Cầm Tâm Chí Tôn đã sớm biết rõ đối phương không phải dễ giải quyết như vậy, có thể làm cho đối phương ăn chút thiệt thòi là đã rất không dễ dàng rồi, dù sao đã đạt đến cảnh giới này của bọn hắn, trừ phi thực lực sai biệt nhau quá lớn, nếu không là không thể nào triệt để đánh chết được đối phương, đương nhiên, ý đồ của nàng không phải là đánh chết đối phương, mà là vây khốn đối phương mà thôi, một kẻ Chí Tôn có ưu thế tốc độ đối với Nhân tộc Chí Tôn bình thường mà nói, là thập phần nguy hiểm, không ai biết được liệu ả ta có thể đánh lén và giết sạch hàng loạt nhân tộc Chí Tôn hay không.
"Mời thưởng thức khúc Cầm đạo chí cao của ta – Thời Không Sám Hối."
Cầm Tâm Chí Tôn hít sâu một hơi, ánh mắt trở nên vô cùng chuyên chú.
“Đinh, đông…..”!
Tiếng đàn vừa vang lên đã làm cho Thiên Địa đột nhiên biến đổi, tốc độ dòng chảy của thời gian ở xung quanh cũng xuất hiện nghịch chuyển, không còn chảy về phía trước nữa mà là lui về sau. Ban đầu, tốc độ chảy lui cũng không cao lắm, cùng với tốc độ chảy của thời gian hiện tại triệt tiêu lẫn nhau, hình thành ra trạng thái thời không bất động, nhưng khi tiếng đàn tiến vào trạng thái cao trào, tốc độ rút lui của thời không bạo tăng gấp bội, nếu một lần hay vài lần thì cũng không đến mức đáng sợ, nhưng từ vài chục lần đến hơn trăm lần thì đã vô cùng đáng sợ, nếu điệp gia lại với nhau cũng không biết đã trải qua mấy tháng hay vài năm đấy.
Thời Không Sám Hối, tên gọi đúng như ý nghĩa của nó, cả “thời không” đều phải “sám hối”, như dấy lên hy vọng có thể trở lại quá khứ, cái khúc nhạc này đối với Cầm đạo lý giải của Cầm Tâm Chí Tôn, đã có thể sáp nhập vào Thời Không Áo Nghĩa, chỉ cần tiếng đàn được cất lên thì thời không liền bị biến hóa, toàn bộ đều nằm dưới sự khống chế của nàng, đương nhiên, cái khống chế này cũng có cực hạn nhất định, bằng vào cảnh giới của nàng thì không có khả năng thoáng cái có thể làm thời gian quay trở lại mấy trăm năm trước, thậm chí mấy ngàn năm trước, như vậy cũng không cần phải đánh nữa rồi. Lục Dực Chí Tôn là một Chí Tôn trẻ tuổi, như vậy ở mấy ngàn năm trước, không biết ả đang làm gì nữa đấy.
"Ngươi có thể làm nghịch chuyển thời không, ta cũng có thể ngược dòng mà lên."
Đôi mắt mỹ miều của Lục Dực Chí Tôn bắn ra hàn quang kinh người, những đôi cánh sau lưng vỗ mạnh, lao tới với tốc độ cực nhanh. Ả ta tiến lên đến đâu thì từng điểm từng điểm từ quá khứ rõ ràng đang tiến gần tới hiện tại, tốc độ di động của ả hoàn toàn có thể siêu việt thời không. Tại bên trong con sông dài thời không mà có thể đi ngược dòng, sự tình này tựu cũng giống như con sông dài đang chảy siết, những con cá nhỏ yếu trong nó chỉ có thể tùy theo con nước mà bị cuốn đi, chỉ có những con cá mạnh mẽ hơn mới có thể bơi ngược dòng mà thôi, không hề nghi ngờ, Lục Dực Chí Tôn chính là con cá mạnh mẽ ấy.
"Thời Không Sám Hối Chung Cực áo nghĩa – Thời Không Na Di."
Cầm Tâm Chí Tôn đặt mười đầu ngón tay bên trên dây đàn, “băng” một tiếng làm dây đàn búng ra, vị trí thời không tại chỗ của Lục Dực Chí Tôn phảng phất thoáng cái đã bị thoát ly khỏi vũ trụ, trở thành một khối đơn lẽ tách biệt, rồi sau đó cái khối thời không này trực tiếp bị Cầm Tâm Chí Tôn truyền tống đến một địa phương xa xôi.
Đương nhiên, khi vừa thực hiện xong đến đây thì Cầm Tâm Chí Tôn cũng phun ra một ngụm máu tươi, cả người hư nhược đi không ít.
Thời Không Sám Hối đối với việc nắm giữ thời không quá mạnh mẽ, vì vậy bị phản tác dụng cũng rất lớn, nếu như là Thời Không Sám Hối tầm thường thì tối đa cũng chỉ để cho Cầm Tâm Chí Tôn bị suy yếu một thời gian ngắn, nhưng một khi Thì Không Na Di được thi triển đi ra, ít nhất phải bị tổn thất hơn ngàn năm tuổi thọ, tuổi thọ của Chí Tôn cũng là có hạn. Dưới tình huống bình thường, Chí Tôn gần kề có thể sống mười vạn năm mà thôi, 2000 năm không phải là con số nhỏ đấy.
"Khá tốt, hy vọng có thể vây khốn ả ta trong chốc lát."
Cầm Tâm Chí Tôn tùng hạ một hơi.
Nàng tuy đã đem Lục Dực Chí Tôn đưa đến một nơi xa xăm, nhưng bằng vào thực lực của đối phương thì nhất định có thể trở về, chỉ có điều thời gian sớm hay muộn mà thôi.
Đã mất đi đối thủ, Cầm Tâm Chí Tôn bắt đầu trợ giúp Nhân tộc Chí Tôn khác đối kháng dị tộc Chí Tôn.
...
Giữa các trận chiến của Chí Tôn, phải kể tới Cự Nhân Tộc Sơn Hải Chí Tôn cùng Dạ Xoa tộc Liệt Thiên Chí Tôn, hai chí tôn có thanh thế to lớn nhất.
Sơn Hải Chí Tôn thân cao bốn mươi trượng, tương đương với 132 mét, Liệt Thiên Chí Tôn tuy không có thân hình lớn như thế, nhưng sau lưng của hắn lại có một đôi cánh Dạ Xoa khá lớn, khi mở rộng ra cũng dài đến vài chục mét, so với đôi cánh Dạ Xoa, thân thể của hắn nhỏ hơn rất nhiều, chỉ vẹn vẹn cao lớn chừng mười mét mà thôi.
Hai người chiến đấu không giống với những Chí Tôn khác, bọn họ thuộc loại hình chiến đấu chính diện, không có mánh khóe, cũng không có thủ đoạn gì cả, có chăng là hoàn toàn cứng đối cứng, ai ngã xuống trước thì người đó thảm bại.
Sơn Hải Chí Tôn có phòng ngự mạnh hơn một điểm, dù sao Cự Nhân Tộc vốn luôn dùng phòng ngự làm điểm mạnh của mình.
Ngược lại Liệt Thiên Chí Tôn có công kích tắc thì mạnh hơn một điểm, từng chiêu từng thức đều có thể làm cho hư không rạn nứt.
Dư ba cuộc chiến của hai người mạnh đến mức phát ra thanh âm như một mảnh Thiên Băng Địa Liệt truyền ra, khi thì tựa như biển động liên tục, khi thì mãnh liệt như núi lửa bộc phát, khi thì tựa như Thiên Địa sụp đổ thành một mảnh tịch liêu…
Nhân số Chí Tôn của đôi bên cộng lại cũng vượt qua 50 rồi, sóng xung kích tỏa ra làm vô số tinh cầu bị hủy diệt, thậm chí những sinh mệnh tinh cầu cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Phạm vi Huyền Vũ phế tích lại được mở rộng thêm rồi.
Mỗi một lần chiến tranh xảy ra, Huyền Vũ phế tích đều bị mở rộng ra một phần.
Đương nhiên, trong đó cuộc chiến của Kim Phật Chí Tôn cùng Địa Ma Tôn là kinh khủng nhất.
Lần Chí Tôn tham chiến này chỉ là một bộ phận các bộ tộc, dù sao đây cũng không phải là đại quyết chiến, cũng không phải là thời điểm sinh tử tồn vong, không cần phải đem toàn bộ Chí Tôn đến chiến đấu, cũng nên lưu lại một số người để thủ hộ trọng địa của chủng tộc. Cho nên, trong các Chí Tôn của hai bên, Địa Ma Tôn cùng Kim Phật Chí Tôn là có địa vị tối cao, thực lực mạnh nhất.
Địa Ma Tôn cùng Kim Phật Chí Tôn dĩ nhiên có thể đánh ra chân hỏa.
Địa Ma Tôn thét dài một tiếng, mái tóc dài màu đen của hắn xông lên trời rồi xâm nhập vào trong hư không, che khuất cả ánh trăng, hai tay đen kịt của hắn đánh ra một chưởng, chưởng kình liền huyễn hóa ra một đám ác quỷ đen kịt khôn cùng, đánh về phía Kim Phật Chí Tôn. Trong đám ác quỷ kia lại có cả Ác Quỷ Vương, Ác Quỷ Lão Tổ…, không ngừng vây quanh Kim Phật Chí Tôn để cắn xé huyết nhục của ông.
Đây chính là tuyệt học độc môn của Địa Ma Tôn - Vạn Quỷ Quy Tông.
Thiên Ma chưởng mạnh nhất tại trên phương diện lực công kích, mà Vạn Quỷ Quy Tông lại mạnh tại phương diện lực bền bỉ, chỉ cần Địa Ma Tôn không bị tiêu hao hết năng lượng thì đám ác quỷ tựu được sinh ra đến vô cùng vô tận, vĩnh viễn không có thời điểm biến mất đi.
Kim Phật Chí Tôn tuy không sợ vạn quỷ cắn xé, nhưng nhất thời cũng không cách nào thoát thân, dù sao bốn phương tám hướng đều bị bao vây bởi vô số ác quỷ, ngay cả trong hư không cũng đều có ác quỷ không ngừng vọt tới, chưởng kình của Địa Ma Tôn không phải đơn giản mà có thể tránh đi như vậy đấy.
Đã không cách nào thoát thân, Kim Phật Chí Tôn cũng trở nên bất động, Kim Thân sáu trượng ngồi xếp bằng tại trong hư không, phía dưới là một đài sen Kim sắc cực lớn.
Đài sen vừa nở rộng ra, đám ác quỷ tiến đến bao nhiêu liền chết hết bấy nhiêu, căn bản không cách nào tới gần được Kim Phật Chí Tôn.
"Phật Quang mênh mông!"
Tầm mắt Kim Phật Chí Tôn nhắm hờ, trong lòng bàn tay hiện lên một chữ "Vạn" màu hoàng kim sáng chói, hệt như nó được khắc ở trên lòng bàn tay vậy. Bất chợt, ông vung tay đánh ra một chưởng.
Theo một chưởng này đánh ra, gợn sóng Kim sắc trùng thiên, công kích trực tiếp vào đám ác quỷ của Địa Ma Tôn.
"Ha ha, Kim Phật Chí Tôn, không phải ngươi muốn biết chúng ta có chuẩn bị cái gì sao?"
Địa Ma Tôn cả người lao lên trên bầu trời, ngạnh kháng cùng Kim sắc chưởng thủ, “phốc” một tiếng, Kim sắc chưởng thủ lập tức tan vỡ. Ngay một sát na trước đó, Địa Ma Tôn đã rút ra một cây huyết sắc trường thương phá vỡ chưởng thủ, sau đó tiếp tục đâm giết về hướng Kim Phật Chí Tôn.
Một thương này thật sự quá nhanh, nhanh đến mức Kim Phật Chí Tôn cũng phản ứng không kịp, đây không phải là lực lượng của Địa Ma Tôn, mà hoàn toàn là lực lượng của huyết sắc trường thương.
"Là thánh khí!"
Kim Phật Chí Tôn thình lình biến sắc.
Xoẹt một tiếng, Cửu Chuyển Kim Thân được xưng tụng là không kẻ nào có thể phá vỡ thì nay đã bị phá rách, mũi nhọn của huyết sắc trường thương đã đâm thủng bờ vai của Kim Phật Chí Tôn, mũi thương đâm thấu đi ra sau lưng, mang theo đại lượng Kim Sắc Huyết Dịch.
Trên mặt thoáng hiện lên vẻ đau đớn, Kim Phật Chí Tôn đem hết toàn lực chưởng một chưởng về phía Địa Ma Tôn.
Tay trái Địa Ma Tôn đồng dạng tung một chưởng nghênh đón.
Phanh!
Địa Ma Tôn bị chấn bay rớt ra ngoài.
Kim Phật Chí Tôn cũng bị nhấc lên, rơi xuống đài sen.