Tần Tu men theo khán đài đi lên trên, hỏi người đi phía sau: “Cậu chừng nào thì dọn về?”
Thẩm Triệt ngẩn người, vấn đề này cậu đúng là không nghĩ tới. Cậu đã thanh toán cho Nhậm Hải bên kia ba tháng tiền nhà, hơn nữa hôm trước còn cùng Nhậm huynh hẹn ngày mai đi mua giường, thư phòng cũng đã dọn sạch sẽ, lúc này mà cậu muốn dọn về thì thực sự là rất không tử tế: “Ở cùng Nhậm Hải cũng tốt lắm, tôi chắc vẫn ở cùng hắn thôi.” Thẩm Triệt nói.
Tần Tu đứng trên bậc thang lên khán đài, quay đầu lại.
Trực giác Thẩm Triệt mách bảo vẻ mặt kia là đang có dấu hiệu chuyển từ trời quang sang dông bão rồi, vậy là thật cẩn thận nói: “…….Làm sao vậy?”
Tần Tu bình tĩnh nhìn Thẩm Triệt hồi lâu: “Không có làm sao hết. Cậu ở cùng Nhậm Hải cũng tốt lắm, thì còn có thể như nào nữa?” Sau đó một thân áp suất thấp xoay người tiếp tục đi lên trên. Thẩm Triệt đang không biết phải giải thích thế nào thì đối phương đi được hai bước bỗng dừng lại, xoay người: “Cậu có phải rất thích Nhậm Hải?”
Thẩm Triệt bị hỏi thế thì đần người ra, câu hỏi kiểu quái gì thế này? “……..Tôi với Nhậm Hải là bạn bè chí cốt.”
Tần Tu lại hai bước đi xuống: “Chúng ta đây cũng đang là bạn bè tốt. Có bạn thân thật tốt nhỉ, kề vai sát cánh cũng không cần kiêng kị, ăn Haagen Dazs còn có thể chơi trò AA .”
Vừa mới kinh qua lời giãi bày cực kỳ nguy hiểm, bị đối tượng giãi bày nói như vậy khiến Thẩm Triệt xấu hổ muốn chết, lại không hiểu được cơn bực bội âm thầm của Tần Tu là do đâu mà tới, vậy là chỉ có thể nhỏ giọng cả giận: “…Tôi cũng muốn làm bạn bè tốt thuần khiết với anh a.”
“Kia làm sao mà không thỏa đáng hả?” Tần Tu mồm miệng độc ác nói, “Không muốn cùng tôi phát triển quan hệ theo hướng ‘không thuần khiết’ như thế này?”
Thẩm Triệt mặt tím như gan heo. Đậu má, anh đừng có nói vậy chứ! Tôi đâu có nghĩ như thế đâu! Vừa nãy không phải mới đồng ý để tôi thích anh sao, hay là bây giờ anh định đổi giọng? Toi rồi, cái chuyện lật lọng như thế này đúng là nghề của hoa khôi trường mà! Cứ tưởng tượng như vậy, Thẩm Triệt đột nhiên lại càng khẩn trương.
Tần Tu mặt lạnh tanh lườm Thẩm Triệt một cái, lại quay người tiếp tục đi lên, lần này lại đi rất nhanh, Thẩm Triệt ở phía sau. lúc này mới tạm thời thở phào, lũn cũn theo đuôi, lại thấy Tần Tu trước mặt đang đi bỗng nhiên chậm lại, sau đó đưa tay bám lấy lưới sắt ngăn với sân tennis, cả người cứ như vậy mà tụt dần xuống.
Thẩm Triệt hoảng hốt, mắt thấy bóng người cao gầy trước mắt thoáng một cái đã cuộn người trên mặt đất, lưới sắt bị kéo phát ra tiếng động lạch xạch, tâm nói không thể nào, chẳng lẽ Tần Tu khóc?
Tuy nói đàn ông không dễ rơi lệ gì gì đó nhưng đối phương dù sao cũng là hoa khôi trường, Thẩm Triệt nghĩ đến bộ dạng Tần Tu khóc lóc cũng rùng cả mình, cũng mặc kệ đối phương chẳng hiểu sao lại ném cho mình ánh mắt sắc như dao, vội vàng bước tới kích động nói:
“Làm sao vậy? Anh có gì ủy khuất cứ nói ra, đàn ông cao bảy thước khóc lóc gì chứ!”
Người đang vùi đầu ngồi bệt trên mặt đất lại ngẩng đầu, môi cắn đến trắng bệch: “Ai, đang, khóc?!”
Khí thế Đại ma vương vừa hung dữ vừa cứng đầu, làm gì có cái cảnh lệ tuôn, lê hóa đái vũ duy mĩ gì đó chứ. Thẩm Triệt sửng sốt một chút lúc này mới nhìn rõ Tần Tu đang lấy tay ôm bụng, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh trên trán cũng chảy ròng ròng. Cậu vội ngồi thụp xuống: “Anh sao vậy? Đánh bóng rổ cũng đau dạ dày?” Thế này thì quá vô lý!
“Liên quan quái gì đến đánh bóng rổ!” Tần Tu lần này đau đến không còn sức mà ngẩng đầu, thế nhưng giọng nói vẫn rất hung hăng: “Trời lạnh như vậy, cậu lại còn đòi ăn kem cái gì…”
Thẩm Triệt bị bộ dạng cố gắng nhịn đau của Tần Tu dọa cho sợ, vừa tức vừa cuống: “Anh không ăn được lạnh sao lại không nói chứ?!”
“Bởi vì cái bộ dạng muốn mời tôi ăn Haagen Dazs muốn chết của cậu…” Hơi thở đứt quãng nhưng lời nói vẫn rất hung dữ. Tần Tu đau đến mức quỵ xuống đất, hai tay ôm bụng, bóp chặt thắt lưng, như vậy nhìn rất giống đang cầm dao găm đâm vào bụng, tạo hình vừa đẹp trai vừa đau đớn.
Thẩm Triệt đứng lên. Mùa thu, trời vừa sẩm tối chút là nhiệt độ nhanh chóng tụt xuống rất nhanh, cậu cởi áo khoác của mình, khoác lên người Tần Tu: “Tôi đi mua thuốc!”
**
Thẩm Triệt chạy một mạch ra khỏi công viên, tới chỗ một bác gái qua đường hỏi xem quanh đây có hiệu thuốc nào không. Bác gái bảo là ở gần ngay đây thôi, thế mà cậu tìm nửa ngày vẫn chưa thấy, cuối cùng mới phát hiện hiệu thuốc kia mở trong một con hẻm sâu tít lại còn vòng vèo. Thẩm Triệt lúc mua thuốc, nhịn không được mà phàn nàn. Thái độ của nhân viên cửa hàng vốn đã không vui, nghe cậu càm ràm xong liền đảo mắt lườm: “Cũng đâu phải tôi muốn mở hiệu thuốc trong này, cậu lầm bầm với tôi cái khỉ gì!”
Thẩm Triệt tâm nói tôi lầm bầm lúc nào, một lọ thuốc dạ dày ở đây bán mắc gấp đôi các hiệu thuốc khác. Thẩm Triệt đành chỉ có thể mắng trong lòng một tiếng “đồ gian thương”, không có thời gian đôi co, mau mau chóng chóng thanh toán, đi ra khỏi cửa rồi lại lật đật trở lại, chỉ vào máy lọc nước trên quầy nói: “Ờm, có thể cho tôi xin ít nước được không?”
Cô bán hàng sốt ruột: “Tự vào lấy đi.”
Thẩm Triệt vội cám ơn không ngừng, đi đến trước bình nước, ngồi xuống mở cánh cửa bên dưới ra. Đậu má, bên trong ngay cả cốc giấy cũng chả có, cậu biết lấy nước kiều gì đây? Vậy là đành đau khổ ngẩng đầu nhìn về phía cô nhân viên đang cắn hạt dưa: “Không có cốc a…”
Cô gái liếc nhìn cậu thanh niên đầu quắn vẻ mặt tội nghiệp đang ngồi trước máy lọc nước, có chút buồn cười: “Không có cốc thì tự nghĩ cách đi.”
Thẩm Triệt vô lực đứng lên, tuy rằng có thể cho Tần Tu trực tiếp nuốt thuốc nhưng như thế thì độc ác với hoa khôi trường quá à. hơn nữa nếu bị đau dạ dày, uống nước ấm sẽ tốt hơn rất nhiều. Cậu đảo mắt một lượt, mà gần đây cũng không có cửa hàng tạp hóa nào mới bực chứ!
“…Có cái gì… không có thứ gì khác đựng nước được sao?” Chị gái à, chị xem tôi không ngại phải mua lọ thuốc đắt gấp đôi bình thường, vậy mà chị còn keo kẹt đến nỗi không cho tôi nổi các gì đựng nước hay sao.
Cô gái bán hàng ngẩng đầu liếc một cái cậu thanh niên đang toe toét cười trưng ra vẻ mặt đáng thương lấy lòng, rốt cuộc buồn cười, liền xoay người cầm một túi cốc giấy, xé nilon ra, lấy một chiếc đưa cho Thẩm Triệt: “Cái này chưa mở ra đâu đấy, thanh niên không nên động tí là làu bà làu bàu, nói ngon ngọt một chút thì chết ai…”
“Dạ dạ dạ, cám ơn chị! Tôi biết chị gái chính là lời nói chua ngoa tâm đậu hủ mà!”
***
Bạn đang �
Trên đường quay về công viên, di động trong túi Thẩm Triệt cứ vang lên không ngừng. Thẩm Triệt lấy ra xem vừa ấn nút nghe, vừa bước nhanh về phía sân tennis, hỏi đối phương có chuyện gì.
“Cậu bây giờ đang bận việc gì à?’
Giọng nói kia có chút quen tai, Thẩm Triệt nhận ra đó là trợ lý của đạo diễn Peterson, La tiểu thư: “Có chút vội, có kết quả thử vai rồi sao?”
“Ừ. Đạo diễn cũng đã cân nhắc thật lâu,” Ngữ khí La tiểu thư như có chút áy náy: “Ngại thật, đạo diễn cõ lẽ cảm thấy cậu không phù hợp lắm.”
Thẩm Triệt theo bản năng dừng bước lại, tin tức này tới quá đột ngột, ngay cả một chút cảm giác mất mát cũng không hề có.
“Lần thử vai này, đạo diễn Peterson có lẽ là cho rằng cậu…”
“Tôi biết rồi.” Thẩm Triệt ngắt lời đối phương, “Cám ơn chị đã cho tôi biết kết quả. Cũng xin thay tôi cám ơn đạo diễn Peterson đã cho tôi cơ hội được thử vai lần hai. Ngại quá, bây giờ tôi đang vội, có gì gọi lại sau nhé.” nói xong liền ngắt điện thoại, vội vã chạy qua hàng cây về phía sân tennis.
Tần Tu dựa lưng vào lưới sắt bao quanh sân tennis, ngồi trên mặt đất, lúc Thẩm Triệt đi tới chỉ yếu ớt mở mắt nhìn bóng người đằng xa một cái, Thẩm Triệt vội cầm nước và thuốc đưa tới: “Nước vẫn còn ấm đấy!”
Tần Tu cứ như không nhìn thấy thuốc và cốc nước, tay đè chặt dạ dày, đau đến co người lại, giọng nói cũng run run hỏi: “Cậu khi nào thì dọn về?”
Thẩm Triệt ôm trán: “Anh uống thuốc trước đi đã!” Rốt cuộc đang nghĩ cái quái gì vậy?!
“……Khi nào thì dọn về?”
Thẩm Triệt á họng. Giờ thì hiểu rồi, nếu cậu bây giờ không đồng ý dọn về, Bấu bắc Cực sẽ ôm khối băng trôi mà chìm xuống! Biết rõ tôi thích anh nên mới dùng đúng vũ khí này, anh cũng giảo hoạt quá đấy! Cậu thực sự là bó tay với cái người này: “Dù có dọn về thì cũng để cuối tháng đi, nếu không thì có lỗi với Nhậm Hải quá. Cuối tháng tôi dọn về, được không?”
Tần Tu đau đến cau mày, lườm cậu một cái, lúc này mới đưa tay: “Đưa thuốc đây.”
Thẩm Triệt vội vàng bóc hộp thuốc, bê cả nước đưa tới, mắt nhìn Đại ma vương vừa tự dày vò cả hai môt trận mướt mồ hôi nuốt viên thuốc, ngoan ngoãn uống hết nước, cuối cùng như trút được gánh nặng: “Anh tựa vào đây nghỉ ngơi chút đi.”
Tần Tu ngồi xuống đất, nhắm mắt lại, ngửa đầu tựa vào lưới sắt, sắc mặt còn đau đến trắng bệch nhưng khóe miệng lại đắc ý vểnh lên.
Thẩm Triệt nhìn cái kẻ vừa thành công làm chuyện mờ ám xong, trống ngực không khỏi đập nhanh một nhịp, hít hít cái mũi ngẩng đầu nhìn bầu trời dần tối. Làm sao bây giờ, mình đột nhiên lại cảm thấy tương lai của mình sẽ càng u ám hơn thôi…
***
Tần Tu uống thuốc xong đã khỏe lại đi ra khỏi công viên. Thẩm Triệt đi sau nhìn bóng người đang nhẹ nhàng bước từng bước khoan thai kia, tự nhiên lại có ảo giác, mới một giây trước thôi còn bị đau đến yếu ớt vô cùng, khiến người ta phải đau xót, thế mà vừa uống thuốc xong một cái liền hồi máu sống lại, khí thế ban đầu đã khôi phục toàn bộ. Hoa khôi quả là một đóa hoa kì lạ!
Tần Tu đi một hồi lại sốt ruột quay người gọi Thẩm Triệt: “Đi nhanh lên. Cậu là chim cánh cụt chân ngắn đấy à?”
Xem kìa, Thẩm Triệt bất mãn rảo bước nhanh hơn, hơn mười phút trước còn chơi xấu, xin cậu dọn về xong, đạt được mục đích rồi liền trở mặt, không gọi cậu là chó lạp xưởng* đã là may lắm rồi.
Tần Tu sải bước ngồi lên xe, liếc nhìn đầu quắn đang lết từng bước đi lại, giọng nói đầy tự đắc: “Cậu có đi chậm thì thời gian cũng không ngừng lại được đâu.”
Thẩm Triệt vẻ mặt mờ mịt, đang yên đang lành tôi muốn thời gian ngừng lại làm gì?
Tần Tut cầm nón bảo hiểm ném qua: “Tôi đưa cậu về công viên Hữu Nghị trước.”
Hiếm có khi Tần Tu lại chủ động muốn đưa cậu về, Thẩm Triệt nhất thời cảm động không hề nhẹ, cười nói: “Không cần đâu, không tiện đường lắm. Phía trước có bến tàu điện ngầm, tôi ngồi tàu điện ngầm về được rồi.”
“Dù sao đi thêm một đoạn cũng không xa.” Tần Tu đem mũ đưa cho Thẩm Triệt, chính mình cũng đội mũ, hạ kính chắn gió xuống.
Lần trước anh chẳng nói xa vạn dặm còn gì? Thẩm Triệt trong lòng nghẹn lời, hai tầng tiêu chuẩn này đúng là…
Nhận mệnh đội nón bảo hiểm màu đen ngồi lên xe, lúc này Thẩm Triệt mới chú ý hôm nay Tần Tu không đeo kính chắn gió mà đội một cái nón bảo hiểm mới tinh khác, màu than: “A, anh mua thêm nón bảo hiểm mới hả?”
Đối phương hình như không nghe thấy, bắt đầu khởi động xe.