Nhưng cuối cùng thì cô vẫn đồng ý ra ngoài cùng anh chàng bạn thân vào tối hôm nay. Lý do là anh ta nói anh ta có một vài quyển sách có liên quan đến vấn đề này.
Đọc nhanh ở VietWriter
Sau đó thì Ôn Giai Kỳ đồng ý đi cùng anh ta.
Thực sự là cô vô cùng nhớ đứa con trai bé bỏng của cô.
Tối ngày hôm đó Ôn Giai Kỳ không hề đến chỗ Vịnh nước Cạn.
Lâm Tử Khang không biết cậu chủ nhỏ ở trên tầng đang cảm thấy thế nào, chứ còn từ trên người của người đàn ông đang ngồi ở trong phòng khách kia thì anh ta đã cảm nhận được một luồng khí vô cùng lạnh lẽo đang lan ra cả căn phòng.
"Thế nào rồi? Vẫn không tìm được người à?”
Đọc nhanh ở VietWriter
“Không tìm được, chúng tôi đã tới nhà mơ của cô ta hai lần rồi nhưng đều không tìm được người, hơn nữa chúng tôi cũng đã ngồi ở đó đợi rất lâu nhưng vẫn không hề thấy cô ta đi ra. Trợ lý Lâm này, có khả năng cô ta không trở về đó không?”
Trước mặt Lâm Tử Khang, mấy người vệ sĩ lộ ra vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ, sau đó báo cáo với anh ta về mọi chuyện tối hôm qua.
Đúng là không thể loại bỏ khả năng này. Bởi vì vào chiều ngày hôm qua, hai người này đã cãi nhau một trận, trong cơn tức giận đến đỉnh điểm thì Ôn Giai Kỳ đã xô ngã cả dì Trần.
Haiz!
Lâm Tử Khang cảm thấy vô cùng nhức đầu.
Mắt thấy thời gian đã rất muộn rồi thể nhưng Hoắc Hạc Niên ngồi ở trong phòng khách vẫn chẳng hề buồn ngủ chút nào, ngược lại dường như anh càng tỉnh táo hơn, ánh mắt sắc bén giống như muốn giết người vậy. Lâm Tử Khang thấy vậy thì quyết định để bản thân anh ta tự đi tìm người xem sao.
Nhưng đúng lúc này điện thoại của anh ta lại đột nhiên vang lên.
“Alo!”
“Trợ lý Lâm, cuối cùng thì tôi cũng đã tìm thấy cô Ôn rồi! Cô ta vừa đi ra từ khu vực nội thành, bây giờ đang ngồi trên một con xe BMW X5 đi đến Vân Đoạn Nhất Phẩm”
“Anh nói cái gì? Vân Đoạn Nhất Phẩm sao?”
Lâm Tử Khang nghi ngờ không biết có phải mình nghe nhầm rồi hay không? Vân Đoan Nhật Phẩm?
Vân Đoạn Nhất Phẩm mà anh ta vừa nói có phải là cái Vân Đoạn Nhất Phẩm ở đối diện tập đoàn Hoắc thị của bọn họ không? Chính là cái công ty điện tử công nghệ cao phát triển rất mạnh trong mấy năm gần đây khiến cho tập đoàn Hoắc thì cũng phải chú ý đấy hả?
Cô bị làm sao thế? Đi đến công ty đó để làm gì vậy? “Anh có nhìn nhầm không vậy? Không có chuyện gì thì cô ta chạy đến đó làm gì chứ?”
"Chuyện này tôi cũng không rõ lắm, nhưng thực sự là có người nhìn thấy cô ta rồi, hơn nữa còn chụp ảnh gửi cho tôi đấy”.
Anh chàng vệ sĩ này vừa nói trong điện thoại vừa thuận tay bấm gửi bức ảnh kia tới điện thoại của Lâm Tử Khang.
Người đàn ông đang đau đầu kia vừa nghe thấy thế thì lệ khí giữa hai hàng lông mày càng dày đặc hơn: “Ai cho cô ta lá gan này hả? Cô ta không biết bây giờ là thời gian tôi phải châm cứu à? Thế mà cô ta còn dám đi đến chỗ khác?”.
Người đàn ông này đúng là đã quen cái thói ngang ngược bá đạo rồi.
Ôn Giai Kỳ chỉ là có lòng tốt mới tới chữa bệnh cho anh một lần mà thôi, nhưng trong mắt Hoắc Hạc Hiên thì anh đã coi cô là bác sĩ tư nhân của anh rồi. Ngoài anh ra thì cô không được chữa bệnh cho người nào khác.
Cuối cùng thì Lâm Tử Khang cũng không nhịn được nữa mà thốt lên: "Tổng giám đốc, cô Ôn không có nghĩa vụ phải điều trị cho ngài. Cô ta đến đây khám bệnh chỉ đơn thuần là vì muốn gặp cậu chủ nhỏ mà thôi. Bây giờ cô Cô