Hiểu rõ được tâm chỉnh, toàn thân Cao Chí Viễn tràn ngập tinh lực, trạng thái hoàn hảo trước đó chưa từng có. Bình cảnh vô hình ở phía trước ở giờ khác này vô cùng mềm yếu, giống như tuyết xuân đang hòa tan.
Giờ khắc này, Cao Chí Viễn bộc phát ra tiềm lực, tu vi của hắn chuẩn bị đột phá.
- Muốn đột phá, nằm mơ đi!
Vân Tiêu Thủy đánh một quyền tới Cao Chí Viễn.
- Đê tiện!
Đệ tử của Trường Thiên phái kêu to, nhưng bọn hắn không ngăn kịp.
- Vân Tiêu Thủy, ngươi không cảm thấy mất mặt sao?
Hai tay Mạc Tiểu Đường xuất thủ, vô số Thiết Lê Hoa từ ống tay áo nàng bắn ra giống như xạ kích liên miên không dứt.
- Ngươi muốn chết!
Vân Tiêu Thủy nhìn thấy Mạc Tiểu Đường che chở cho Cao Chí Viễn. Quyền kinh mang theo lôi quang thanh thế kinh người đánh tới Mạc Tiểu Đường.
- Lê hoa chi thuẫn!
Mạc Tiểu Đường không hề lùi bước, hai tay vẽ thành một bức tranh nửa vòng cung, cuối cùng tiếp xúc cùng một chỗ. Nhất thời một đóa Lê Hoa chân nguyên to lớn bao quanh thân thể của nàng vào trong. Đóa Lê Hoa chân nguyên này phân minh ẩn chứa lực lượng mộc chi áo nghĩa và thủy chi áo nghĩa.
Ầm ầm!
Lê Hoa chân nguyên bị nghiền nát, Mạc Tiểu Đường phun ra một ngụm tiên huyết. Tu vi của nàng cũng là Linh Hải Cảnh hậu kỳ, so với Vân Tiêu Thủy thì yếu hơn rất nhiều, áo nghĩa cũng không hiểu sâu bằng đối phương. Tự nhiên không chịu được một kích lửa giận, có thể chống đỡ được mà không lùi bước đã ra khá lắm rồi.
- Ngươi thực sự cho rằng ta không dám giết ngươi.
Vân Tiêu Thủy phẫn nộ. Mạc Tiểu Đường năm lần bảy lượt khiêu chiến điểm cực hạn của hắn, khiến cho hắn động sát tâm.
- Tiểu Đường, để ta lên đi!
Đúng lúc này, khí tức trên người Cao Chí Viễn vô cùng bình ổn, không có tiếp tục thăng tiến. Mà chân nguyên ba động của hắn dĩ nhiên là cấp bậc Linh Hải Cảnh hậu kỳ.
- Cho dù ngươi đột phá thì sao, kết quả vẫn như trước không hề thay đổi.
Vân Tiêu Thủy không muốn thấy Cao Chí Viễn đột phá đến Linh Hải Cảnh hậy kỳ, nhưng đối phương chân chính đột phát, hắn cũng không lo lắng. Theo như hắn thấy Cao Chí Viễn vừa mới đột phá, chân nguyên còn không có ổn định. Trạng thái thiên nhân hợp nhất còn chưa có kết thúc, mà thực lực đối phương đề thăng không đến mức thái quá.
Theo như lời Vân Tiêu Thủy, xác thực chân nguyên của Cao Chí Viễn chưa có ổn định. Chỉ là vừa rồi hắn một mực lo đột phá hỏa chi áo nghĩa. Trước đây hỏa chi áo nghĩa của hắn cũng đã đối mặt với đột phá, nhưng lần này lại nước chảy thành sông, thuận lợi hơn không biết bao nhiêu lần.
- Ngươi cẩn thận một chút!
Mạc Tiểu Đường nhắc nhỏ.
- Ta sẽ chú ý!
Cao Chí Viễn mỉm cười với Mạc Tiểu Đương, chăm chú nhìn Vân Tiêu Thủy.
Thối lui vào trong đám người, Mạc Tiểu Đường nhìn hai người, đầu long này cau lại.
Vân Tiêu Thủy mở đầu công kíc, vừa lên chính là Thiên Lôi Thập Bát quyền mà vừa rồi đánh cho Cao Chí Viễn thổ huyết, thế nhưng khí thế lần này đáng sợ hơn lần trước rất nhiều. Quyền ảnh hiện lên lôi điện, thiểm điện ngang trời.
Giơ kiếm đón đỡ, Cao Chí Viễn đơn giản phá liền mười sáu quyền đầu tiên.
- Quyền thứ mười bảy!
Vân Tiêu Thủy nổi giận, gầm lên một tiếng. Quyền ảnh lôi điện hóa thành một con lôi long, dương nanh múa vuốt đánh về phía Cao Chí Viễn, thế đi như điện.
- Liệt Diễm Kiếm!
Cao Chí Viễn lăng không nhảy lên, một kiếm chém xuống, thổi phù một tiếng, lôi long bị chặt đứt đầu. Dư thế kiếm khí chưa tiêu, tiếp tục công kích Vân Tiêu Thủy/
- Đây là kiếm khí gì?
Quyền thứ mười tám của Vân Tiêu Thủy không kịp xuất ra, hắn bị bức phải lui về phía sau. Kiếm khí của Cao Chí Viễn phát ra hỏa diễm, so với trong tưởng tượng còn cứng cỏi hơi, rất khó diệt. Không chỉ phá được quyền thứ mười bảy của Vân Tiêu Thủy là dư thế của kiếm khí còn lưu lại hơn phân nửa thực lực.
- Quả nhiên là Bất Hủ kiếm ý!
Khoog biết từ khi nào, Diệp Trần đã đứng ở trên đỉnh đại điện nghị sự. Thế nhưng mọi người ở đây không một ai phát hiện ra hắn. Bản thân Diệp Trần hoàn mỹ dung nhập vào trong bóng râm trên nóc nhà. Nếu không tỉ mỉ quan sát thì ngay cả Bán Bộ Vương Giả cũng không thể nào phát hiện được. Đây là chỗ đặc biệt của ảnh chi áo nghĩa.
Đúng như Diệp Trần nói, kiếm ý của Cao Chí Viễn chính là Bất Hủ. Đương nhiên kiếm ý của Cao Chí Viễn không thể nào so sánh được với Diệp Trần. Diệp Trần ngoại trừ Bất Hủ kiếm ý ra còn có Hủy Diệt kiếm ý. Nếu như Hủy Diệt kiếm ý dung nhập vào trong Sát Lục kiếm ý thì cho dù là Bất Hủ kiếm ý có cường đại như thế nào đi nữa đối mặt với kiếm ý dung hợp này cũng trở nên tầm thường. Đơn giản đây là kiếm ý siêu cường công thủ toàn diện.
- Thần quang lôi long quyền!
Thiên lôi thập bát quyền cần có chính là tích lũy khí thế, nếu không tích lũy được lại đánh ra quyền thứ mười tám thì uy lực sẽ thua xa quyền thứ mười bảy. Chính vì thế mà Vân Tiêu Thủy liền thay đổi võ học, đánh ra một quyền ẩn chứa thủy chi áo nghĩa và lôi chi áo nghĩa.
Phụt!
Hỏa diễm kiếm khí bị tắt, hơi nước nồng nặc bắn tới trước mặt Cao Chí Viễn. Ẩn chứa trong đó là một tia lôi điện đánh lên người Cao Chí Viễn khiến cho tóc tai của hắn dựng thẳng đứng lên, thân thể bị chế trụ không có khí lực.
Cùng lúc đó một con lôi long màu đen rít gào trùng kích lên người Cao Chí Viễn.
- A! Phá cho ta!
Toàn thân Cao Chí Viễn cháy đen, khóe miệng chảy ra rất nhiều tiên huyết. Ánh mắt Vân Tiêu Thủy giật mình nhìn Cao Chí Viễn. Hắn không ngờ một kiếm của Cao Chí Viễn lại có thể chém đôi lôi long màu đen của hắn.
- Không có khả năng! Vì sao hắn còn có thể xuất ra kiếm khí?
Vân Tiêu Thủy kinh hãi, phản ứng vô hình trở nên chậm chạm.
Chỉ có Diệp Trần và Lệnh Hồ Dực là nhìn ra, Cao Chí Viễn ở thời điểm mấu chốt chân nguyên đề thăng, không hề để ý tới di chứng mạnh lẽ phá hủy sát chiêu của Vân Tiêu Thủy. Đương nhiên nỗi lực của hắn cũng phải trả giá đắt, kinh mạch trong cơ thể hầu như đã đứt đoạn, chân nguyên hỗn loạn. Lúc này hắn cũng chỉ dựa vào sức lực của bản thân mà chống đỡ xuất ra một kiếm cuối cùng về phía Vân Tiêu Thủy liền vô lực.
- Vân sư đệ! Ngươi làm sao vậy?
Lệnh Hồ Dực không có khả năng mở mắt trừng trừng nhìn Cao Chí Viễn đánh bại Vân Tiêu Thủy, miệng hắn đề tỉnh Vân Tiêu Thủy nhưng thực chất âm thầm dùng âm lãng công kích Cao Chí Viễn.