Một con hắc lân yêu thú hình thù như cá chạch du động trong vân hải, mỗi một lần nổi lên hay lặn xuống, cự ly đều có vài trăm mét, cộng thêm thân hình khổng lồ và ngoại quan đáng sợ, người thường nhìn thấy, còn tưởng là ác long trong truyền thuyết hiện thế, nguy hại nhân gian.
- Viên sư muội, mấy tháng gần đây, muội tiến bộ rất lớn! Nếu không cũng không để muội cùng chúng ta đến Phỉ Thúy Cốc.
Trên đầu hắc lân yêu thú đứng năm người, thanh niên cầm ô mỉm cười nói với thiếu nữ cao gầy.
Thiếu nữ cao gầy diện mạo xinh xắn, hai chân thon dài thẳn tắp.
Nếu như Diệp Trần ở đây, nhất định nhận ra thân phận của nàng, chính là Viên Tuyết Mai, người từng cùng hắn giúp đỡ Lăng gia làm nhiệm vụ.
Khí tức của nàng lúc này thậm chí còn cường đại hơn mấy tháng trước, rõ ràng tiến bộ rất nhiều.
Mỉm cười nhàn nhạt, Viên Tuyết Mai nói:
- Các trưởng lão có lẽ muốn muội có thêm kinh nghiệm, huống hồ đi cùng Nam Cung sư huynh, chắc chắn không chịu thiệt.
- Nữ đệ tử Nam La Tông ta sao lại biết ăn nói đến vậy, là ta vụng về. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Thanh niên cầm ô nói móc bản thân.
- Ha ha!
Viên Tuyết Mai bật cười.
Ca!
Phía xa, đột nhiên có tiếng rống chói tai truyền đến, chấn động vân hải.
Nam La Tông trưởng lão phía trước phóng tầm mắt ra xa, không nhìn thấy gì, tự nói với mình:
- Có lẽ là Tử Dương Tông Vương bức hai đầu, tốc độ không chậm!
Cách Hắc lân yêu thú vài trăm dặm là một con dơi hai đầu đen đỏ, sải cánh lên đến vài chục mét.
Trên lưng con dơi bốn người đứng sừng sững, trong đó một người chính là Tiểu thần thoái Âu Dương Minh, người đã từng xảy ra xung đột với Diệp Trần ở tràng đấu giá Tây Bắc, bên cạnh hắn là một thiếu niên thấp bé, tướng mạo rất bình thường, thậm chí có phần xấu, tạo thành một hình ảnh đối lập với Âu Dương Minh.
Xuyên qua vân hải, một dơi bốn người tiến thẳng về hướng Tây Nam.
Buổi chiều ngày mùng tám tháng bảy.
Thiên phong thứu chui ra từ trong tầng mây, sơn sơn thủy thủy bên dưới đập vào tầm mắt.
Nhưng rất nhanh, hắn bắt đầu trợn mắt há mồm.
Trong phạm vi hơn trăm trượng bên dưới, sơn phong liên miên bất tuyệt, nhấp nhô bất định, có nguy nga hùng vĩ, có xanh tươi thanh tú, có hình như trường long, có ngọa tựa bàn hổ, thiên địa nguyên khí nồng đậm hội tụ thành sương mù bảng lảng, lượn lờ quanh đỉnh núi, cảm giác không khác gì cõi tiên.
Giữa các ngọn núi là những hồ nước lớn nhỏ, từ trên cao nhìn xuống, hồ nước chỉ bằng cái móng tay, chi chít như sao trên trời, màu sắc đa dạng, chỉ nhìn sơ qua thì không biết có bao nhiêu.
Trung tâm khu vực, mấy chục ngọn núi dốc đứng tụ lại thành cốc, màu sắc bích lục ánh xanh, như màu phỉ thúy nguyên thủy, tinh xảo mà không mất đi đại khí, nhìn vào bên trong, trong cốc có hàng trăm hồ lớn nhỏ, kiến trúc xây sát mép hồ, xếp theo thứ tự, hình thành nên cục diện một lớn một nhỏ.
- Thật là một nơi động thiên phúc địa!
Há hốc miệng, Diệp Trần chỉ thốt ra được mấy chữ.
La Hàn Sơn giới thiệu cho Diệp Trần:
- Gần Phỉ Thúy Cốc tổng cộng có một ngàn ba trăm ba mươi hai tòa sơn phong và chín ngàn tám trăm hồ lớn nhỏ nên mới có tên Thiên sơn vạn thủy, ngoài ra, trên sơn phong hình thành nên Phỉ Thúy Cốc, có một loại đá tên là Hương phỉ thúy, thường niên tán phát hương khí, được gọi là Phỉ Thúy lưu hương, hai thứ kết hợp làm một, chính là đại danh đỉnh đỉnh "Thiên sơn vạn thủy, Phỉ Thúy lưu hương", Thiên Phong Quốc cũng như võ giả quốc gia khác chỉ cần nhắc tám chữ này, lập tức nghĩ đến Thất phẩm tông môn Phỉ Thúy Cốc.
Diệp Trần tán dương:
- Thiên sơn vạn thủy, Phỉ Thúy lưu hương, thật dễ khiến người ta mơ mộng.
Đại trưởng lão hừ lạnh một tiếng:
- Động thiên phúc địa là không giả, nhưng Phỉ Thúy Cốc cũng chỉ là kẻ đến sau, ba ngàn năm trước, lục phẩm tông môn Sơn Thủy Các từng chiếm cứ nơi này.
- Không sai, năm đó Phỉ Thúy Cốc chỉ là một tiểu tông môn bất nhập phẩm, cốc chủ đời thứ nhất vô tình tìm ra di chỉ Sơn Thủy Cốc, lấy được tàn thiên "Sơn thủy" trong đó, khổ tu mấy chục năm, vừa xuất thế đã danh chấn giang hồ, tạo nên một nền tảng vững chắc.
Tứ trưởng lão ngữ khí đầy vẻ ngưỡng mộ.
Sơn thủy tàn thiên.
Có vẻ rất lợi hại! Diệp Trần thầm nghĩ.
Thiên phong thứu bay qua ngàn sơn vạn thủy, tới cốc khẩu Phỉ Thúy Cốc.
Cốc khẩu chừng vài trăm trượng vuông, địa hình bằng phẳng, không ít võ giả danh tiếng thành quần kết đội tiến nhập vào trong, còn một số đại nhân vật như Lưu Vân Tông, cưỡi yêu thú đến, đương nhiên, yêu thú đối phương cưỡi rõ ràng không bằng Thiên phong thứu.
Cuồng phong cuộc ngược, Thiên phong thưu đáp trên mặt đất.
Một Phỉ Thúy Cốc trưởng lão ngoại môn mang theo bốn chấp sự đệ tử chạy đến,
- Các vị đại giá quang lâm, thất lễ không thể đón tiếp từ xa!
Đại trưởng lão để Thiên phong thứu tự do hoạt động, cười nói:
- Xem ra, vẫn là chúng ta đến trước.
- Ha ha, Lưu Vân Tông gần đây phách lối gớm! Cái gì cũng đều là nhất.
Cự bức hai đầu lướt đến, trung niên đại hán dẫn đầu há miệng nói.
Tứ trưởng lão sắc mặt đầy vẻ không vui, trung niên đại hán tên Chu Ly, tuổi bằng Đại trưởng lão, bởi vì tu luyện công pháp đặc thù, nên nhìn giống như chỉ ngoài bốn mươi, khí huyết thịnh vượng.
Hít một hơi thật sâu, tứ trưởng lão cao giọng nói:
-Vốn dĩ ta cũng không tin, hóa ra người của Tử Dương Tông ai cũng lớn giọng, cách mười mấy dặm cũng nghe thấy tiếng ngươi nói.
- Lớn giọng không phải việc gì xấu, chỉ sợ có những người không đủ khí để nói to.
Cự bức hai đầu đáp xuống mặt đất, Chu Ly nhảy xuống trước, cả vú lấp miệng em.
- Mau xem, Lưu Vân Tông và Tử Dương Tông lại cãi nhau kìa!
- Trong ngũ đại tông môn, Tử Dương Tông và Lưu Vân Tông ân oán nhiều nhất, dây dưa khó dứt, nghe nói năm xưa khi bao vây thế lực tàn dư của Cửu U Giáo, Tử Dương Tông lập mưu hãm hại Lưu Vân Tông, làm cho cao thủ Lưu Vân Tông tử thương nghiêm trọng, qua mấy năm rớt xuống cửu phẩm tông mốn, nhưng Lưu Vân Tông cũng không phải dễ bắt nạt, tung tin giả lừa tông chủ Tử Dương Tông nhiệm kì trước đến nơi tập trung thế lực tàn dư Cửu U Giáo, trực tiếp làm hắn chết không toàn thây.
- Còn có những chuyện này sao! Chẳng trách hai đại thế lực cứ như nước với lửa.
Gần đó, không ít người thì thầm nghị luận.
Nếu là bình thường, chúng nhân Phỉ Thúy Cốc sẵn lòng đứng xem hai phương đối đầu, đấu đến ta sống ngươi chết, nhưng ở đây là cảnh địa Phỉ Thúy Cốc, ngày mai lại là yến tiệc chúc mừng, nếu để họ đấu với nhau thật, còn đâu là mặt mũi Phỉ Thúy Cốc, mấy trưởng lão ngoại môn Phỉ Thúy Cốc vội vàng nói:
- Chỗ ở cho các vị đã chuẩn bị xong, mời đi theo ta.
- Hừ!
Chu Ly phấy tay áo rời đi, phía sau, Âu Dương Minh liếc mắt nhìn Diệp Trần đầy thâm ý.
Bên này, Đại trưởng lão thu hồi nộ ý, nói với bọn Diệp Trần:
- Chúng ta đi.