- Ai cũng nói Đoạn Lãnh Nhai của Băng Linh tông từ trước tới nay bá đạo, xem ra cũng không phải lời giả, nhưng mà thứ xin không thể tòng mệnh.
- Vậy không còn cách nào, Đoạn Lãnh Nhai ta phải xem bộ dạng ngươi trông thế nào, phong!
Đoạn Lãnh Nhai thuộc Băng Linh tông, ngoại trừ hắn tìm hiểu băng chi áo nghĩa ra, bản thân còn là băng linh thể hiếm thấy, bằng không cho dù hắn có tìm hiểu băng chi áo nghĩa tới mười thành hỏa hầu cũng không có khả năng thoáng cái đóng băng trăm dặm nước sông, chỉ thấy hắn âm thần vận chuyển chân nguyên, chưởng phải trong nháy mắt bao trùm một màn băng sương, nâng lên một chút liền một chưởng đẩy ra ngoài.
Roẹt!
Chưởng phong cực hàn thổi qua, thủy nguyên khí trong không khí lập tức đông cứng, khí trời như mưa đá, một màn mưa rào rào đổ xuống.
- Hắc ám thiên mạc!
Nữ tử áo tím vừa rồi sở dĩ có thể bỏ đi, nhưng mà nàng đang đợi một người, vì thế không thể đi, đối mặt với chưởng kình băng hàn cuồn cuộn lao tới, hai tay nàng lượn lờ hắc khí, bố trí ra một tầng lá chắn hắc sắc, tầng chắn này xuất hiện, vài trăm thước phạm vi lập tức tối đen, đồng thời từng bước lan tràn, băng hàn chưởng vừa tiếp xúc lập tức bị cắt đứt.
- Áo nghĩa hắc ám!
Đoạn Lãnh Nhai cả kinh, chưởng kình càng mạnh hơn ba phần, một con băng long phá không bay ra, dương nanh múa vuốt lao tới tấm chắn hắc sắc.
Choang!
Âm thanh khiến kẻ khác rợn gáy vang lên, tấm chắn hắc sắc dưới sự trùng kích của băng long trở lên méo mó.
Trên tầng năm Tây Lăng tửu lâu, hai người thanh niên đang uống rượu bên trong.
- Bên ngoài hình như có chiến đấu?
Thanh niên trên trán có một nốt đỏ dường như nghe thấy cái gì, linh hồn lực phóng ra ngoài.
- Là Đoạn Lãnh Nhai là đệ đệ ngươi, chà chà, cô gái này không tồi, nhưng mà tiếc là không thấy tướng mạo.
Người thanh niên thần sắc lạnh lùng nghiêm nghị nói:
- Quản bọn họ làm gì, một cô gái mà thôi, chắc là sắp ngoan ngoãn từ bỏ.
- Ha ha, tiếp tục uống rượu.
Ngoài tửu lâu, chiến đấu còn đang giằng co.
- Xem ngươi có thể phòng thủ tới lúc nào, nổ!
Đoạn Lãng hai tay lăng không nắm chặt, băng long chợt bùng nổ, lực lượng mạnh mẽ đánh vào tấm chắn hắc sắc, hàn khí lan tràn.
Vù!
Phía xa có một kiếm quang bay vụt tới, tốc độ cực nhanh, mới nhìn ở ngoài Tây Lăng thành, chớp mắt đã bay tới bầu trời thành Tây Lăng.
- Đoạn Lãnh Nhai, ngươi muốn chết!
Một ngón tay thật lớn màu xanh hiện ra trong không trung, dùng tốc độ cực nhanh lức ẩn lúc hiện, bang một tiếng, hàn khí do băng long vừa bùng nổ tạo ra chạm vào ngón tay thanh sắc, chốc lát đã bị hấp thụ, hàn khí trong không gian trong nháy mắt bị quét sạch, dường như gặp phải khắc tinh.
- Kẻ nào!
Mắt thấy ngón tay thanh sắc chỉ tới mình, đoạn lãnh nhai một chưởng đánh ra, đánh tan ngón tay thanh sắc.
Vù!
Nữ tử áo tím thoáng thấy hoa mắt, một thanh niên áo lam đã xuất hiện bên cạnh, không phải Diệp Trần thì là ai.
- Diệp Trần, người đã tới!
Nữ tử áo tím lộ ra bộ dạng tươi cười.
- Linh hải cảnh trung kỳ, so với tưởng tượng của ta không khác lắm. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn
Ma lực tinh hoa ẩn chứa ma lực thuần túy nhất của ma vương, tuy rằng không nhiều lắm nhưng đủ để cho Mộ Dung Khuynh Thành đề thăng ít nhất hai tiểu cảnh giới, thoáng cái từ Tinh Cực cảnh hậu kỳ đề thăng tới Linh Hải cảnh trung kỳ, chuyện này cũng không khỏi quá khoa trương.
- Đây là bạn ngươi?
Đoạn Lãnh Nhai sắc mặt âm trầm.
Quay đầu, Diệp Trần nhìn về phía Đoạn Lãnh Nhai lạnh nhạt nói:
- Từ biệt mấy tháng, lần này lại gặp mặt.
- Đúng thế, ta cũng không nghĩ tới nàng là bạn ngươi, ồ! Tới Linh Hải cảnh trung kỳ đỉnh rồi, thảo nào cuồng vọng như vậy, nhưng là hiện tại không có Yến Phượng Phượng ở bên cạnh, ngươi muốn bình yên rời đi, chỉ sợ không có khả năng.
Đoạn Lãnh Nhai đã nhìn ra tu vi Diệp Trần đạt tới Linh Hải cảnh trung kỳ đỉnh, nhưng mà trong mắt hắn, chênh lệch hai người quá lớn, không có khả năng nhanh chóng lấp đầy.
Diệp Trần nói;
- Ta sẽ bình yên rời đi, về phần ngươi, bò ra ngoài đi.
- Thật đúng là không biết sống chết, ta muốn xem ngươi có bản lĩnh gì khiến chúng ta bò ra ngoài, Đoạn huynh, giao hắn cho ta được rồi, lần trước bị Hải Vô Nhai ngăn cản, lần này không có ai giúp đỡ hắn.
Lâm Khô nghe thấy Diệp Trần nói, thân hình chợt lóe, xuất hiện ở bên cạnh Đoạn Lãnh Nhai, tóc xám bay lượn, khiến cho người ta cảm nhận được một loại đao phong lợi hại.
- Được, để ngươi giải quyết hắn, nghĩ tới Vũ Văn Kiệt biết hắn bị đánh tàn phế hẳn là cao hứng lắm, đáng tiếc hắn không ở đây.
Đoạn Lãnh Nhai nghe vậy, lùi lại nghiêng đầu tiếp tục nói với Mộ Dung Khuynh Thành:
- Bạn cô lần này không ổn rồi, hay là ngươi có thể khiến hắn khỏi bị tai nạn lần này.
Mộ Dung Khuynh Thành nhướng mày:
- Ta tin tưởng hắn, hắn nói cho các ngươi bò ra ngoài, là nhất định làm được.
Quen biết nhau thời gian đã lâu, nàng đã hình thành một niềm tin mù quáng với Diệp Trần, bởi vì nàng biết, Diệp Trần sẽ không khoác lác, đã nói chắc chắn có nắm chắc.
- Hừ, đã như vậy, chờ xem đi! Lâm huynh, nghìn vạn lần đừng để người khác coi thường chúng ta.
Đoạn Lãnh Nhai rất khó chịu, hắn nhìn ra Mộ Dung Khuynh Thành và Diệp Trần có quan hệ không tồi, Đạm Đài Minh Nguyệt còn chưa tính, cô gái này, hắn nhất định phải chiếm, dù chỉ là tạm thời.
- Tiểu tử này là ai, không ngờ dám đắc tội với Đoạn Lãnh Nhai và Lâm Khô.
- Nữ nhân là kẻ gây họa, nhất là mỹ nữ hại nước hại dân, cô gái kia tuy rằng không thấy bộ dáng, nhưng luận về khí chất, tuyệt đối là cực phẩm.
- Đúng thế, thảo nào Đoạn Lãnh Nhai lại theo đuổi, không biết kết quả của tiểu tử kia thế nào?
- Còn có thể có kết quả gì, chắc là bị đánh cho tàn phế, muốn chết không xong, đừng quên, Đoạn Lãnh Nhai không phải lần đầu làm loại chuyện này, trước đây hắn theo đuổi cô gái nào cuối cùng cũng phải theo hắn, nhưng rồi lại bị vứt bỏ.
- Đáng tiếc, một mỹ nữ cực phẩm.
Trong tửu lâu, trên đường mọi người bàn tán đều lắc đầu.
Nhếch miệng cười, Lâm Khô rút ra chiến đao, giơ cao lên trời, miệng quát lớn:
- Diệp Trần, bây giờ hối cũng không kịp rồi, khô mộc phùng xuân!
Một đao bổ ra, quang mang màu xám kéo dài tới hơn mười trượng, như một thanh đao linh thần lớn, đao pháp ảo diệu vô cùng, trong tĩnh mịch, ẩn chứa sức mạnh to lớn của cây khô gặp mùa xuân, kiến trúc xung quanh bị đao mang thổi qua lập tức tan rã, phong hóa.
Keng!
Hoàng kim kiếm ra khỏi vỏ, Diệp Trần cầm kiếm vung lên một cách đơn giản, một đoàn ánh sáng răng cưa chém thủng đao quang màu xám, hung hăng bắn lên hộ thể chân nguyên của Lâm Khô.
- Cái gì? Không thể nào!
Sắc mặt Lâm Khô hiện ra thần sắc kinh hoảng, không đợi hắn có phản ứng, chân nguyên hộ thể bị ánh sáng răng cưa chém đôi, ngực như bị sét đánh, thân thể như đụng phải trâu rừng, bay xa hơn mười trượng mới dừng lại, chợt há miệng điên cuồng phun máu, chỉ chốc lát như phun hết cả nội tạng ra ngoài.