Diệp Trần mặt lộ vẻ kinh hãi.
Trong mắt Mộ Dung Khuynh Thành hiện lên hắc quang, lắc đầu nói:
- Không đúng, phiến hư không kia đã sắp bị phá toái rồi, có người đang chiến đấu!
- Thanh thế chiến đấu của người nào mà to lớn như vậy?
Ầm ầm!
Diệp Trần vừa dứt lời, hư không vặn vẹo nứt vỡ, hai đạo nhân ảnh xông vào vị diện chiến trường, một người bị vô tận Lôi Đình bao bọc, một người phảng phất như một vầng mặt trời nhỏ đỏ sẫm, chợt, ý chí bành trướng thoáng cái đã bao trùm bọn hắn, khiến cho bọn hắn mất đi phán đoán với hoàn cảnh xung quanh.
- Không tốt, là hai vị Vương giả Sinh Tử Cảnh.
Hai người hít một hơi khí lãnh, đồng loạt lùi về sau, chỉ là dù lui thế nào cũng không tránh thoát khỏi hoàn cảnh hắc ám, tựa hồ nơi này là tinh không bao la bát ngát vậy.
Choảng!
Phủ đầu lớn chừng tòa núi nhỏ theo hai người tiến vào vị diện chiến trường, hung hăng đập xuống mặt đất.
- Thiểm Linh Vương, ngươi không phải là đối thủ của ta, hiện giờuông tha vẫn còn kịp, nếu không ngươi sẽ nguyên khí đại thương, tu vị giảm mạnh.
Hắc Lôi Vương quét một vòng bốn phía, sắc mặt có chút kinh ngạc, lại là một cái vị diện chiến trường, vị diện vốn rất khó tìm được, nghĩ đến là vì vị diện tự động mở ra cho nên bọn hắn mới có thể từ sâu trong hư không tiến đến, nếu không thì căn bản không thể nào làm được chuyện này, hít sâu một hơi, ánh mắt của Hắc Lôi Vương lại lần nữa rơi trên người Thiểm Linh Vương ở dưới mặt đất, uy nghiêm nói.
Thiểm Linh Vương lấy lại tinh thần, khẽ nói:
- Hắc Lôi Vương, ngươi hù ai chứ, lần này cho dù liều đến nguyên khí đại thương thì ta cũng muốn cướp lấy thanh phủ đầu này, ngươi đừng có vọng tưởng.
- Nếu ngươi đã rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt thì cũng đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt, Ngũ Lôi Ấn, bạo!
Mười ngón tay của Hắc Lôi Vương trương lớn lên, mười phiến quang ẩn mặc lam sắc bay vụt ra ngoài, nhô lên cao rồi bạo liệt, nổ bay Thiểm Linh Vương ra xa trên trăm dặm
Ô ô ô!
Không biết có phải do động tĩnh chiến đấu của hai người quá lớn hay không mà hắc sắc khí tức trên bầu trời bắt đầu trở nên bạo loạn... hội tụ về một điểm, hình thành nên một cái phễu hắc ám tiếp thiên nối địa, cái phễu không ngừng xoay tròn, lóe ra tia chớp màu đen, bên trong là hắc quang ngưng thực.
- Chuyện gì xảy ra?
Hắc Lôi Vương đình chỉ chiến đấu, nghiêng đầu nhìn về phía cái phễu hắc ám.
Thiểm Linh Vương cũng thu hồi ánh mắt phẫn nộ, vẻ mặt nghi hoặc.
Hư không nghiền nát, Ngự Thú Vương đi đến, thấy hai người không phải đang chiến đấu, có chút hiếu kỳ, đợi đến khi trông thấy cái phễu hắc ám thì mới hiểu được chuyện gì xảy ra.
Cờ-rắc!
Phía dưới cái phễu hắc ám, thổ địa đột nhiên nổ tung, một bàn tay khổng lồ che kín lân phiến, móng tay sắc bén chui ra từ lòng đất, cái Ma trào này quá lớn, cao chừng hơn trăm mét, ngay cả mỗi ngón tay đều như một cái trụ chống trời, bên ngoài có hồ quang màu đen lượn lờ.
Một sát na lúc ma trảo duỗi ra, một cổ khí tức hung ác kinh khủng đển nỗi khiến linh hồn người khác diệt vong lan tràn ra, thi cốt ở bốn phương tám hướng bị nổ thành bụi phấn, ngọn núi cũng không chịu nổi khí tức áp bách, hóa thành tro bụi, rồi đột nhiên tan rả.
Cổ hơi thở này thật sự cường đại đến không có biên giới!
- Cái gì, khí tức của Yêu Ma Vương!
Hắc Ma Vương nghẹn họng nhìn trân trối, là một Vương giả Sinh Tử Cảnh, đương nhiên phải biết chuyện của Nhân tộc và Ma tộc vào thời thượng cổ, cái ma trảo này cũng không phải là móng vuốt của yêu thú, mà là móng vuốt của Yêu ma, mà Yêu ma lại là một chi trong Ma tộc, lấy hình thể cực lớn để trứ danh, nếu nói tương đối thì, thể nội ma lực của đối phương cũng tỉ lệ thuận với hình thể của mình, vào thời kỳ toàn thịnh, thể nội ma lực của bất kì một Yêu Ma Vương đều nhiền hơn gấp mấy trăm lần thậm chí mấy ngàn lần so với Vương giả Sinh Tử Cảnh ngang cấp, cho dù Yêu ma không tu võ học, không cách nào lĩnh ngộ áo nghĩa, ý chí cũng chả ra sao, chỉ có thể dựa vào thân thể và ma lực để chiến đấu nhưng nếu mội đối một, thậm chí mười đối một, kẻ chết vẫn sẽ là nhân loại mà không phải là Yêu Ma Vương. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nếu như không phải số lượng của nhân loại quá nhiều còn Ma tộc lại rất thưa thớt, thì vào thời cổ đại, bên bại trận cũng không phải là Ma tộc mà là Nhân tộc rồi.
- Đây là vật gì?
Bên ngoài mấy trăm dặm, chịu sự dẫn dắt của vương giả ý chí, Diệp Trần rõ ràng trông thấy ma trao cao vút, và cũng cảm nhận được khí tức khủng bố được phát ra từ ma trao, hắn hoài nghi, nếu mình không có kiếm ý tông sư cấp, thì linh hồn có bị lập tức chôn vùi hay không nữa.
Mộ Dung Khuynh Thành hít sâu một hơi, ngưng trọng nói:
- Là Yêu ma, một chi trong Ma tộc, không thể tưởng tượng được nó lại bị phong ấn ở vị diện chiến trường mấy chục vạn năm?
- Yêu ma? Không phải nói tuổi thọ của Vương giả Sinh Tử Cảnh cũng chỉ được một ngàn năm thôi sao, tuổi thọ của Ma tộc cho dù có dài hơn đi nữa thì cũng không thể sống vài chục vạn năm chứ!
Diệp Trần khó hiểu.
- Tuổi thọ của Ma tộc gấp 10 lần Nhân loại, cho nên Ma tộc Ma Vương có thể sống một vạn năm, nhưng thời gian sống của Yêu Ma Vương linh trí thấp so với Ma Vương còn dài hơn nữa, ít thì có ba vạn năm, nhiều thì có năm vạn năm, vốn mấy chục vạn năm qua đi thì bất luận Yêu Ma Vương gì cũng đều sẽ chết già, nhưng lực lượng phong ấn đã làm suy yếu sự ảnh hưởng của thời gian, bị phong ấn thời gian mấy chục vạn năm đối với đầu Yêu Ma Vương này thì nói không chừng chỉ mới có vài vạn năm thôi.
Mộ Dung Khuynh Thành rất hiểu rõ chuyện của Ma tộc, nói một cách êm tai.
Trên mặt Diệp Trần hiện lên vẻ hoảng sợ, ngẫm lại thì thấy không đúng, tiếp tục nói:
- Lực lượng phong ấn có thể làm suy yếu sự ảnh hưởng của thời gian, vậy chẳng phải nói, nhân loại Vương giả tự mình phong ấn lại thì có thể sống lâu mấy ngàn năm sao.
Mộ Dung Khuynh Thành lắc đầu
- Lực lượng phong ấn ngoại trừ làm suy yếu sự ảnh hưởng của thời gian thì cũng sẽ làm suy yếu tu vi của mục tiêu, nhân loại Vương giả bị phong ấn mấy ngàn năm, không, chỉ cần mấy trăm năm, tu vi tuyệt đối sẽ bị suy kiệt cho đến chết, chỉ có Yêu Ma Vương mới có thể không chết, bởi vì tổng sản lượng ma lực của Yêu Ma Vương gấp mấy trăm thậm chí mấy ngàn lần nhân loại Vương giả, vào thời đại Thượng cổ, Nhân tộc có thể giành được thắng lợi cuối cùng nhất, nắm giữ lực lượng phong ấn cũng là một nhân tố rất quan trọng.