- Xem ra ta không cần trực tiếp ra mặt.
Bạch y nữ tử cười cười.
- Nhưng mà chuyện này, mới là phiền toái!
Bàn tay phất một cái, đạo ánh sáng này tiêu tán, bạch y nữ tử xoay người, ánh mắt nhìn vào chỗ sâu trong hư không.
Chỉ chốc lát công phu, một thân ảnh nam tử khôi ngô khí phách bay xẹt tới.
Nam tử trung niên mặc bạch kim sắc chiến y, trên người khí phách và Vương khí thập phần cường đại, Không Gian Chi Lực lượn lờ chung quanh hắn, không cách nào tới gần một phân.
- Thiên Hổ Vương, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ!
Bạch y nữ tử lạnh nhạt nói.
- Huyền Hậu, không thể ngờ là ngươi dám đến Huyết Thiên đại lục của ta!
Thiên Hổ Vương chau mày, trầm giọng nói ra.
- Nơi này cũng không phải là tuyệt địa gì, vì cái gì mà ta không thể tới.
Huyền Hậu không thèm để ý chút nào.
- Ngươi có chủ tâm ngăn cản ta!
Tròng mắt Thiên Hổ Vương hơi híp lại.
- Ba năm, ba năm sau, ta sẽ không ngăn ngươi.
- Ba năm, nói giỡn, ai biết ba năm sau hắn có trở thành Sinh Tử Cảnh Vương giả hay không, không có khả năng.
Thiên Hổ Vương lập tức bác bỏ.
Hai người chiến đấu, không ai biết kết quả.
Sau khi Thiên Hổ Vương trở về, lập tức tuyên bố bế quan, mãi cho tới ba năm sau mới xuất quan, đương nhiên, chuyện này nói sau.
- Diệp Trần, ta phải trở về Ma Đao Tông, chính ngươi cẩn thận một chút.
Man Hoang sơn mạch, chỉ còn lại Diệp Trần và Lam Sơn Mi hai người, thấy chân nguyên của Diệp Trần khôi phục không sai biệt lắm, Lam Sơn Mi mở miệng cáo từ.
- Tốt, sau này có chuyện gì cần ta hỗ trợ, cứ việc nói.
Đình chỉ luyện hóa chân nguyên thủy tinh, Diệp Trần chân thành nói ra.
Lam Sơn Mi cười nói:
- Nhất định.
Hiện tại không cần Diệp Trần hỗ trợ, không có nghĩa là sau này không cần.
Vèo!
Nói xong, Lam Sơn Mi hóa thành cầu vòng màu đen, biến mất ở phương xa.
Nhìn qua bóng lưng của Lam Sơn Mi rời đi, Diệp Trần nghiêng đầu, liếc nhìn về phương hướng Thiên Hổ Yêu Tông, không biết có phải hắn gặp ảo giác hay không, hắn và Cự Lang Vương chiến một trận, luôn luôn có cảm giác bị quan sát, hơn nữa không chỉ một người, nhưng hắn cảm thấy cảm giác này, cũng không mang theo ác ý, một cổ cảm giác thậm chí rất thân thiết.
- Đa tạ!
Diệp Trần lầm bầm một câu, hướng về phía Trường Thiên Phái bay đi.
...
Trường Thiên Phái, quảng trường trước đại điện.
Diệp Trần hạ xuống.
- Thái Thượng trưởng lão.
Đám đệ tử đi ngang qua nhao nhao cúi đầu chào.
- Ba tháng đã qua, Diệp trưởng lão trở lại, không biết Thái Thượng trưởng lão xếp hạng thứ mấy trên Sinh Tử Cảnh dự khuyết bảng?
Có đệ tử thấp giọng nghị luận.
- Dùng thực lực của Diệp trưởng lão dễ dàng đánh bại Lệnh Hồ Dực, sắp xếp trước hai mươi hẳn là không thành vấn đề, có lẽ càng gần phía trước.
- Ta đoán top 10, ngươi không thấy khí tức của Diệp trưởng lão đã khủng bố hơn vô số lần so với trước kia à.
- Trước hai mươi không sai biệt lắm, về phần Top 10, đoán chừng rất không có khả năng a. Không nói Huyết Thiên đại lục chúng ta có bát đại yêu thiểu, tứ ma, những đại lục khác cũng có nhân vật kinh tài tuyệt diễm, muốn xông vào Top 10, rất khó khăn.
Diệp Trần không có tận lực che giấu khí tức của mình, Trường Thiên Phái cao thủ Linh Hải Cảnh cũng nhao nhao bị kinh động, bất kể là bế quan, hay là tu luyện võ học, hoặc là uống trà, toàn bộ đều bay ra khỏi nơi ở của mình, đi vào quảng trường.
- Diệp trưởng lão!
- Chúc mừng Diệp trưởng lão đã trở về!
Cầm đầu chính là tông chủ Lý Trường Phong của Trường Thiên Phái.
Diệp Trần cười cười, nói.
- Đã ba tháng, Trường Thiên Phái không có gì chứ?
Lý Trường Phong nói:
- Nhờ phúc của Diệp trưởng lão, ba tháng này, không có người nào tới quấy rầy Trường Thiên Phái ta, còn về linh mạch, cũng không sai biệt lắm bị khai thác sạch sẽ.
- Như vậy cũng tốt!
Ba đại tông môn thương gân động cốt, cũng không ngờ không thừa dịp hắn không ở đây, quấy rối Trường Thiên Phái.
- Diệp trưởng lão, Sinh Tử Bí Cảnh đã đóng cửa, với thực lực của Diệp trưởng lão, có lẽ bài danh rất cao a?
Lý Trường Phong thấy trên mặt Diệp Trần không có uất khí, khí tức cũng khủng bố hơn mấy lần, biết rõ Diệp Trần ra ngoài thuận lợi, mới cả gan hỏi.
- Xem như đệ nhất a!
- Ta đi bế quan một chút đây!
Nói xong, Diệp Trần lách mình bay về phía ngọn núi của mình.
Diệp Trần rời đi, những người nghe đượcc câu này, đều kinh ngạc đến ngây người.
- Xem như đệ nhất?
Đó không phải là đệ nhất sao?
Hí!
Kể cả Lý trường Phong bên trong, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
Bát đại yêu thiểu, tứ ma, những tuyệt thế thiên tài của đại lục khác, không ngờ toàn bộ thua trên tay của Diệp Trần, đây quả thực là tin tức kinh thiên động địa.
Trường Thiên Phái sôi trào!
...
Trở lại ngọn núi, Diệp Trần lập tức bế quan.
Tu vi cảnh giới của hắn, thật sự là Sinh Tử Huyền Quan đệ tam trọng, nhưng bản thân của hắn còn chưa quen thuộc với cổ lực lượng bạo tăng này, căn cơ tu vi cũng chưa vững chắc.
Phải bế quan mấy ngày, củng cố cảnh giới trước mắt.
Một buổi sáng bảy ngày sau.
Diệp Trần thuận lợi xuất quan.
- Sinh Tử Huyền Quan đệ tam trọng, quả nhiên vô cùng kỳ diệu, trong lúc mơ hồ, đối với Sinh Tử Luân Hồi trong thiên địa đều có thể thấy rõ một ít, nhưng rất mơ hồ a.
Cảnh giới Sinh Tử Huyền Quan, trên người có chứa khí tức sinh tử, kỳ thật đã tiếp xúc tới tính mạng chi đạo và tử vong chi đạo, chỉ có điều không cách nào nắm giữ, không cách nào vận dụng mà thôi.
Độc Cô Tuyệt đã nắm giữa một tia tử vong chi đạo, mới có thể đột nhiên tăng mạnh.
Tinh Kiếm Hậu Tinh Vẫn Chi Sát cũng là như thế.
- Không vội, tính mạng chi đạo và tử vong chi đạo ta đều nắm giữ, nhưng không phải hiện tại, hiện tại phải làm chính là chế tạo Thượng phẩm bảo kiếm.
Tu vi bản thân đột nhiên tăng mạnh, nhưng Diệp Trần không có bỏ qua tu vi kiếm đạo.
Trong quá trình đúc kiếm, cũng là quá trình ngộ kiếm, không ngừng thể ngộ, không ngừng đột phá chính mình, vô hạn tuần hoàn.