Mục lục
Vợ yêu đem con bỏ trốn: Em dám sao? - Ôn Giai Kỳ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng nếu tổng giám đốc đã ra lệnh bọn họ cũng không dám không theo, lập tức vội vàng đi làm.


Vài phút sau Hoắc Hạc Hiên lại lên lầu chuẩn bị lấy cặp tài liệu đi làm.


Nhưng ngay khi anh đi lên điện thoại di động của anh đột nhiên lại vang lên, vì cơn giận của anh vẫn chưa tiêu tan cho nên tâm trạng cực kỳ kém nhận điện thoại: “Alo?”


“Tổng giám đốc Hoắc, anh có muốn gặp con trai anh không? Nếu không muốn tôi sẽ giết luôn con tin!”



Đọc nhanh ở VietWriter


Hóa ra vẫn là người kia!


Khuôn mặt Hoắc Hạc Hiên lập tức xanh mét: “Anh muốn tiền đến phát điên rồi sao? Lại dám giở trò này với tôi”


“Xem ra tổng giám đốc Hoắc vẫn không tin, được, vậy tôi sẽ gửi cho anh một tấm ảnh để anh có thể thấy rõ, nếu xác định đó là con trai anh thì ngay lập tức mang ba mươi lăm tỷ tới đây”.


Nói xong, người đàn ông liền cúp điện thoại.


Hoắc Hạc Hiên đứng đó không lâu, điện thoại di động của anh nhận được một tấm ảnh.


Trong bức ảnh là một đứa bé bị trói, cũng không biết là đang ở đâu, đứa trẻ mặc một chiếc áo khoác nhỏ màu cam bị một sợi dây thừng thô và lớn buộc vào một chiếc ghế nhỏ, làn da của cậu bé trắng như tuyết, khuôn mặt nhỏ tròn, mặc dù đôi mắt đó bị một miếng vải đen che lại nhưng cái miệng nhỏ lộ ra phía dưới còn có mũi.



Đọc nhanh ở VietWriter


Sau khi quan sát chốc lát, bước chân của Hoắc Hạc Hiên


như bị đông cứng lại.


Khuôn mặt đó đúng là con trai của anh, chính xác là cậu bé, bản thân anh đã nuôi năm năm không thể nào nhận sai được.


Thế nhưng, Hoắc Minh Thành...


Anh bỗng nhiên ngẩng đầu lên lại phát hiện không biết từ khi nào cậu bé đáng lẽ đang ngủ trên giường anh không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, lúc này đang đứng ở cửa cầu thang lầu hai gắt gao nắm chặt đồ chơi mô hình trong tay, vẻ mặt tái nhợt nhìn chằm chằm anh.


Trái tim Hoắc Hạc Hiên trong nháy mắt rơi xuống đất.


Sau khi xóa tin tức rác rưởi kia đi, anh ngay lập tức bước nhanh đến: “Con thức dậy khi nào vậy? Tại sao ngay cả quần áo cũng không mặc đã đi ra?” .


Anh muốn ôm cậu bé trở lại phòng để mặc quần áo.


Nhưng Hoắc Minh Thành lại đột nhiên lui về phía sau một bước tránh được anh, nói: “Ba, vừa rồi ba nói chuyện với ai vậy? Ai bị bắt cóc?”.


Thằng nhóc này lại còn nghe được cuộc điện thoại vừa rồi của anh.


Hoắc Hạc Hiên tùy tiện nói: “Không, điện thoại của công ty mà thôi, con nghe lầm rồi”.


“Con nghe thấy rồi, có phải có người nói con trai ba bị bắt cóc phải không? Phải không?” Giọng nói của Hoắc Minh Thành đột nhiên trở nên vô cùng bén nhọn, cậu bé nắm chặt nắm đấm nhỏ lớn tiếng chất vấn ba.


Hoắc Hạc Hiên không hiểu tại sao: “Đúng vậy, nhưng không phải con đang đứng ở đây sao?”


Hoắc Minh Thành không nói gì nữa Cũng không biết có phải ảo giác của Hoắc Hạc Hiên hay


không, trong nháy mắt anh nhìn thấy cả người cậu bé run rẩy, khuôn mặt nhỏ bé càng thêm tái nhợt dọa người.


Thằng nhóc này, chuyện gì đã xảy ra với nó vậy?


Hoắc Hạc Hiến cho rằng cậu bé bị lạnh, vì vậy lại tiến đến một lần nữa: “Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa, ba ôm con đi lên mặc quần áo, trời lạnh như vậy con sẽ bị bệnh”.


Anh cúi xuống và chuẩn bị ôm cậu bé.


Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của VietWriter khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!


Hãy quay lại ủng hộ Website VietWriter để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !


Nhưng cậu bé này bỗng nhiên giống như phát cuồng không mặc quần áo cũng không mang giày, cứ như vậy như người mất hồn từ trên cầu thang chạy xuống.


“Hoắc Minh Thành, con đang làm gì vậy? Con mau quay lại ngay!”


Hoắc Hạc Hiên nhìn thấy lập tức nóng nảy, cũng vội vàng từ trên lầu đuổi theo xuống, đáy mắt tức giận hận không thể lập tức đánh cái mông nhỏ của cậu bé.


Thằng nhóc này rốt cuộc nó trở nên không nghe lời như vậy từ khi nào?


Một đường đuổi theo, cũng may lúc Hoắc Minh Thành sắp chạy ra khỏi cửa lớn, anh rốt cục bắt được cậu bé sau đó xách áo sau của cậu bé mang cậu bé trở về.





Bất kể anh có làm gì đều không ngăn cản được liên hệ giữa bọn họ, mặc dù bây giờ cậu bé còn không biết đó chính là mẹ mình!


Hoắc Hạc Hiên nhắm mắt lại, cuối cùng anh thỏa hiệp.


“Được, ba sẽ đưa con qua đó, nhưng con phải lên mặc quần áo cho ấm”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK