Tất cả mọi người đều sững sờ, mãi đến khi dì Trần ngừng co giật trên mặt đất, mọi người chăm chú nhìn và phát hiện ra có một cây kim dài màu bạc, lúc này mọi người mới hiểu ra.
Ôi trời ơi!
Đọc nhanh ở VietWriter
Trong chốc lát, mọi người đều cảm thấy sởn gai ốc, Cổ Cẩn Mai bị dọa đến mức mặt mày trắng bệch, toàn thân run rẩy nói không ra tiếng.
"Ôn Giai Kỳ, cô làm gì vậy? Cô điên à? Dám giết người ở đây? Có phải đầu óc cô có vấn đề rồi hay không?"
Hoắc Mạc Hiên tỉnh lại, nhìn chằm chằm vào người giúp việc đang nằm yên trên đất, cả người tức giận như muốn nổ tung!
Ôn Giai Kỳ điên rồi, cô thật điên rồi!
Đọc nhanh ở VietWriter
Ôn Giai Kỳ có biết cô đang làm gì không? Đây là người! Không phải động vật, vậy mà cô dám tùy tiện giết người, đầu cô úng nước rồi sao? Từ lúc nào mà Ôn Giai Kỳ trở nên máu tanh, bạo lực như vậy?
Lần đầu tiên Hoắc Hạc Hiên tức giận đến mức đầu óc rối bời.
Nhưng người phụ nữ này lại không có chút hoảng loạn, khi anh hét lên, cô chỉ nhìn anh, cười lạnh: "Sao vậy? Sợ rồi à? Hoắc Hạc Hiên, anh nhớ kỹ cho tôi, anh đừng bao giờ khiêu chiến giới hạn của tôi."
Giờ phút này, Ôn Giai Kỳ giống như một con quỷ, sau khi nói ra những lời này, cô quay người, nhấc chân rời khỏi đây.
Hoắc Hạc Hiên: "..." Cố Cần Mai: "..."
Mặc Hi: "..."
Trong căn biệt thự to như vậy, lúc cô rời đi, không một ai nhớ đến việc sẽ ngăn cô lại, mãi đến khi cô ra đến cửa lớn, không còn thấy bóng dáng nữa thì Cổ Cẩn Mai như vừa bừng tỉnh từ trong giấc mơ.
"Ngăn cô ta lại! Nhanh, ngăn cô ta lại! Cô ta giết người rồi, sao có thể để cô ta đi? Nhanh! Các người mau bắt cô ta về đây."
Cố Cẩn Mai nghiêm nghị thét lên, cuối cùng cũng không ngụy tạo vẻ hiền lương thực đức nữa, ánh mắt dữ tợn và oán độc, hận không thể bắt Ôn Giai Kỳ đến, xé cô ra thành từng mảnh.
Đáng tiếc, ước mơ này của cô ta không thể thành sự thật.
Nhưng mà, Ôn Giai Kỳ vừa đi ra ngoài, dì Trần đang nằm trên nền đất trong nhà ăn thì bỗng nhiên cổ họng kêu ụt ịt một tiếng, lúc sau liền thấy lồng ngực dì ấy phập phồng, thở một hơi dài.
"Khụ khụ khụ... Cô Cố, cuối cùng tôi... cuối cùng tôi cũng thở được rồi."
Mọi người bên trong nhà ăn một lần nữa hóa đá. Phố cũ, nhà cho thuê.
Hoắc Minh Thành nhận được điện thoại của Mặc Hi vào khoảng bốn giờ chiều, lúc đó cậu bé đang xem phim hoạt hình cùng với em gái, cậu bé không hề thích xem, nhưng mommy bảo cậu bé phải trông chừng em gái nên cậu bé phải luôn luôn ở bên cạnh.
Điện thoại gọi đến, Hoắc Minh Thành đến nhận điện thoại.
"Alo?"
"Hoắc Minh Thành, tôi hỏi cậu, mommy đã về chưa?" Đây là câu đầu tiên Mặc Hi nói sau khi Hoắc Minh Thành nhận điện thoại.
Một lát sau, trên mặt Hoắc Minh Thành cũng lộ ra vẻ chán ghét, lạnh lùng nói: "Dì ta là bạn gái của ba."
"Cậu nói gì? Bạn gái?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mặc Hi càng khó coi: "Vậy thì... rất có thể sau này dì ta sẽ trở thành mẹ kế?"
Hoắc Minh Thành lắc đầu: "Tôi không biết, có thể là vậy, nhưng mà tôi không thích gì ta, không muốn dì ta trở thành mẹ kế của tôi".
Hoắc