Sau khi nghe tin con trai lén lút chạy xuống dưới tầng, Hoắc Hạc Hiên tạm dừng cuộc họp rồi. chạy vào phòng làm việc quát lớn.
Mặc Hi: ".."
Đọc nhanh ở VietWriter
Mặc Hi cũng rất uất ức, cậu ta muốn nói rằng mình căn bản không phải con trai mà anh muốn tìm, cậu ta là một người khác. Cậu ta nào biết được cậu bé cứng đầu ấy bỗng nhiên muốn chạy xuống dưới cơ chứ?
Mặc Hi ủ rũ ngồi trên ghế sô-pha, bưng cái mặt rầu rĩ khó chịu.
"Ba, ba đừng la con nữa. Con cũng buồn bực lắm chứ! Con muốn chạy xuống dưới thì đương nhiên là chạy đi chơi rồi. Con đã năm tuổi rồi, không còn là một đứa trẻ bé bỏng nữa, không thể bị nhốt mãi được."
"Gì cơ?"
Đọc nhanh ở VietWriter
Hoắc Hạc Hiên ngồi ở bàn làm việc, tưởng đầu mình nghe nhầm rồi!
Hoắc Minh Thành là một người tuyệt đối không nói một lần quá nhiều, càng không nói với người khác cậu bé đang rất buồn bực. Tính cách cậu bé lầm lì đến mức khép mình, lúc giận dỗi chỉ tự khóa chặt cửa nhốt mình trong phòng. Nhất định không thể nào nghe được từ "buồn bực" từ miệng cậu bé. Huống chi, cậu bé còn nơi không thể nhốt mình như thế nữa, cậu không còn là một củ cải bé nữa rồi, cậu muốn ra ngoài đi chơi.
Hoắc Hạc Hiên nhíu nhíu mày cảm thấy hơi không bình thường lắm. Anh đi ra khỏi bàn làm việc, đi thẳng đến trước mặt thằng bé.
"Hoắc Minh Thành, ngẩng đầu lên nhìn ba, ba hỏi con này, có phải cô ấy đã nói gì với con rồi không?"
"Gì?"
Mặc Hi ngẩng đầu lên ngay, chớp chớp đôi mắt cún con nhìn ba.
Hoắc Hạc Hiên nhìn thấy thế, càng lạnh lùng nghiêm túc nhíu chặt mày hơn: "Chính là cô bác sĩ đã dẫn con đến đây. Sáng nay cô ấy đã nói với con những gì rồi? Sao con bỗng nhiên lại theo cô ấy qua đây? Rốt cuộc giữa hai người đã có chuyện gì rồi?"
Đây hoàn toàn là giọng điệu chất vấn. Cô bác sĩ ấy trong lời nói của anh giống như đã làm ra tội ác tày trời gì đó với con trai anh, nét mặt tràn ngập sự chán ghét và căm hận.
Thì ra, bình thường anh cũng bắt nạt mẹ như vậy sao?
Một người đàn ông, vứt bỏ một người phụ nữ cùng hai đứa con đã đành, lại còn đến mắng mỏ, bắt nạt cô ấy?
Mặc Hi tức giận rồi, nhảy đứng phắt dậy trên ghế sô-pha, ưỡn ngực vênh mặt đứng ở trước mặt ba: "Ba, ba nói thế là có ý gì? Cô ấy làm gì rồi chứ? Cô ấy chữa bệnh cho ba, còn dẫn con đến tận đây, cô ấy làm sai cái gì rồi mà ba phải chất vấn như vậy chứ?"
Đứa trẻ này còn dùng cả hai chữ "chất vấn" luôn rồi.
Hoắc Hạc Hiện giật cả mình.
Trước giờ anh không hề biết đứa trẻ này còn biết cãi nhau nữa. Trước đây cậu bé một là trốn đi bực tức một mình, hai là tự nhốt mình không muốn gặp ai, từ bao giờ đã học được cái kiểu cãi nhau với ba như thế rồi?
"Hoắc Minh Thành, không phải ba chất vấn cô ấy. Chỉ là ba muốn nói với con đừng dễ dàng tin tưởng người khác như thế!"
"Cô ấy có phải người khác đâu! Cô ấy là người đối xử với con tốt nhất nhất luôn!"
Mặc Hi cuối cùng cũng bùng nổ giận dữ rồi. Sau khi cậu bé lao đến phẫn nộ quát vào mặt người ba khốn nạn, nhảy từ ghế xô-pha xuống chạy thẳng ra ngoài cửa. Cái ông khốn nạn ấy, cậu bé không thèm ông ấy làm ba mình thì có!
Nhưng hôm nay, nếu nghĩ kỹ lại, đúng là những nhận xét của anh có phần quá đáng.
Mặc dù người phụ nữ kia đáng ghét, nhưng cậu bé nói đúng, cô ấy chữa bệnh cho anh, lại còn thật lòng thật dạ với đứa trẻ, anh không nên dùng cái nhìn phiến diện ấy vụ không hãm hại cô trước mặt cậu bé.
Hoắc Hạc Hiên ôm đứa con trai ngoan ngoãn lên, lại đi vào phòng làm việc.
Mà