Anh từ nhỏ đã có tật lựa đồ ăn, hoàn cảnh gia đình lại khá giả, vì thế có những thứ sau khi anh ăn thử mà không thích, thì sẽ không làm thứ đó cho anh ăn lần nữa, đối với sủi cảo thì trước đây khi Ôn Giai Kỳ theo ba mẹ đến nhà họ Hoắc, bởi vì bọn họ đến từ phương bắc nên nhà họ Hoắc đã đặc biệt chuẩn bị những thức ăn này.
Sau lần đó, Ôn Giai Kỳ nhớ rất rõ, người con trai lớn hơn cô năm tuổi này, chỉ cắn có một miếng, thì anh đã không ăn thêm một lần nào nữa.
Anh nói khó ăn muốn chết!
Đọc nhanh ở VietWriter
Ôn Giai Kỳ cúi cặp mắt xuống, không nhìn qua phía đối diện nữa, mà chuyên tâm đút cho con gái ăn.
Vậy mà, mấy giây sau...
“Ba, có phải rất ngon không?”
“Cũng tạm được.”
Hoắc Hạc Hiên chầm chậm nuốt miếng sủi cảo đó xuống, không có để lộ biểu cảm năm xưa của anh, ngược lại, sau khi anh cảm nhận mùi vị trong miệng, rất chân thành mà gật đầu.
Ôn Giai Kỳ ngây ra!
Cô có phải đã nhìn nhầm? Anh nói cũng tạm được? Nhưng anh năm đó rõ ràng là vừa ăn vào đã nhả ra mà.
Ôn Giai Kỳ ngồi chăm chú nhìn, rất lâu cũng không có nhìn đi chỗ khác.
Đọc nhanh ở VietWriter
Có lẽ là đã cảm nhận được, người đàn ông đang ăn đối diện đã ngước mắt lên, đột nhiên, ánh mắt như nước đó đã nhìn qua đây, đúng lúc đã nhìn trúng mắt của Ôn Giai Kỳ.
Ôn Giai Kỳ: "..”
.
Xém chút, bị dọa đến cả đôi đũa đang cầm trên tay cũng bị rơi xuống!!
Cô đã điên rồi sao?
Tại sao lại nhìn chăm chăm anh như vậy, cô có bệnh sao.
Trái tim của Ôn Giai Kỳ cũng xém từ trong ánh mắt đi ra luôn, vội vàng thu lại ánh nhìn, cô giả bộ giúp con pha nước chẩm, tránh ánh mắt của người đàn ông này.
Cũng may, sau khi ánh mắt cô được thu về, bởi vì công ty đột nhiên gọi điện thoại đến, sau khi Hoắc Hạc Hiên bắt máy, cũng không biết xảy ra chuyện gì, đã vội vàng hấp tấp chạy đi.
“Mẹ, có phải mẹ đang sợ ba không?”
Không ngờ đến, ba vừa đi, Ninh Dương thường ngày hay ngây ngô, bây giờ lại nhìn thấy được tâm tư người khác, âm thầm hỏi mẹ.
Ôn Giai Kỳ đương nhiên không thừa nhận rồi!
Cô vội vàng nhét một miếng sủi cảo vào miệng của cô bé, chặn miệng cô bé lại: “Không có không có, ăn nhanh đi, ăn no thì mẹ dẫn con đi tắm”
Cô bé lúc này mới không nói nữa.
Sau khi ăn xong bữa tối, bởi vì Ôn Giai Kỳ đã ở lại đây, buổi tối hôm nay, những đứa trẻ cũng không có đến làm phiền ba nữa, sau khi mạnh ai nấy tắm rửa xong thì đều đã chạy vào phòng của Ôn Giai Kỳ, bám lấy cô để cô kể chuyện trước khi ngủ.
Ôn Giai Kỳ đương nhiên là rất vui lòng rồi.
Khi cô chăm sóc cho Mặc Hi và Ninh Dương, buổi tối hay thường xuyên kể chuyện cho bọn chúng nghe, việc đó đã trở thành thói quen của bọn chúng, bây giờ còn thêm đứa con trai lớn.
Đương nhiên, khi cô làm việc này, sẽ càng vui hơn.
Vì thế tối hôm nay, bọn trẻ đều ở trong phòng của mẹ ngủ, sau đó mới nhờ chị Vương giúp việc ẵm bọn chúng về phòng của mình.
Một giấc ngủ say.
Ngày hôm sau.
Ôn Giai Kỳ bị tiếng rõ cửa đánh thức.
“Mẹ ơi mẹ ơi, mẹ đã dậy chưa? Con là Ninh Dương bảo
bối đây,huhu..., mẹ mau dậy đi”
Tiếng khóc này!
Ôn Giai Kỳ đã dậy ngay lập tức, sau đó từ giường bò dậy vội vàng ra mở cửa.
Quả nhiên là Ninh Dương, mới sáng sớm, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, cô bé đang mặc chiếc áo ngủ màu hồng, trong tay còn đang ôm một con thú nhồi bông là con thỏ có tai dài, đang khóc ngay trước cửa phòng của Ôn Giai Kỳ.
Ôn Giai Kỳ hết hồn, vội vàng cúi xuống ôm cô bé: “Sao thế? Con gái, sao đột nhiên lại khóc chứ? Nói cho mẹ nghe, đã xảy ra chuyện gì nào?”
Cô tưởng, cô bé ở đây không quen?
Nhưng sau khi cô bé được ôm vào lòng cô, lại khóc nứt nở nói: “Mẹ ơi, Ninh Dương cũng muốn đến nhà trẻ, các anh đều được đi nhà trẻ, chỉ còn... Chỉ còn Ninh Dương là không được đi, mẹ ơi.”
Nói không đầy hai câu, lại khóc thét nữa.
Không, điều đó là không thể nào, anh bây giờ vẫn chưa biết cô bé là con gái của anh, vả lại, cô cũng không muốn cho anh biết.
Nếu đã như vậy, thế thì cô còn có lí do gì để tìm anh chứ?
Ôn Giai Kỳ ôm chặt con gái của mình, có ý an ủi cô bé: “Thế... Chúng ta về nhà trẻ lúc trước học được không?”
“Đừng, đừng mà, Ninh