- Long nhập đại hải, chính thức là Long nhập đải hải a!
Lưu Vân Tông không khỏi cảm khái một tiếng.
Bắc Tuyết Sơn Trang.
Lâm Kỳ kinh ngạc nhìn về phía tây nam chỗ của Lưu Vân Tông.
Trang chủ Bắc Tuyết Sơn Trang và thái thượng trưởng lão Tiết Vô Nhận cùng đi tới nói:
- Có thể ở cùng một thời với hắn chính là bất hạnh của các ngươi mà cũng là vạn hạnh của các ngươi a!
Về phần Phỉ Thuý Cốc là một mảnh không khí đắng chát!
Ở lại Lưu Vân Tông một ngày, ngày hôm sau Diệp Trần lên đường về Diệp gia.
Lưu Vân Tông cách Lạc Thành hơn một vạn hai ngàn dặm, lúc trước khi còn là ngoại môn đệ tử, Diệp Trần lần đầu tiên trở về cũng mất nửa tháng thời gian, hiện tại ngồi trên phi cầm khôi lỗi chỉ mất có hai khắc chung là tới. Nếudùng Kiếm quang phi hành thì còn nhanh hơn nữa.
Trên không trung Lạc Thành, phi cầm khôi lỗi chậm rãi hạ thấp độ cao, đối cánh cực lớn của nó không ngừng vỗ tạo thành từng trận gió xoáy.
- Trần thiếu gia trở về!
Khi Diệp Trần từ trên lưng phi cầm khôi lỗi đi xuống đứng trước cổng Diệp gia thì toàn bộ Diệp gia đều chấn động, mọi người tất đi ra nghênh đón, một số người thì đi chuẩn bị yến hội, nhìn toàn cảnh rất là tất bật.
- Trần nhi!
Diệp Trần vừa mới đi vào cửa thì DIệp Thiên Hào và Trầm Ngọc Thanh đã dẫn đầu đi ra, đi cùng hai người còn có hai nhóc con khoảng sáu bảy tuổi, dung mạo khá giống với Diệp Trần khi còn nhỏ.
- Phụ thân, mẫu thân!
Diệp Trần lộ ra nụ cười nhu hoà, đó chính là nụ cười của kẻ lãng tử khi trở về mới mái ấm của mình.
Sau đó hắn lại chào hỏi các trưởng bối khác.
- Hảo hảo!
Diệp Thiên Hào lúc này cũng không nói được lời nào ngoài hai chữ "Hảo!". Sau đó hắn tập trung đánh giá Diệp Trần từ trên xuống dưới giống như muốn xem mấy năm qua nhi tử của hắn có gì biến hoá!
Trầm Ngọc Thanh thì cầm tay Diệp Trần, hai con mắt đỏ hồng, nói:
- Tên tiểu tử này, đi ra ngoài mấy năm liền không trở về, có phải là không cần phụ thân và mẫu thân ngươi nữa hay không hả?
Diệp Thiên Hào hồi phục tinh thần, trừng mắt với Trầm Ngọc Thanh một cái rồi đi tới một bước nói một câu rất mâu thuẫn:
- Nhi tử là người làm đại sự, há có thể nói trở về là trở về. Bất quá, Trần nhi à, có rãnh rỗi thì vẫn phải trở về nhà đó!
- Vâng!
Trong lòng Diệp Trần rất ấm áp, Lưu Vân Tông dù sao cũng không có cùng quan hệ huyết thống với hắn, chỉ có Diệp gia mới vĩnh viễn là mái nhà là tổ ấm của hắn. Cha mẹ vĩnh viễn là cha mẹ của hắn, bọn họ sẽ không bởi vì thời gian dài mà giảm đi sự thương yêu lo lắng với hắn, cũng sẽ không vì nhi tử của mình cường đại mà trở nên bị ngăn cách.
- Đại ca! Ôm!
Có thể do cùng huyết thống, cũng có thể do trên người có một tia Long mạch chi khí của Diệp Trần nên đệ đệ và muội muội của hắn chớp mắt đã nhận ra Diệp Trần, không hề cảm thấy xa lạ chút nào mà còn ôm chặt lấy hai cái đùi của hắn dùng sức lay lay, nhao nhao lên muốn được hắn ôm, khuôn mặt thì đỏ bừng, con mắt ngập nước, thập phần đáng yêu.
Diệp Trần cười ha hả, mỗi tay ôm một đứa, sau đó nói với phụ mẫu:
- Phụ thân, mẫu thân, lại khiến cho hai người lo lắng rồi, Tiểu Huyền và Tiểu Tiểu có nghe lời không?
Trầm Ngọc Thanh trên mặt đầy vẻ hạnh phúc, nói:
- Tiểu Tiểu thì còn tốt, tên tiểu tử Huyền nhi này lại là vua gây sự, chắc cũng sắp trở thành bá chủ một phương ở Lạc Thành rồi!
Diệp Trần nhìn Diệp Huyền hỏi:
- Tiểu Huyền, là thật sao?
- Đại ca, ta không có khi dễ người a!
Diệp Huyền cúi thấp cái đầu nhỏ xuống, sợ Diệp Trần không thích nó.
- Ừm, khi dễ người khác là không đúng, thời gian trôi qua người khác đều sẽ không thích đệ, dần dần chán ghét đệ, đệ hi vọng tất cả mọi người đều không thích đệ, chán ghét đệ sao? Đương nhiên, đại ca cũng không phải để cho đệ bị người khác khi dễ mà không hoàn thủ, đại ca chỉ cần là đệ không chủ động đi khi dễ người khác là được!
- Đệ biết rồi, đại ca!
- Hì hì!
Tiểu Tiểu ở một bên che miệng cười trộm, có vẻ nhìn vẻ mặt của Tiểu Huyền khiến nó rất vui vẻ.
- Trần nhi, ta đã cho người chuẩn bị yến hội rồi, chúng ta vào trong rồi hãy nói tiếp!
Diệp Thiên Hào lên tiếng nói.
- Dạ!
Diệp Trần ôm Diệp Huyền và Diệp Tiểu đi theo phía sau.
Yến hội kéo dài tới tận đêm khuya mới kết thúc, trên yến tiệc, DIệp Phách Thiên cũng có tham gia, về phần Diệp Đường thì vẫn còn đang ở Phỉ Thuý Cốc, DIệp Phong thì gia nhập vào Nam La Tông. Từ sau khi Tử Dương Tông bị diệt thì đa số các đệ tử và trưởng lão của Tử Dương Tông đều gia nhập vào Nam La Tông hoặc là Phỉ Thuý Cốc, gia nhập Lưu Vân Tông rất ít, chủ yếu là do lúc trước hai bên có quá nhiều mâu thuẫn, gia nhập vào Lưu Vân Tông thì rất xấu mặt, cũng rất dễ dàng bị xa lánh.
Đối với Diệp Phách Thiên, Diệp Trần đã không hề so đo gì nữa. Nghe phụ thân hắn nói Diệp Phách Thiên đã triệt để thay đổi thành con người khác, đã bắt đầu suy nghĩ vì gia tộc, quan hệ với mọi người cũng có cải biến rất lớn, cho nên nếu còn so đo thì không phải Diệp Trần hắn rất ích kỉ sao. Mà hiện giờ hắn cũng không còn là một tiểu thiên tài lúc trước nữa, hôm nay hắn tuy chưa tới mức vô địch trong đám thanh niên ở Nam Trác Vực nhưng người có thể uy hiếp được hắn gần như là không có. Mục tiêu của hắn chính là toàn bộ Chân Linh đại lục này và cả Vô Tận Hải bao la kia. Chỉ một chút việc nhỏ của Diệp gia mà hắn còn để trong lòng thì làm sao có thể tiến bước làm cường giả đỉnh phong!
Chuyện đã qua đều là quá khứ, quan trọng là tương lai!
Tin tức Diệp Trần trở về rất nhanh đã truyền bá ra ngoài, ở Diệp gia đến ngày thứ bảy thì cả Thiên Phong Quốc đã biết tin hắn trở về, giang hồ nguyên bổn đang yên tĩnh thì đột nhiên lại nổi gió, không ít người lặn lội vạn dặm xa xôi tới Lạc Thành hoặc là phụ cận Lạc Thành chỉ vì muốn liếc nhìn một cái chân nhan của Diệp Trần.
Nhìn cả cái Lạc Thành đầy người là người, Lạc Thành thành chủ cùng với DIệp Thiên Hào chỉ có thể cười khổ, nhưng trong đáy lòng lại rất tự hào. Nhất là thành chủ, hắn và Diệp Trần quan hệ không có bao nhiêu, cho nên càng quý trọng loại vinh dự này, hắn tin chắc chỉ cần hắn tận tâm làm hết bổn phận của mình thì Diệp Thiên Hào sẽ không để cho hắn rớt đài. Vì viễn cảnh rực rỡ của Lạc Thành hắn đã cùng với Diệp Thiên hào bàn bạc mở rộng Lạc Thành đem Lạc Thành kiến tạo thành tương đương với hoàng thành thành thị, về phần hoàng đế Thiên Phong Quốc nhất định sẽ ủng hộ bởi vì hiện tại ai dám đắc tội Diệp gia!
Mặt khác, một bức điêu tượng của Diệp Trần đã bắt đầu được khởi công trên quảng trường Lạc Thành, dựa theo kích thước ban đầu thì đây phải là một bức tượng hoàn toàn bằng hoàng kim cao tới trăm mét.
- Diệp Trần ca ca!
Trong cái sân nhỏ của Diệp Trần đang tụ tập không ít người.
Người vừa lên tiếng là Diệp Huyên, nữ nhi của tứ thúc Diệp Văn Hào của Diệp Trần. Diệp Huyên so với Diệp Trần nhỏ hơn nửa tuổi, hôm nay cũng đã hai mươi ba rồi, rất đoan trang tú lệ, dáng người cao gầy, chỉ là đứng trước mặt Diệp Trần nàng vẫn rất câu nệ, thỉnh thoảng còn liếc mắt nhìn trộm Diệp Trần.
Diệp Trần cười nhạt một tiếng:
- Tiểu Huyên, sự tình lúc trước đã qua rồi, không cần phải đoán mò làm gì nữa, hiện tại ngươi cũng đã là một Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ võ giả rồi, cố gắng lên, sớm chút bước vào Tinh Cực Cảnh! Ngươi phải có lòng tin vào bản thân!
- Ta biết rồi!
Diệp Huyên thở nhẹ một hơi, Diệp Trần cho nàng áp lực quá lớn, hắn chỉ ngồi một chỗ mà cơ hồ khiến cho nàng thở không nổi. Đây không phải là Diệp Trần cố ý gây ra mà là do trong nội tâm quá nhiều tạp niệm mới gây ra phản ứng như vậy. Một số người trong Diệp gia cho dù đứng ở trước mặt Diệp Trần cũng không hề cảm thấy chút áp lực nào, chỉ cảm thấy Diệp Trần cao lớn hơn xưa mà thôi!
- Diệp Trần, chúng ta...
Diệp Đường cùng Diệp Phong tâm thần đều rất bất an khi nhìn Diệp Trần. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn
Diệp Trần có chút bất đắc dĩ nhìn bọn họ mỉm cười, nói:
- Các ngươi cũng thế, chỉ cần suy nghĩ cho gia tộc là được, đương nhiên trọng yếu nhất vẫn là đề cao thực lực bản thân, chỉ có thực lực mạnh mẽ mới có thể giúp cho gia tộc thêm cường đại, bảo hộ gia tộc tốt hơn, bởi vì các ngươi cũng giống như ta, đều là một phần tử của gia tộc!
- Cám ơn ngươi, Diệp Trần!
Diệp Đường và Diệp Phong đều rất xấu hổ, cảm thấy trước kia bản thân rất ngây thơ.
- Đúng rồi, Diệp Hải đâu?
Diệp Hải lúc trước đối xử với Diệp Trần rất tốt, hắn còn tặng cho Diệp Trần một khoả Nguyên Quang Cầu.
Diệp Thiên Hào nói:
- Diệp Hải cũng giống ngươi, từ lúc hắn đi theo sư phụ hắn cho tới giờ vẫn chưa hề trở về, cha mẹ hắn suốt ngày đều nhớ thương tới hắn!
Nghe vậy, Diệp Trần khẽ nhíu mày.
Nếu như Diệp Hải vẫn còn ở Nam Trác Vực thì cũng không có vấn đề gì, nếu đã ra khỏi Nam Trác Vực thì hắn không cách nào thăm dò được, chỉ sợ DIệp Hải gặp phải nguy hiểm gì thôi.
- Sau này nhờ mọi người nghe ngóng tin tức của hắn một chút!
Thoáng cái lại mười ngày đi qua, Diệp Trần trừ mỗi ngày tu luyện ra thì luôn cùng với cha mẹ và đệ muội của mình nói chuyện cố gắng bù đắp những khoảng thời gian thiếu vắng nhau.
Trong lúc này, Nam La Tông tông chủ Long Bích Vân tự mình dẫn ba người thanh niên tới, theo thứ tự là Nam Cung Vân, Viên Tuyết Mai và một đệ tử mà Diệp Trần không biết. Ba người này đều đã tiến vào Tinh Cực Cảnh.
Mục đích của đối phương rất đơn giản, chính là vì danh ngạch năm mươi vị trí quan khán Vũ đạo trà hội mà đến.
Diệp Trần không hề nói hai lời, toàn bộ thông qua.
Long Bích Vân cùng với Long Thần Thiên Cung đối với Diệp Trần rất có ân, Diệp Trần sẽ không bao giờ quên.
Nam La Tông vừa đi thì Bắc Tuyết Sơn Trang tới.
Cao thủ trẻ tuổi của Bắc Tuyết Sơn Trang theo thứ tự là Bắc Tuyết công tử Tô Văn, Khoái đao Lâm Kỳ và Bá đao vu Nhạc.
Tô Văn hiện giờ đang là trang chủ của Bắc Tuyết Sơn Trang, tu vi là Tinh Cực Cảnh trung kỳ, VU Nhạc là Tinh Cực Cảnh sơ kỳ, còn Lâm Kỳ có tu vi cao nhất đạt tới Tinh Cực Cảnh hậu kỳ, trên người tràn ngập vô hình đao khí lăng lệ ác liệt.
- Lâm Kỳ, Đao Ý của người đã đạt tới viên mãn đủ thực lực tham gia vào Vũ đạo trà hội.
Nhãn lực của Diệp Trần hiện giờ cao tới mức nào? Dù Lâm Kỳ đã tận lực che dấu Đao Ý cũng không cách nào thoát khỏi ánh mắt của Diệp Trần được.
Thái thượng trưởng lão Tiết Vô Nhận cười nói:
- Diệp Trần, không biết Lâm Kỳ ở trong Vũ đạo trà hội thuộc về cấp bậc nào?
Diệp Trần hơi trầm ngâm nói:
- Lần này ta không biết nhưng so với lần trước thì đái khái là hạ đẳng!
Nghe vậy, mọi người trong đại sảnh đều biến sắc, kể cả người của Diệp gia.
Thực lực của Lâm Kỳ ở Thiên Phong Quốc không ai không biết, trên thực tế, nếu không có Diệp Trần thì Lâm Kỳ tuyệt đối là Thiên Phong Quốc đệ nhất cao thủ.
Với thực lực như vậy mà ở trong Vũ đạo trà hội chỉ có thể xếp vào hàng hạ đẳng, hơn nữa còn là áp chót, như vậy trình độ đám thanh niên tham gia Vũ đạo trà hội này cao đến mức nào?
Tưởng tượng thôi cũng đủ rợn người!
TIếp đó là người Phỉ Thuý Cốc đến.
Đến đây có ba người, một là Phỉ Thuý Cốc cốc chủ Trang Khánh Hiền, một là Liễu Vô Tướng, người còn lại là Cơ Tuyết Nhạn. Phỉ Thuý công tử Trang Phỉ tất nhiên cũng là Tinh Cực Cảnh cường giả chỉ là hắn không có tới tham gia.
Từ khi Diệp Trần quật khởi, Trang Khánh Hiền đã đoạn tuyệt tâm tư xưng bá tại toq rồi, cho nên hắn mới thoái vị nhường lại cho Liễu Vô Tướng để hắn làm tân nhiệm cốc chủ.
Liễu Vô Tướng rất biết làm người, không kiêu căng nóng nảy, nắm giữ chức vị cốc chủ này rất tốt.
- Diệp Trần, mọi người đều là tông môn của Thiên Phong Quốc, không biết Liễu Vô Tướng và Cơ Tuyết Nhạn có tư cách là thành viên trong năm mười người được chọn không?
Vũ đạo trà hội chỉ còn mấy tháng nữa là cử hành, sỡ hữu tất cả tông môn đều đã dần biết được đặc quyền của người chủ trì cho nên Trang Khánh Hiền mới bỏ cái thể diện của mình xuống mang người tới đây. Nói thật, trong lòng của hắn rất lo lắng không biết Diệp Trần có tuyệt tình cự tuyệt hay không?
Diệp Trần gật đầu nói:
- Hai hay là ba?
- Ba, còn một người là khuyển tử Trang Phỉ!
Trang Khánh Hiền cẩn thân nói từng chữ một.
- Không vấn đề gi!
Diệp Trần vốn định để cho tất cả Tinh Cực Cảnh trẻ tuổi ở Thiên Phong Quốc đi quan sát Vũ đạo trà hội, bất kể kẻ đó là ai cũng được. Đương nhiên, nếu đối phương không đến thì Diệp Trần hắn cũng sẽ không rãnh rỗi đem họ xếp vào danh sách. Dù sao trừ Thiên Phong Quốc ra thì cường giả Tinh Cực Cảnh trẻ tuổi ở Nam Trác Vực còn rất nhiều.
Cơ Tuyết Nhận đang đứng bên cạnh Trang Khánh Hiền thần sắc hết sức phức tạp, hàm răng cắn chặt môi dưới, có chút sững sờ liếc nhìn Diệp Trần. Một thiếu niên nho nhỏ khi xưa hiện tại đã là tuyệt đỉnh thiên tài hùng bá tại Nam Trác Vực rồi!
Lúc này, ánh mắt của Diệp Trần cũng chuyển lên người nàng.
Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung.
Diệp Trần từ trong ánh mắt của Cơ Tuyết Nhạn cảm nhận được sự hối hận, áy náy cùng với một chút tình cảm không hiểu được. Cơ Tuyết Nhạn cũng không có lảng tránh, buông lỏng tâm lình của mình.