Diệp Trần lắc lắc đầu cười nói:
- Ngươi từ lúc nào không có chí khí như vậy, không phải nội môn thập đại đệ tử sao? Ta nghe nói mỗi năm đều có mấy người bị đào thải, xuất hiện gương mặt mới.
Ngô Tông Minh há hốc mồm, nói không ra lời, cảm thấy bản thân đúng là có chút không chí khí thật, lúc trước khi Diệp Trần vẫn là Luyện Khí Cảnh tầng thứ ssu, đã dám đối chiến cùng Luyện Khí Cảnh tầng thứ mười đỉnh phong Trương Hạo Nhiên, bây giờ hắn là Ngưng Chân Cảnh trung kì, sao không thể thay thế người khác, trở thành một trong nội môn thập đại đệ tử mới, không nói người khác, bản thân không lẽ chưa từng có suy nghĩ ấy sao? Chưa hẳn!
- Ngươi nói không sai, trước kia ta là đệ tử ngoại môn đệ nhất, không cảm thấy áp lực quá lớn, nhưng sau khi trở thành đệ tử nội môn, xung quanh toàn là tinh anh trong tinh anh, với thiên phú và thực lực của ta, căn bản không là gì, cho nên mới ẩn tàng suy nghĩ thực sự của mình, dự định từng bước đi lên, không cần quá kích tiến, bây giờ ngươi nói vậy, ta mới hiểu tại sao ta khoảng cách giữa ta và Trương Hạo Nhiên lại có xu thế mở rộng, bởi vì ta mất đi tinh thần dũng mãnh tịnh tiến, bắt đầu biến thành một thành viên đệ tử nội môn bình thường.
Gần mực thì đen gần đèn thì rạng, Ngô Tông Minh nếu như không ở cùng Diệp Trần, có lẽ hắn đã không ngộ ra những điều này, nhưng nhìn Diệp Trần biến hóa từng ngày, cảm thấy thành công của đối phương không phải ngẫu nhiên, đáng để suy ngẫm.
Niềm vui uống Quy Chân Đan tấn thăng thành thành Ngưng Chân Cảnh trùng kì tu vi biến mất, Ngô Tông Minh thở dài:
- Giờ thì ta tỉnh ra rồi! Cứ tưởng dựa vào Quy Chân Đan là có thể kéo gần khoảng cách giữa chúng ta, bây giờ nhìn lại, khoảng cách ngược lại càng ngày càng xa, chí ít trên đấu chí không bằng ngươi.
Diệp Trần mở cửa nhà mời đối phương vào, vừa đi vừa nói:
- Kì thực thiên phú giống như một tảng đá đệm, có thể giúp cho khởi điểm của ngươi cao hơn người khác, nhưng muốn liên tục tiến bộ, chỉ dựa vào thiên phú thì không ổn, cần phải lĩnh ngộ đạo và đi con đường của chính mình.
Ngô Tông Minh cười khổ một tiếng,
- Đạo và đường đối với ta mà nói quá xa vời, thật không biết ngươi đã đạt đến cảnh giới nào!
- Đúng rồi! Tìm ta có việc gì không?
Diệp Trần hỏi.
Ngô Tông Minh vỗ vỗ đầu,
- Suýt nữa thì quên việc chính, cuộc thi xếp hạng ba ngày sau cử hành, bây giờ phải đi rút thăm.
- Bây giờ rút thăm?
- Ừm, trừ nội môn thập đại đệ tử khóa trước, tất cả mọi người đều phải rút thăm, còn phải đăng kí tên, nếu không đợi đến ngày thi đấu mới tiến hành thì quá rắc rối.
- Nói cũng đúng, vậy cùng đi nhé!
Trên đường, Diệp Trần hiểu ra, đệ tử nội môn phân thành mười nhóm, mỗi nhóm đại khái có hơn năm mươi người, trong đó sẽ có một nội môn thập đại đệ tử được phân phối, tương đương với tuyên thủ hạt giống, mỗi nhóm nhỏ thi đấu mười vòng, tam cường mới có tư cách tiến hành quyết đấu, cạnh tranh nội môn thập đại đệ tử khóa này, những người khác dựa vào số trận thắng mà xếp hạng.
Quảng trường Võ Đạo.
Một chiếc thùng thăm lớn đặt ở đó, bên cạnh có hai nhân viên đăng kí.
Lúc nãy, đã có không ít đệ tử nội môn đang rút thăm.
- Mẹ, vận khí kém quá, sao lại chạy đến nhóm của tên Quỷ kiếm Lý Cuồng
- Ngươi vậy còn kêu kém, nhóm của ta là Huyết ảnh đao Mông Trùng, ai có thể đánh lại hắn, không còn cách nào khác, gặp hắn chỉ còn cách bỏ quyền.
Diệp Trần mặt lộ hoài nghi, xếp sau đoàn người.
Một lúc sau, đến phiên hắn.
Thò tay vào thùng rút một tấm mộc bài, giơ lên nhìn, thấy bên trên viết "Nhóm bảy số hai mươi tám, tuyển thủ hạt giống: Phùng Bình!
Bên cạnh, nhân viên đăng kí viết lên tên Diệp Trần và số nhóm.
Rút xong thăm, hai người lui ra ngoài, Ngô Tông Minh hỏi:
- Ngươi nhóm mấy, tuyển thủ hạt giống là ai?
- Nhóm bảy, tuyển thủ hạt giống là Phùng Bình.
- Phong Trung Phi (phi trong gió) Phùng Bình!
Ngô Tông Minh thoáng sững người, nói:
- Hắn xếp hạng sáu trong nội môn thập đại đệ tử, khinh công cao đến khó tin, nghe nói có thể di chuyển trong gió, nhẹ nhàng như không có gì, là kẻ khó nhằn nhất trong số mười người, may mà ta không phải gặp hắn, nếu không đến gấu áo cũng không sờ được.
Khinh công cao đến khó tin!
Diệp Trần cảm thấy có chút hứng thú, đối với hắn mà nói, khinh công cũng là ưu thế, không biết so với Phùng Bình thì thế nào.
Về phần Ngô Tông Minh là nhóm ba, tuyển thủ hạt giống tên Tiêu Dã, xếp hạng ba trong nội môn thập đại đệ tử khóa trước, thứ hạng còn cao hơn Bùi Thiếu Khanh và Quỷ kiếm Lý Cuồng, nội ngoại đều tu, phòng ngự và công kích cao đến đáng sợ, trên giang hồ có danh xưng "Cuồng nhân". Nguồn: http://truyenfull.vn
Rời khỏi quảng trường Võ Đạo, hai người ai về nhà nấy.
Ngày thứ ba.
Một đêm trước cuộc thi xếp hạng, Diệp Trần cuối cùng tu luyện đến Ngưng Chân Cảnh trung kì đỉnh phong, chân khí hùng hậu hơn trước ba phần, đồng thời, Thuần Quân Chân Khí cũng đạt đến đệ thất trọng đỉnh phong cảnh giới, khí kiếm tựa hồ ngưng thành thực chất, uy lực còn lớn hơn cả kiếm quang.
Mọi sự chuẩn bị đã xong, chỉ còn chờ cuộc thi xếp hạng ngày mai bắt đầu.
Đông, đông, đông!
Sáng sớm, quảng trường Võ Đạo Thanh Phong Sơn truyền đến tiếng chuông du dương, một hồi rồi lại một hồi, khuếch tán hơn mười dặm.
Trên đường núi, hào kiệt các phương ùn ùn kéo đến.
Trong số những người này, có chưởng môn tiểu tông môn, có tộc trưởng đại gia tộc, tiêu đầu tổng tiêu cục, thủ lĩnh bang phái, thủ lĩnh thương hội, thành chủ mấy thành phố phụ cận, còn có cả cao thủ có uy tín trên giang hồ.
- Lục chưởng môn, ngài cũng đến à!
- Đương nhiên phải đến rồi, Lưu Vân Tông là đệ nhất đại tông môn mấy vạn dặm quanh đây, tiểu tông môn chúng ta căn bản không thể so sánh, cho nên lần này mang theo mấy đệ tử ưu tú nhất đến quan chiến, hi vọng khích lệ được chúng.
- Ha ha, ta cũng mang hai thanh niên cao thủ của thương hội đến, để chúng biết thế nào là thiên tài, sau này bớt gây họa.
- Cùng lý cùng lý!
Mọi người không hay qua lại, nhưng cũng coi như biết nhau, túm năm tụm ba, có cười có nói, lúc này, ai quyền lực lớn, ai thực lực cường hãn đều thể hiện ra, bởi vì chỉ có cường giả mới khiến người khác vây quanh, chứ không phải đi vây quanh người khác.
Khu vực đệ tử nội môn, Diệp Trần tiện tay đóng cửa viện tử, bắt đầu đi lên quảng trường Võ Đạo đầy ắp tiếng người.
- Nhiều người quá!
Đi vào quảng trường Võ Đạo, Diệp Trần có chút giật mình.
Năm ngoái, hắn bởi vì bị Vương Cương đánh nằm bẹp trên giường một tháng liền, nên để lỡ thời cơ xem thi đấu, sao biết được tràng diện lại đồ sộ đến vậy.
Quảng trường Võ Đạo tổng cộng có mười bình đài cực lớn, bình đại hình tròn, cao ba mét, cùng những bình đài khác tổ hợp thành hình một đóa hoa, đại khí mỹ quan. Xung quanh mười bình đài là ghế khách quý quây thành một vòng tròn, trên ghế khách quý là ghế quần chúng, nhìn từ xa, cả quảng trường Võ Đạo giống như một cái nồi sắt, đáy nồi chính là địa điểm tỷ võ, thành nồi là vị trí người xem.
- Diệp Trần, ở đây.
Trên mảnh đất trống giữa bình đài và ghế khách quý, một đám đệ tử nội môn đang đứng ở đó, Ngô Tông Minh vẫy tay với Diệp Trần.
Dưới chân như nổi gió, Diệp Trần nhẹ nhàng đi qua.
Ngô Tông Minh kích động nói:
- Bình đài của nhóm ba và nhóm bảy một trước một sau, liền với nhau, chúng ta có thể đứng ở đây, nhưng ta bây giờ có chút thấp thỏm, ngươi xem, khách quý xung quanh đều là những nhân vật lớn, ngay cả phụ thân ngươi cũng đến.
Diệp Trần nhìn theo ánh mắt đối phương, quả nhiên nhìn thấy phụ Thân Diệp Thiên Hào và cả phụ mẫu Trầm Ngọc Thanh trên ghế khách quý.
Diệp Thiên Hào và Trầm Ngọc Thanh mỉm cười với Diệp Trần, ánh mắt có chờ mong và tự hào, họ chưa bao giờ dám nghĩ Diệp Trần có thể tham gia cuộc thi xếp hạng Đệ tử nội môn Lưu Vân Tông, cho dù tham gia, cũng là áp chót, nhưng bây giờ thì không giống vậy, việc Diệp Trần tấn thăng thành Võ giả Ngưng Chân Cảnh họ đều đã biết, cộng thêm hắn có thiên phú võ học, lọt vào top 200 có lẽ không vấn đề.
Diệp Trần chuyển cho họ nhãn thần yên tâm, sau đó mới thu ánh mắt.
Lúc này, đệ tử nội môn căn bản đều đã đến, chỉ có nội môn thập đạo đệ tử là vẫn chưa thấy đâu.
Bỗng nhiên!
Đám đệ tử ngoại môn trên ghế quần chúng phát ra những tiếng reo hò trùng thiên.
- Nội môn thập đại đệ tử đến rồi, ở giữa chính là Huyết ảnh đao Mông Trùng sư huynh đấy!
- Bên cạnh Mông Trùng sư huynh là Thiết Phiến Dịch Thanh sư huynh, còn có Tiêu Dã sư huynh, Chu Nhược sư tỷ, Bùi Thiếu Khanh sư huynh, khí tức của họ thật quá mạnh mẽ.
Cũng như những người khác, đệ tử nội môn cũng đồng loạt nhìn về phía lối vào.
Mười người này chính là nội môn thập đại đệ tử, bọn họ có khí chất bướng bỉnh, sát khí tứ tán; có thân cao hai mét, tựa yêu thú viễn cổ; có mặt mỉm cười, phong khinh vân đạml; có mặt tựa hoa đào, dáng diệu uyển chuyển; còn có mặt không biểu tình, nhãn thần lạnh như băng.
Mười người đi cùng nhau, một luồng khí thế phong vân ẩn hiện phát tán, khiến cho những người trên ghế khách quý cũng phải liếc nhìn.
- Mạnh quá, quang mang thế áp đảo người khác.
Ngô Tông Minh hít ngược một hơi lãnh khí.
Diệp Trần cười nhạt, không cảm thấy gì, nhìn quanh một vòng, hắn phát hiện phần lớn mọi người đều mất tự tin, không tự nhiên thu ánh mắt, đương nhiên, cũng có không ít người mắt lóe lên thần sắc hưng phấn, chỉ cần đánh bại họ, nội môn thập đại đệ tử khóa này sẽ có phần mình, con người sống cả đời để làm gì, không phải để nổi tiếng sao? Ai mà không muốn phong vẫn một cõi, phong vân vô hạn, được người khác sùng bái, mà nội môn thập đại đệ tử chính là khởi điểm tốt nhất.
Bởi vì bình đài ở những phương hướng khác nhau, nội môn thập đại đệ tử lần lượt tản ra, Diệp Trần bên này là "Phong Trung Phi" Phùng Bình, "Cuồng nhân" Tiêu Dã, còn có nội môn thập đại đệ tử Chu Nhược, tổng cộng ba người, mỗi nhóm cách nhau ba bước chân, khoảng cách không xa mà cũng không quá gần.
- Trong số đệ tử nội môn bên mình hình như chẳng có ai mạnh!
Phùng Bình nhìn lướt một vòng, nói với Tiêu Dã và Chu Nhược.
Tiêu Dã tóc dài chớm vai, cuồng dã vô cùng,
- Mọi chúng vần còn quá non, năm năm gần đây, lần lãnh môn nhất chỉ là ba người hạ bảng, với tình hình này, có hai người hạ bảng đã là không tệ.
Ánh mắt Phùng Bình di chuyển trên người bọn Diệp Trần, nhưng hắn không quá coi trọng, dù sao chưa đến Ngưng Chân Cảnh hậu kì tu vi, căn bản không thể lọt vài thập cường, năm năm nay, chỉ xuất hiện đệ tử hạch tâm quái thai Từ Tĩnh mà thôi, đến "Ám hương kiếm" Chu Mai cũng là ở Ngưng Chân Cảnh hậu kì tu vi đạt được danh hiệu nội môn thập đại đệ tử, sau đó trở thành đệ tử hạch tâm.
Chu Nhược mặt tựa hoa đào lạnh nhạt nói:
- Đừng quá chủ quan, cẩn thận lật thuyền trong khe, Lưu Vân Tông chưa hẳn không thể xuất hiện Từ Tĩnh sư tỷ thứ hai.
Ngô Tông Minh nói khẽ với Diệp Trần:
- Cuộc thi năm ngoái ngươi không được xem, Từ Tĩnh sư tỷ với Ngưng Chân Cảnh trung kì tu vi chiến thắng liên tiếp, trở thành thủ lĩnh nội môn thập đại đệ tử, đợi nàng tấn thăng thành đệ tử hạch tâm, Huyết ảnh đao Mông Trùng sư huynh mới có cơ hội thượng vị.
Diệp Trần gật gật đầu, thực lực Từ Tĩnh hắn không thể thấy được toàn cảnh, cho dù trên bình nguyên Tây Bắc, hình như cũng chưa sử dụng toàn lực, thật khó tưởng tượng rốt cục nàng mạnh cỡ nào, phải biết nội môn thập đại đệ tử không phải nhân vật đơn giản, đều có thực lực miểu sát võ giả đồng cấp, muốn vượt cấp chiến bại họ thực sự rất rất khó, gần như là không thể.
Lời vừa dứt, Ngô Tông Minh lại nói:
- Nhưng Huyết ảnh đao Mông Trùng sư huynh năm trước cũng không phải quá mạnh, đến năm ngoái mới bắt đầu cường thế quật khởi, không ai ngăn được, có người nói, thực lực của hắn đã đạt đến thập cường đệ tử hạch tâm, chỉ còn đợi cuộc thi xếp hạng kết thúc là lập tức khiêu chiến đệ tử hạch tâm.
Trong lúc hai người nói chuyện, nội môn Đại trưởng lão Lưu Vân Tông lướt lên bình đài trung tâm.
Hắng hắng giọng, Đại trưởng lão cao giọng nói:
- Các vị, hoan nghênh đến với cuộc thi xếp hạng Đệ tử nội môn Lưu Vân Tông tổ chức mỗi năm một lần, cuộc thi xếp hạng lần này cũng như trước kia, phân thành mười nhóm tiến hành thi đấu, mỗi nhóm có một tuyển thủ hạt giống, mã số 0, họ sẽ cùng nhóm nhỏ sau năm vòng tham gia thi đấu, trước đó coi như toàn thắng.
Trình tự thi đấu sắp xếp theo số thăm đã rút, đến số thăm của hai người nào thì hai đó lên đài giao thủ, thắng một trận được hai điểm, hòa một trận được một điểm, thua một trận 0 điểm, nhóm nhỏ gồm ba người có số điểm cao nhất mới có tư cách tiến hành quyết đấu, tranh đoạt vị trí trong nội môn thập đại đệ tử.
- Không phí lời thêm nữa, cuộc thi xếp hạng chính thức bắt đầu.
Lời vừa dứt, quảng trường Võ Đạo một lần nữa sôi trào, sóng âm trùng thẳng lên trời.
Gật gật đầu thỏa mãn, Đại trưởng lão lách mình trở lạu ghế trưởng lão Lưu Vân Tông.
Bên cạnh bình đài, các chấp sự đã bắt đầu rút thăm.
- Nhóm thứ nhất, số ba và số chín!
- Nhóm thứ hai, số năm và số hai mươi ba!
- Nhóm thứ ba,...
Nghe vậy, một đệ tử nội môn đi lên bình đài nhóm mình, cùng đối thủ chiến đấu.