Nếu không phải lúc tất yếu thì Diệp Trần sẽ không thi triển ra Phá Hư Chỉ của mình, bởi vì chiêu này hắn vốn dùng làm sát thủ giản không định bạo lộ ra ngoài. Khi bạo lộ tức là lúc hắn muốn sát nhân diệt khẩu! Hiện tại hắn sử dụng cũng không phải là muốn giết Tạ Tru Thu mà Phá Hư Chỉ hiện tại đã không còn là sát thủ giản của hắn nữa! Sát thủ giản hiện tại chính là Liên Tâm Kiếm Khí trong đan điền của hắn. Một tia Liên Tâm Kiếm Khí so ra kém xa Phá Hư Chỉ đệ tam thức của hắn nhưng nếu dùng Liên Tâm Kiếm Khí hình thành một cái kiếm khí phong bạo thì uy lực tuyệt luận, phạm vi công kích của rất lớn!
- Lợi hại nhất không phải là kiếm pháp mà là chỉ pháp? Ẩn giấu thật sâu a!
- Chân long nhất phi trùng thiên, không người có thể ngăn cản a! Đông Ma Tạ Tri Thu thì sao, hiện tại cũng không phải là đối thủ của Diệp Trần!
- Quá mạnh, đây chính là thực lực chân chính của Diệp Trần sao?
Không chỉ có đám người của Nam Phương Vực Quần mà ngay cả đám người của Tuyết Thiết Vực cũng kinh ngạc ngây người. Nhất là Lăng Lạc Hàn, Thôi Anh Hào và Đường Kiệt, bốn người bọn chúng tới đây chính là muốn quét ngang cái Vũ đạo trà hội này, lúc đầu quả thật rất thuận lợi, thiếu chút nữa đã thành công nhưng kết quả lại đụng phải Diệp Trần khiến cho bọn chúng thất bại trong gang tấc, hơn nữa còn thất bại rất thê thảm. Hiện tại ngay cả Tạ Tri Thu cũng không phải là đối thủ của Diệp Trần thì còn có ai có thể ngăn cản Diệp Trần đây?
- Không thể ngờ được Diệp Trần đã phát triển tới tình trạng đáng sợ như vậy! Ta thực sự muốn hoài nghi hắn có phải hay không là từ Lưu Vân Tông chúng ta đi ra?
Vẻ mặt của La Hàn Sơn lúc này thập phần chấn động và khó tin. Nguồn truyện: Truyện FULL
Chu Mai nói:
- Long có lớn có nhỏ, có thể ẩn trong ao cũng có thể bay lượn trên cửu thiên hành vân bố vũ. Diệp Trần không thể nghi ngờ chính là Chân Long đã hàng lâm tới Lưu Vân Tông chúng ta. Trước kia là lúc hắn còn đang ngủ đông, ẩn mình chờ đợi. Một khi hắn tỉnh giấc giương cánh chính là lúc hắn đạp bằng cửu thiên!
- Ta còn không có bại, Viêm Ma thần chưởng!
Cốt ma sau lưng Tạ Tri Thu tản ra, một lần nữa dung nhập vào trong cơ thể hắn, hai cánh tay hắn bốc lên hoả diễm đỏ rực giống như bất diệt chi viêm. Hắn đạp mạnh lên mặt đất, định trụ thân thể, hai tay liên tục huy động bổ ra từng cái hoả chưởng!
"Ầm! Ầm!..."
Ngọn lửa như bão táp ùn ùn đánh tới, ma trảo sắc bén như ẩn như hiện ẩn chứa Hoả chi Áo nghĩa rất đáng sợ.
Thấy Tạ Tri Thu vẫn còn tuyệt học đáng sợ như vậy, ai cũng khiếp sợ, không hổ là Đông Ma Tạ Tri Thu vừa nghe tiếng đã khiến không ít người sợ hãi. Nếu đổi thành người khác chỉ sợ đã sớm bại trận rồi làm sao có thể bức hắn đến tình trạng phải liều mạng như lúc này? Nghĩ đến đây, trong lòng mọi người đều cảm thấy Diệp Trần thật mới thật là đáng sợ!
Diệp Trần lắc lắc đầu, ngón trỏ tay phải cách không điểm ra một chỉ.
Một ngón tay dài hơn mười mét, thô to hơn một mét, vân tay cũng có thể phân biệt được rõ ràng tản mát ra vầng sáng trong suốt, nhưng một ngôi sao chổi chôn vùi hoả chưởng của Tạ Tri Thu, thế như chẻ tre điểm lên hộ thể chân nguyên của Tạ Tri Thu.
"Phanh!"
Luận võ đài rốt cuộc đã không chịu nổi áp lực bị chia năm xẻ bảy nhanh chóng sụp đổ. Tạ Tri Thu cũng bị một chỉ của Diệp Trần đè sâu xuống mặt đất, tóc tai bù xù.
Giờ phút này trong hắn cực kỳ thê thảm!
Diệp Trần vẫn phong khinh vân đạm đứng tại chỗ khiến cho mọi người nhìn thấy đều phải hít vào một ngụm khí lạnh. Mạnh như Tạ Tri Thu ở dưới tay Diệp Trần cũng phải chật vật đến tình trạng này!
- Tạ Tri Thu bại!
Thôi Anh Hào và Đường Kiệt hoảng sợ nhìn Tạ Tri Thu bị ngón tay cực lớn kia đè mạnh dưới mặt đất, bọn hắn có thể nhìn ra được lúc này Tạ Tri Thu không thể động đậy được chút nào giống như đang bị một cái trọng sơn áp chế. Mà đứng đối diện đó là Diệp Trần một thân áo lam phong khinh vân đạm rất bình tĩnh.
Tạ Tri Thu không phải là một bông hoa ở trong nhà mà là một đoá hoa hoanh dại trên thảo nguyên, từ trong giết chóc mà trưởng thành, từ trong giết chóc mà thăng hoa, thành tựu của hắn không hề có chút giả dối nào mà là thật sự được tôi luyện trong sinh tử đi ra. Từng bước hắn đi lên đều đạp trên rất nhiều người nghi vấn thực lực hắn, mà hắn càng làm cho mọi người khiếp sợ là một thân một mình xông xáo vào Thiên Vũ Vực. Thiên Vũ Vực là trung tâm của cả đại lục, là nơi thiên tài tuyệt đỉnh tụ tập, nhiều không kể siết, ở nơi đó thiên tài rất nhiều mà yêu nghiệt cũng có, tại đó muốn lập nên tên tuổi còn khó hơn lên trời, không biết đã có bao nhiêu người mang đầy thương tích thậm chí là mất mạng ở nơi đó mà tên tuổi vẫn không ai biết đến. Nhưng Tạ Tri Thu lại làm được những việc mà rất ít người có thể làm được là để cho danh xưng Đông Ma của hắn vang danh tại Thiên Vũ Vực, danh khí cũng không nhỏ.
Nhưng hiện giờ chuyện gì xảy ra?
Đường đường là Đông Ma Tạ Tri Thu lại bị một người trẻ tuổi còn chưa bước ra khỏi Nam Phương Vực Quần đánh cho không có lực hoàn thủ phải nằm bẹp dí trên mặt đất!
Nếu không phải bọn hắn tự véo mình thì bọn hắn còn hoài nghi có phải bản thân đang nằm mơ hay không?
Lăng Lạc Hàn hít sâu một hơi, nói với hai người bọn hắn:
- Đừng đưa cái bộ mặt không thể tin ra như vậy, yêu nghiệt ra đời là không hề có lý do, đã có một Đông Ma Tạ Tri Thu thì tại sao lại không thể có một Diệp Trần? Thời đại này thiên tài tầng tầng lớp lớp, không có mạnh nhất chỉ có càng mạnh hơn nữa mà thôi!
Thật ra chính bản thân Lăng Lạc Hàn cũng rất rung động, làm sao lại để cho bọn họ gặp phải Diệp Trần rồi cùng bị Diệp Trần đả bại một lúc chứ?