Cô kích động đến nỗi nói năng lộn xộn, hoàn toàn không hề để ý đến người giúp việc mắng đến đỏ mặt tía tai ở phía sau.
Đọc nhanh ở VietWriter
Hoắc Minh Thành ngồi ở bên cạnh, liếc mắt nhìn cô với vẻ vô cùng lạnh lùng. Chiếc xe này là của con được chưa?
Mommy ngốc nghếch! Hai mẹ con phi như bay rời khỏi Vịnh Nước Cạn, một lúc sau đã vứt bỏ ngôi biệt thự ở phía sau.
"Minh Thành, tiếp theo chúng ta đi đâu đây? Đi ăn cái gì ngon ngon hay là để dì đưa cháu đi chơi?"
Chạy băng băng trên con đường, bởi vì tâm trạng đang vô cùng tốt nên Ôn Giai Kỳ bắt đầu nghĩ hôm nay cô muốn muốn đưa con trai đi những nơi cậu bé muốn mới được, dù sao bây giờ đã như vậy rồi.
Hoắc Minh Thành ngồi ở bên cạnh nghe thấy điều này, đôi mắt xinh đẹp của cậu bé cuối cùng cũng sáng bừng lên.
Đọc nhanh ở VietWriter
Cậu bé thật sự rất ít khi ra ngoài chơi và cũng rất ít khi vận động.
Bởi vì mỗi lần đi những nơi đó, sau khi người khác thấy cậu bé không nói gì và cũng không chơi với bọn họ, bọn họ sẽ nói rằng cậu bé là đứa trẻ có vấn đề và cười cậu bé, mắng cậu bé.
Cho nên cậu bé vô cùng ghét nhà trẻ, cũng như từ chối đi đến bất kỳ nơi nào đông người. Hơn nữa bởi vì sức khoẻ của cậu bé không tốt nên ba cũng sẽ không đưa cậu đi, có đôi khi dù có được đi thì cậu bé cũng bị bao vây bởi một nhóm vệ sĩ, không hề vui chút nào.
"Khu vui chơi."
Cậu bé im lặng một lúc, cuối cùng cũng nói ra ba chữ mà mình muốn nói ra từ lâu.
Ôn Giai Kỳ liếc mắt nhìn con trai, phát hiện ra ánh sáng trong đôi mắt cậu thì cũng vui vẻ mà đồng ý: "Được rồi, chúng ta đi đến khu vui chơi. Cháu yên tâm, hôm nay dì đảm bảo sẽ khiến cho cháu chơi vui vẻ!
Sau đó cô đạp chân, chiếc xe lập tức chạy như bay.
Cô cũng rất muốn biết tại sao đứa trẻ này lại không thích vận động? Chẳng phải chơi game cũng là vận động sao? Tại sao bây giờ cậu bé lại vui vẻ như vậy?
Ở bên phía Hoắc Hạc Hiên, khi anh họp xong và quay về văn phòng mới biết Vịnh Nước Cạn xảy ra chuyện.
Vừa mới biết tin, anh ném tập tài liệu mà mình vừa lấy về ở trong tay xuống bàn. "Tại sao lão già ấy lại biết chuyện này?"
"Tôi đã... đã điều tra rồi, không có ai trong biệt thự dám nói ra cả. Không biết có phải là những bác sĩ đó hay không?"
Lâm Tử Khang nơm nớp lo sợ.
Kết quả anh ta vừa mới dứt lời, giọng nói của người đàn ông đó càng đáng sợ hơn: "Não cậu bị úng nước sao? Những bác sĩ mà tôi tìm, bọn họ dám nói ra nửa chữ sao? Đi điều tra ngay cho tôi, xem rốt cuộc ai đã tiết lộ chuyện này ra ngoài"
"Vâng, vâng, vâng" Lâm Tử Khang nhanh chóng gật đầu như củ tỏi.
Quả thật là như vậy, kể từ khi sức khoẻ của ông cụ Hoắc càng ngày càng yếu đi thì không có ai trong nhà họ Hoắc dám tiết lộ gì về chuyện sức khoẻ của cậu chủ nhỏ không tốt. Nếu không bọn họ chỉ có một chữ, đó là "chết".
Theo như suy nghĩ này thì đó không phải là ý của cậu chủ nhỏ mà chính là ý của người phụ nữ đó rồi.
Wow! Người phụ nữ này thật sự sắp tiêu đời rồi.
"Cậu... gọi điện ngay cho người phụ nữ đáng chết đó, nói với cô ta rằng nếu như... nếu như hai mươi phút nữa tôi vẫn chưa nhìn thấy cô ta đưa con trai... của tôi về, tôi sẽ khiến cho cả nhà cậu... của cô ta chôn theo cô ta!"
Hoắc