tượng. An Gia Miện lần đầu tiên tiếp xúc với tên này còn bị khí thế lạnh lẽo như núi băng của cậu ta khiến cho phải dè chừng, thế nhưng chỉ cần cẩn thận quan sát liền không khó nhận ra nhược điểm của con sư tử đực trẻ trung hùng mạnh này, cũng không ngờ lại tóm được đuôi dễ như vậy.
Giống như một con sư tử non trẻ mới bắt đầu xác lập lãnh thổ, bạn mới thử nó, nó đã vội vã rống về phía bạn “cút ngay, đây là chỗ của bổn đại gia.”. Sau đó bạn chỉ cần đâm chọc, uy hiếp nó một chút, “trên người đối tượng của thứ tôm tép nhà ngươi đã sớm có mùi của đại gia ta rồi.” là con sư tử này sẽ trở nên nóng nảy vô cùng.
Giống như Tần Tu lúc này vậy.
An Gia Miện nhìn Tần Tu rửa xong tay, không thèm chào hỏi gì, mặt thì đen như muốn đánh nhau đi ra khỏi toilet, liền nhướn mi, tâm tình thoải mái hẳn.
***
Tần Tu cố nén một bụng lửa giận mà không rõ nguyên nhân, tay không thèm hong khô, cũng không thèm lấy khăn lau; cứ như vậy để tay còn ướt nhẹp đi ra boong tàu. Anh thực ra cũng hà tất gì phải tức giận vì câu nói của An Gia Miện. Thẩm Triệt sùng bái An Gia Miện là một chuyện, còn ảnh đế An ngay cả Thẩm Triệt tên là gì cũng chẳng nhớ rõ, tuy rằng lời nói của An Gia Miện cũng không biết có ý khiêu khích hay không, nhưng ảnh đế An tự cao tự đại kia có thể chỉ muốn báo thù cái kẻ mà trong buổi thu hình chiều nay đã khiến anh ta phải bối rối khó xử mà thôi. Tần Tu chỉ cần tỏ ra mình không thèm quan tâm là được rồi, thế nhưng cơn tức vẫn cứ xông lên đầu như vậy.
Trong trận đối đầu này, nếu như cái tên Thẩm Triệt chết tiệt kia vẫn cứ chạy theo ảnh đế An mà xin chữ kí thì Tần Tu cầm chắc thất bại rồi. Đúng là không ngại đối thủ mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu!
Trong lúc còn đang mải dẹp yên bão tố trong lòng thì điện thoại trong túi vang lên, Hạ Lan Bá ở đầu bên kia hỏi: “Tần Tu, Thẩm Nhị có ở chỗ cậu không?”
“Không.” Trong bụng đang bực nên lời nói cũng cục cằn.
“Lạ thật, nó nói mười giờ tới lấy đồ mà bây giờ đã mười rưỡi rồi, gọi cho nó nó cũng không nghe. Cậu thử gọi cho nó xem?”
“Tôi là cái gì của cậu ta mà phải gọi, mà tôi có gọi về, cậu ta cũng sẽ về chắc?” Tần Tu nhăn nhó mặt, hừ lạnh một tiếng. “Cũng chẳng chết được đâu, Có thể bán manh như vậy, cho dù có bị lừa đi cưỡng gian thì kẻ đó cũng không nỡ giết cậu ta đâu.”
Hạ Lan Bá trợn trừng muốn rớt con mắt nhìn di dộng, cứ ngỡ tai mình nghe nhầm. Cái đệch mợ, lời lẽ ác độc chừng này chẳng khác nào nói “nằm liệt cả đời đi” luôn! Còn chưa kịp nói lại câu gì thì đầu dây bên kia đã không kiên nhẫn nói một tiếng “cúp đây” rồi cực kỳ vô tình cúp máy thật.
Tần Tu phiền muộn tựa vào lan can, Hạ Lan Bá gọi điện tới tìm người quan trọng của anh khiến tâm trạng anh lại cực kì tồi tệ. Anh có thể gọi Thẩm Triệt về chỉ bằng một cú điện thoại được không? Đó là chuyện mà chỉ An Gia Miện mới làm được. Chỉ cần ảnh đế An cười một cái, tên kia có thể lội thẳng qua vịnh mà lao tới ấy chứ!
Không biết bữa tiệc còn kéo dài bao lâu, Tần Tu đã không còn lòng dạ nào mà chờ nữa. Anh đứng dậy, đang chuẩn bị ra chào chủ tiệc một tiếng đi về thì di động lại dai dẳng vang lên.