Ôn Giai Kỳ đi theo chị Vương xuống lầu, trực tiếp đi tới phòng ăn.
“Cô Ôn, vậy cô cứ từ từ uống, tôi có chút việc cần làm, cậu chủ nhỏ nói buổi tối muốn ăn bánh bao, tôi phải đi làm cho cậu ấy”.
“Bánh bao sao?”
Đọc nhanh ở VietWriter
Ôn Giai Kỳ theo bản năng hỏi một câu.
Cô vẫn luôn có cảm giác áy náy đối với Hoắc Minh Thành, tuy rằng hiện tại đã nhận mẹ con, nhưng chuyện có liên quan đến cậu bé cô theo bản năng nghe nhiều hơn.
Chị Vương gật gật đầu: “Đúng vậy, trước đây tôi cũng không biết cậu ấy này thích ăn cái này cho nên lúc trước không có học làm, giờ đột nhiên làm không biết cậu ấy thích hay không?”
“A, hay là để tôi cùng đi vào xem thử, tôi biết làm một chút”
Hai mắt Ôn Giai Kỳ bỗng nhiên sáng lên, cô tha thiết nhìn người giúp việc này, hy vọng chị Vương có thể cho mình một cơ hội để cô làm bánh bao cho bọn nhỏ.
Cô thực sự có thể làm bánh bao, Mặc Hi và Ninh Dương cũng đều thích ăn, cách đây không lâu cô còn làm cho bạn nhỏ ăn.
Chị Vương quả nhiên cũng vui vẻ phát điên nói: “Thật sao? Vậy thì tốt quá, nhưng tay cô không thuận tiện làm cho lắm...”
Đọc nhanh ở VietWriter
“Không sao đâu, chị có thể nhào bột còn tôi sẽ gói bánh”
Ôn Giai Kỳ vội vàng tỏ ý không sao, chị Vương nghe được lúc này mới yên tâm dẫn cô đi vào phòng bếp.
Vì thế buổi chiều hôm đó, Ôn Giai Kỳ sau khi dọn dẹp phòng xong vẫn ở trong bếp cùng người giúp việc này làm bánh bao, bận rộn đến khi mặt trời xuống núi mới gói xong.
“Cuối cùng cũng xong, tay cô không sao chứ cô Cố”
“Không sao đâu?
Ôn Giai Kỳ vội vàng khoát tay tỏ ra mình không sao, sau đó lập tức đi rửa tay.
Chị Vương vui mừng bưng những chiếc bánh bao mới được gói lại mở miệng hỏi: “Tôi phải nhanh chóng gọi điện thoại cho ông chủ bảo ông ấy trở về sớm hơn để nếm thử bánh bao mà chúng ta tự tay làm”
Dứt lời, bàn tay Ôn Giai Kỳ đang rửa cứng đờ.
Hoắc Hạc Hiên?
Chị Vương muốn gọi anh về sao?
Không hiểu vì sao trong lòng cô sinh ra một trận khẩn trương, ngay cả lời nói cũng không được tự nhiên như trước.
“Cô Cố? Cô nghĩ sao?”
“Hả, được, được. Nhưng bình thường anh ta không thích mấy đồ này phải không?” Ôn Giai Kỳ không yên lòng trả lời, muốn tìm một cái cớ để xua tan ý nghĩ này của người giúp việc.
Nhưng người giúp việc lại rất cố chấp, miệng nói Hoắc Hạc Hiên không kén chọn thức ăn, sau đó vội vàng đi gọi điện thoại.
Hoắc Hạc Hiên không kén ăn sao?
Trong mắt Ôn Giai Kỳ hiện lên một tia nghi ngờ, bởi vì cô nhớ rất rõ ràng trước kia người đàn ông này rất kén chọn, anh thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì, cô đều biết rõ ràng.
Anh không kén chọn sao?
Rõ ràng là kén chọn khiến người ta phát cáu chứ sao không?
Ôn Giai Kỳ cuối cùng chỉ có thể để mặc chị Vương đi, sau đó vội vàng thu dọn một chút, cô bưng mấy cái bánh bao đã hấp xong lên lầu.
“Minh Thành, Minh Thành, mẹ đã làm bánh bao xong rồi, mau ra ngoài nếm thử đi”
Bởi vì ý ban đầu Hoắc Minh Thành nói muốn ăn bánh bao nên cô mới làm. Ôn Giai Kỳ làm xong lập tức mang lên đi thẳng tới phòng con trai cả muốn cho cậu bé nếm thử trước.
Nhưng khi cô mở cửa phòng...
“Mặc Hi? Ninh Dương? Sao các con lại ở đây?”
Mấy đứa nhỏ này đang chụm cái đầu nhỏ lại với nhau cũng không biết âm mưu cái gì, thấy cô đột nhiên mở cửa phòng tiến vào lập tức từ trên mặt đất đứng dậy, vẻ mặt khẩn trương nhìn cô.
Tại sao mommy lại đột nhiên lên đây?
Không phải đang làm bánh bao sao?
Cục cưng Ninh Dương hoảng hốt nhất, đứng ở nơi đó không biết tay chân nên để ở đâu.
“Minh Thành, sao con lại không qua đây? Con không muốn ăn bánh bao sao? Nhanh đến đây, bánh hôm nay tất cả đều do mẹ làm, con nếm thử đi.”
Hoắc Minh Thành do dự một chút.
Thật ra cậu bé chưa từng ăn loại thức ăn này, thân thể không tốt, ba cũng không cho cậu bé ăn loại thức ăn dầu mỡ này, còn nữa, ở Vịnh nước Cạn cũng rất ít khi làm thức ăn Việt Nam, hầu hết các bữa ăn đều là món ăn phương Tây.
Hoắc