“Cô gái, cô không sao chứ? Hôm nay lạnh như thế này, lại còn mưa to, sao cô lại không trở về nhà mà ngồi đây làm gì?”
Đọc nhanh ở VietWriter
Ôn Giai Kỳ nghe vậy mới chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn người này.
Đây là một người phụ nữ trung niên tầm khoảng bốn mươi tuổi, mặc một chiếc áo khoác dày màu đỏ tươi. Trên vạt áo đã vón thành cục, từ xa đã có thể ngửi thấy mùi dầu mỡ trên người bà ta.
Xem ra đây chắc là mẹ hoặc là vợ của một gia đình nào đó. Ôn Giai Kỳ lắc đầu nói: “Không sao”
“Không sao mà cô còn không về nhà à, người nhà cô chắc là đang mong cô lắm đấy. Có phải cô bị lỡ xe buýt không? Ôi, cô gái, tôi nói này, giờ này rồi không còn xe buýt nữa đâu, hay là tôi bắt xe taxi cho cô nhé”
Đọc nhanh ở VietWriter
Bà dì này rất nhiệt tình, nhìn thấy Ôn Giai Kỳ vẫn ngồi đó không nhúc nhích, thể là bà ta còn định bắt xe giúp cô.
Ôn Giai Kỳ nghe vậy, vội vã xua tay: “Dì à, không cần đâu, thật đấy.”
“Cô gái này, tôi thấy chắc là cô phải chịu ấm ức gì đấy rồi đúng không, không sao đâu, cuộc đời con người rất dài, sẽ luôn có những trở ngại. Nhưng mà chỉ cần cô bước qua được thì không sao nữa, cô phải nghĩ đến những người yêu thương cô, mong nhớ cô chứ?”
Bà dì từng trải dường như nhìn ra được điều gì đó, bà ta thở dài khuyên nhủ Ôn Giai Kỳ. Ôn Giai Kỳ giật mình. Người đợi cô ư?
Đúng vậy, sao cô có thể quên mất chứ? Cô vẫn còn có người đang đợi mình mà. Ba mẹ mất rồi, người thân cũng hững hờ. Nhưng cô vẫn còn có người đợi cô quay về đó chính là các con! Con cái của cô, cô còn cần gì hơn chúng chứ?
Cuối cùng Ôn Giai Kỳ cũng từ trong mộng tỉnh dậy, cô đứng dậy ngay lập tức. “Dì à, cảm ơn dì, tôi biết rồi”
“Ừ, cô biết rồi thì tốt, thể thì nhanh về đi thôi.”
Bà dì cười cười, nói một câu bảo cô nhanh chóng về nhà. Sau đó cầm chiếc túi trên tay bước đi như bay, hình như là bà ta cũng đang nhanh chóng đi về nhà.
Ôn Giai Kỳ đứng trong gió lạnh một thời gian rất lâu, bờ môi tím tái run cầm cập. Cuối cùng rùng mình một cái, sau đó cô bắt một chiếc taxi rồi rời đi.
Cô nhanh chóng đi đến chỗ con trai lớn của mình, cậu bé vẫn còn đang chờ cô. Đêm ngày càng khuya.
Mưa đông càng lúc càng rơi nặng hạt, trong gió lạnh ban đêm, không khí dường như càng trở nên lạnh. hơn. Chỉ nhìn thoáng qua, Ôn Giai Kỳ đang ngồi ở trong xe cũng cảm thấy ớn lạnh. Vì vậy cô phải quấn chặt lấy quần áo của mình, cảm giác được trên đầu ướt sũng, cô muốn tìm cái gì đó để lau đi, nhưng do đi quá vội vàng nên cô không mang theo đồ gì ngoài túi châm cứu.
Thôi vậy, cứ đành như vậy thôi. Đã giờ này rồi, cũng không biết Minh Thành có còn thức hay không? Ôn Giai Kỳ không để ý đến bản thân mình nữa, cô liếc nhìn màn đêm đen ở ngoài cửa sổ xe, không hiểusao lại cảm thấy lo lắng.
Vẫn may vì đêm đã khuya, trên đường cũng không có nhiều xe, cả đường thông thuận, chỉ mất hơn hai mươi phút chiếc xe đã đưa cô đến Vịnh nước Cạn.
Ôn Giai Kỳ quay lại nhìn căn biệt thự một lần nữa, cuối cùng xác định là đèn trong biệt thự không còn sáng nữa, cô mới xoay người, chuẩn bị rời đi.
“Bác sĩ Ôn? Bác sĩ Ôn?”
Đúng vào lúc này, phía sau lưng cô đột nhiên vang lên âm thanh có người gọi cô. Ai?