Về chỗ ở của Ôn Giai Kỳ, Hoắc Hạc Hiên quả thật chưa từng quan tâm tới, anh vẫn cho rằng cô ở chỗ cậu của cô, mà Ôn Giai Kỳ cũng nói với anh như vậy.
Cho đến hôm nay anh mới biết được người phụ nữ này căn bản đã lừa gạt anh, cô tìm một căn nhà khác để ở.
Đọc nhanh ở VietWriter
Hoắc Hạc Hiên mang theo một thân hàn khí đi cùng con trai lái xe tới khu phố cổ, không thể chấp nhận được môi trường cũ kỹ cùng bẩn thỉu này, trên đường tới đây khi còn chưa tới nơi, trên mặt anh đã xuất hiện vẻ cực kỳ chán ghét.
Nhưng, Hoắc Minh Thành bên cạnh lại không giống.
Khi cậu bé nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài càng ngày càng gần chỗ mẹ ở, cái đầu nhỏ nằm sấp bên cửa sổ kia hận không thể chui ra ngoài cẩn thận tìm mẹ của mình.
Đáng tiếc, lần này sau khi cậu bé tới nơi mẹ sẽ không giống như trước kia dang rộng hai tay vui vẻ chào đón cậu bé. Khi bọn họ đến dưới lầu, cậu bé liếc mắt một cái thấy nơi đó vây quanh rất nhiều người, còn có một bé gái đang hoảng hốt, bị một người dắt đứng trong đám người. Đó không phải là Ninh Dương sao?
Hoắc Minh Thành nhìn thấy vội vàng kêu dừng xe lại, cậu bé lập tức nhảy ra từ bên trong chạy đến chỗ em gái.
Đọc nhanh ở VietWriter
“Ninh Dương”
"A." Đang bị một ông chú người lạ giữ lại, Ninh Dương bỗng
nhiên nghe được giọng nói vô cùng quen thuộc, cô bé mang theo khuôn mặt nhỏ bé kinh hoàng cùng bất an lập tức quay lại.
Là anh trai! Anh Minh Thành đến rồi!
Cô bé nhìn thấy vậy một trận tủi thân dâng lên, bỏ tay chú này chạy về phía anh trai: “Anh Minh Thành, anh rốt cục cũng tới, hu hu hu!”.
Cô bé nhào vào vòng tay của anh trai mình.
Cô bé quá sợ hãi lại lo lắng, cả đêm không nhìn thấy mommy cũng không thấy hai anh trai, trong lòng không chịu được mà vô cùng hoảng sợ.
Hoắc Minh Thành nhìn thấy vậy đôi bàn tay nhỏ bé càng ôm chặt lấy em gái.
Hoắc Hạc Hiên đi xuống nhận ra bé gái này chính là cô bé ngày hôm qua anh đã nhìn thấy ở bệnh viện, cũng là con gái riêng của Ôn Giai Kỳ, nghĩ đến đây bỗng dưng đáy lòng anh lại xuất hiện một trận không vui, giữa lông mày lạnh lùng có thể nhìn ra một tia chán ghét.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao cháu lại ở dưới này? Mẹ cháu đâu?”
Tuy không thích thì không thích nhưng nhìn thấy một đứa bé như vậy một mình ở dưới lầu, hơn nữa nơi này thoạt nhìn còn lộn xộn như vậy, Hoắc Hạc Hiên vẫn nhíu mày hỏi một câu.
Ninh Dương đang được anh trai ôm đột nhiên nghe được giọng nói của ba, nhất thời cô bé giật mình một cái, lập tức rụt xuống trốn sau lưng anh trai.
Hoắc Hạc Hiên: "..” Hoắc Minh Thành: “...” Cuối cùng, cậu bé kiên nhẫn nhìn về phía em gái mìnhhỏi, “Ninh Dương, có chuyện gì xảy ra vậy? Mặc Hi đâu?”
Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của VietWriter khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!
Hãy quay lại ủng hộ Website VietWriter để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !
“Anh Mặc Hi đâu?”
Ninh Dương nghe xong lúc này mới nói bằng cái miệng nhỏ nhắn: “Anh Mặc Hi không thấy đâu nữa, hôm qua sau khi anh đi thì anh Mặc Hi về, nhưng nghe nói anh đi rồi anh Mặc Hi cũng đi ra ngoài tìm anh, sau đó không thấy anh ấy nữa, hu hu hu, mommy đi tìm anh ấy cũng không thấy”
Người đàn ông này quả nhiên trong lòng đang giận đến cực điểm.
Có một đứa con gái ngoài giá thú thì cũng thôi đi, hiện tại còn có thêm một đứa con ngoài giá thú nữa, điều này ai có thể chịu nổi? Coi như là hết phụ nữ nữa anh cũng cảm thấy ghê tởm cô, bây giờ chỉ nhìn thấy cô hay chỉ cần nghe đến tên cô là anh thấy buồn nôn.
Đúng lúc này điện thoại di động của anh lại vang lên một lần nữa.