Trần Mạn Hồng và Tào Anh Kiệt, dẫn đầu bếp trưởng và trưởng kíp nhà hàng cùng nhau căng thẳng đứng chờ ở bên cạnh thang máy, vốn muốn dọn vắng hiện trường để cho hai vị Tổng Giám đốc an tâm dùng cơm, nhưng Tổng Giám đốc Trang nói, không cần thiết quấy rầy khách hàng, chỉ tới đây ăn bữa tối là được. Người chưa tới, khí thế cũng đã càn quét, hấp dẫn mọi người, tất cả giữ bình tĩnh chờ đợi, không dám để mắc chút sai lầm.
Mấy người phục vụ, đang cầm khay, vừa đi về phía quầy rượu, vừa quay lại ngắm nhìn, đang suy nghĩ vị Tổng Giám đốc trong truyền thuyết trở về lúc nào?
Đèn thang máy đột nhiên đỏ lên, con số từ lầu một, từng tầng từng tầng đi lên trên, mọi người nhìn thấy con số bảng điều khiển thang máy đang tăng lên, ngay lập tức sửa sang lại đồng phục của mình, khẽ ho khan, tiếp tục đứng, Tào Anh Kiệt nhìn chòng chọc cửa thang máy, hai mắt lộ ra ánh sáng thật kích động.
Cửa thang máy ầm ầm mở ra.
"Hoan nghênh Tổng Giám đốc Trang, Tổng Giám đốc Tưởng đến phòng ăn ngự tôn!" Mọi người lập tức kích động nhìn về phía cửa thang máy, gấp eo xuống 90 độ, trung thành và cung kính cùng kêu lên.
Đường Khả Hinh đứng ở bên trong thang máy, hoảng sợ đến trừng lớn con ngươi, nhìn hai vị quản lý, đầu bếp trưởng và trưởng kíp hướng về phía cửa bên mình gấp eo xuống 90 độ, cung kính chào mình như vậy, cô trợn tròn mắt nhìn mọi người.
Trước mặt không có một chút tiếng động.
Mọi người tất cả đều ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy Đường Khả Hinh đứng ở bên trong thang máy, muốn nặn ra nụ cười, miễn cưỡng nhìn mọi người, bọn họ thở phào nhẹ nhõm, nhìn cô chằm chằm, Truyện được dịch trực tiếp tại dien dan le quy don. com, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép. Trần Mạn Hồng thấy Đường Khả Hinh lập tức nổi giận, gần đây bởi vì cô gây họa quá nhiều, nhất là chuyện của Nhậm Tử Hiền lần trước, Trần Mạn Hồng càng không thể tha thứ, cho nên vẫn luôn không để ý đến cô, mặc cho Khả Hinh dùng mọi cách cầu xin tha thứ nhưng cô nói không để ý liền không để ý, quyết tâm xem Khả Hinh như không khí, như sương mù! !
"Cô đứng lỳ ở đây làm làm gì? Hôm nay không có lớp, giờ làm việc tại sao không ở hầm rượu?" Trần Mạn Hồng khàn tiếng, buông lời trách mắng Đường Khả Hinh!
"Tôi . . . . ." Đường Khả Hinh vẫn đứng ở góc thang máy, có chút đáng thương giải thích: "Bởi vì lúc nảy tôi tan học trước, lúc trở lại gặp phải Quản lý Tào, cô ấy nhờ tôi giúp đem bình hoa Bách Hợp đưa đến du thuyền Club, tôi liền đi."
Trần Mạn Hồng vừa nghe, cặp mắt nóng lên, nhanh chóng hỏi: "Quản lý Tào nào?"
"Chắc chắn không phải là tôi a " Tào Anh Kiệt mỉm cười nói.
Đường Khả Hinh bất đắc dĩ, đành lẩm bẩm nói: "Là . . . . . là . . . . . quản lý Tào Ngọc Tinh."
Trần Mạn Hồng hừ một tiếng, cười lạnh nói: "Cô nói đến tên của cô ta, cà lăm cái gì? Cũng bởi vì cô cà lăm, cho nên cô ta mới khi dễ cô ! Người của bộ phận sảnh tiệc đã chết hết sao? Sai bảo người của tôi làm gì? Nếu cô gây ra họa gì, ai chịu trách nhiệm? Con gà mái chết tiệt kia, có phải có ý xấu hay không?"
Đường Khả Hinh không dám lên tiếng, thấy Tào Anh Kiệt dùng ánh mắt ra hiệu cho mình, cô nhẹ nhàng đi ra thang máy, mới vừa muốn tiến đến nhà hàng, chuẩn bị chạy về hầm rượu, không ngờ lúc này một bên cửa thang máy mở ra, Trần Mạn Hồng không có lưu ý, cắm đầu mắng: "Cô còn đứng lỳ ở đây làm gì? Còn không bò trở lại cho tôi? Tôi vừa nhìn thấy cô đã buồn bực! !"
Mọi người đi phía trước vừa nhìn thấy, lập tức kinh hãi.
Trần Mạn Hồng cũng không khách khí nhìn vào bên trái thang máy, trợn mắt thấy Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi hai người cùng đứng ở bên trong thang máy, một người mỉm cười, một người lạnh nhạt, vẫn vô cùng khí thế nhìn mình, sau lưng tất cả lãnh đạo cấp cao và thư ký cũng ngạc nhiên nhìn mình, trong lúc nhất thời, cô hít vào một ngụm khí lạnh, bước chân hơi loạng choạng, căng thẳng, sắc mặt tái nhợt đứng ở một bên, mặt đỏ lên, cùng đồng nghiệp khác cung kính gọi: "Hoan nghênh Tổng Giám đốc Trang, Tổng Giám đốc Tưởng đến phòng ăn ngự tôn!
Trang Hạo Nhiên cười như không cười liếc mắt nhìn Trần Mạn Hồng nhưng không nhịn được bật cười thoải mái nói: "Cách mà Quản lý Trần chào đón tôi, thật là nhiệt tình a."
Vẻ mặt Trần Mạn Hồng lập tức đau khổ, như cô gái Nhật Bản gấp eo 90 độ, vô cùng ngượng ngùng nói: "Thật xin lỗi, Trang tổng, tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi vô cùng xin lỗi."
Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi nhìn nhau một cái, cùng mỉm cười đi ra thang máy, nhưng Trang Hạo Nhiên mới vừa đi ra thang máy, cặp mắt tự nhiên sáng lên, quay đầu nhìn về phía cô gái tóc ngắn bên cạnh, anh khẽ cau mày, bằng vào trí nhớ vô cùng tốt của mình, gọi: "Đường. . . . . . Khả Hinh?"
Trong lúc nhất thời, Đường Khả Hinh giống như gặp tà ngẩng đầu nhìn Trang Hạo Nhiên, chỉ ngây ngốc đáp nhẹ: "Vâng?"
Tưởng Thiên Lỗi nhíu mày, lạnh lùng nhìn Đường Khả Hinh đứng ở một bên, nhìn Trang Hạo Nhiên, giống như bọn họ rất quen thuộc nhau.
Trang Hạo Nhiên nhìn chằm chằm Đường Khả Hinh, rũ mắt nhìn bảng tên trước ngực cô, hài lòng cười nói: "Lần sau cẩn thận một chút. Nhớ lời tôi nói nhỏ với cô."
Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên.
Đồng nghiệp cả phòng ăn cũng ngạc nhiên nhìn Đường Khả Hinh, đang suy nghĩ rốt cuộc cô và Tổng Giám đốc Trang có quan hệ thế nào?
Tưởng Thiên Lỗi lại nhìn cô một cái.
Đường Khả Hinh nhìn mọi người, vội vàng muốn phủi sạch quan hệ, lắc đầu một cái.
Trang Hạo Nhiên không nói gì thêm, chỉ xoay người liếc mắt nhìn Anh Kiệt ở bên cạnh, giống như không biết anh ta, cùng Tưởng Thiên Lỗi vừa nói vừa cười đi vào phòng ăn, vừa đi vào phòng ăn, vừa nhìn xung quanh phòng ăn ngự tôn, thiết kế nghiêm trang thanh lịch, lãng mạn ấm áp, nhất là vị trí cạnh cửa sổ, có thể nhìn thấy cảnh biển không có gì sánh được, thậm chí còn có thể nhìn thấy khinh khí cầu trên mặt biển, văng lên bọt sóng màu trắng xóa, anh hài lòng cười cười nói: "Xem ra Quản lý Trần và Quản lý Tào có cách quản lý mới làm cho phòng ăn này trở nên sinh động."
"Cám ơn Tổng Giám đốc khích lệ." Trần Mạn Hồng và Tào Anh Kiệt lập tức đi tới bên cửa sổ, theo vị trí chỉ định, khẽ kéo ra ghế cho hai người, Trang Hạo Nhiên mỉm cười cùng Tưởng Thiên Lỗi đi về phía cửa sổ, đi qua một đôi mẹ con người Anh đang ngồi ở trong nhà hàng dùng cơm, có một cô bé chỉ chừng sáu tuổi mặc váy nhỏ công chúa màu trắng, chải bím tóc xoăn xinh đẹp, đang cầm cái muỗng muốn ăn nước đá, đang lúc này nhìn thấy khuôn mặt Trang Hạo Nhiên đẹp trai giống như bạch mã hoàng tử, cô bé lập tức ngây người, không nhịn được bị chú đẹp trai trước mặt hấp dẫn.
Trang Hạo Nhiên vừa đi tới chỗ ngồi, vừa nhìn thấy cô bé con, mắt ngơ ngác nhìn mình, anh đột nhiên cười một tiếng, nhìn cô bé mập mờ đá lông nheo.
Cô gái nhỏ thở hốc vì kinh ngạc, vẻ mặt trong chớp mắt đỏ lên, cái muỗng trong tay rớt xuống.
"What’swrong?" Bà mẹ người Anh ngạc nhiên nhìn con gái, kêu nhỏ.
Trang Hạo Nhiên bước đến chỗ ngồi, nhẹ nhàng phong độ ngồi xuống, thấy cô gái nhỏ ở đầu kia vẫn còn đỏ mặt liếc về phía mình, anh mỉm cười.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn thấy bộ dáng kia của anh, cũng mỉm cười ngồi xuống, cầm lên khăn ăn khẽ vẫy ra, mới nói: "Sở thích vẫn khiến người ta khó hiểu như vậy."
Trang Hạo Nhiên lập tức quay đầu nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, cố ý cười nói: "Thế nào? Tôi vẫn cảm thấy quan điểm thẩm mỹ của tôi rất tốt."
"Đoạn thời gian trước, có tin đồn cậu lui tới rất thân với một Bá tước góa phụ?" Tưởng Thiên Lỗi mở khăn ăn, Trần Mạn Hồng và Tào Anh Kiệt liền tự mình mang bao tay trắng, đặt xuống ba cái ly thủy tinh kiểu dáng khác nhau, từ cao xuống thấp, rót một chút nước ấm, nước đá và nước lọc.
"Đó là xì căng đan!" Trang Hạo Nhiên cười nói xong, liền cởi ra âu phục trắng của mình giao cho Trần Mạn Hồng, đưa tay tự mình mở cúc áo trước ngực, lại dùng ngón tay thon dài, cuốn lên cánh tay áo sơ mi, vừa cuốn vừa cười nói: "Chẳng qua trước khi tôi trở về nước, quả thật để lại một chút tiếc nuối nho nhỏ".
Tưởng Thiên Lỗi im lặng ngồi nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Thiên Lỗi cười nói: "Cô ấy là một nữ họa sĩ người Trung Quốc, hơn ba mươi tuổi, đoạn thời gian trước mới vừa tổ chức xong triển lãm tranh, cô ấy dùng thân thể của mình, thực hiện một loạt tác phẩm. Ngày ấy, đúng lúc tôi đưa một Công Tước đi tham gia triển lãm tranh, kì lạ phát hiện ra người phụ nữ xinh đẹp này, đối với cô ấy, tôi vô cùng thưởng thức, cuối cùng tôi cảm thấy phụ nữ trưởng thành rất sexy và có sức hấp dẫn rất lớn, những cô gái trẻ tuổi không cách so sánh được."
"Ừ" Tưởng Thiên Lỗi lạnh nhạt đáp lời, cầm nước ấm uống..., từ trước đến giờ đối với sở thích anh không muốn khen tặng.
Trang Hạo Nhiên lập tức nhìn Tưởng Thiên Lỗi, cau mày cười nói: "Anh không đồng ý với ý kiến của tôi sao?"
Tưởng Thiên Lỗi có chút bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn Trang Hạo Nhiên, người đàn ông này trí tuệ sáng như mặt trời, gần 30 tuổi, nói: "Tôi có đồng ý lời của cậu hay không, điều này có quan trọng không? Quan trọng là từ lúc học mẫu giáo, cậu chỉ thích chị gái lớn ở mẫu giá, đến Mĩ học trung học thì theo đuổi chị gái ở Havard. Tôi nói như thế nào đây?"
Trang Hạo Nhiên sững sờ, nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Tưởng Thiên Lỗi, chính anh cũng không nhịn được bật cười nói: "Không nên nói như vậy. Tôi cảm thấy tôi thưởng thức phụ nữ, có thể khác với thưởng thức của mọi người."
"Ừ." Tưởng Thiên Lỗi không muốn để ý tới anh.
Trang Hạo Nhiên cố ý nhìn anh một cái, không nhịn được cười nói: "Hôm nay tôi trở về, tại sao không thấy chị dâu tốt của tôi vậy?"
"Cô ấy rất bận rộn." Tưởng Thiên Lỗi hời hợt, sau đó cảm giác trước mắt có một bóng dáng quen thuộc chợt lóe lên, anh hơi rũ mắt nhìn thấy Đường Khả Hinh thở gấp đi ra khỏi nhà hàng tây, không tới một lát, lại ôm một bó hoa Bách Hợp, mồ hôi đầm đìa đi vào, sau đó biến mất ở quầy bar.
"Nghe nói tháng sau các người đính hôn?" Trang Hạo Nhiên nhận lấy menu Trần Mạn Hồng đưa tới, vừa mở vừa nói.
"Ừ" Tưởng Thiên Lỗi cũng nhận lấy menu mở ra, vừa xem vừa nói: "Phòng ăn ngự tôn không đủ nhân viên sao? Tại sao một nhân viên phụ trách hầm rượu đỏ, lại đi chuyển hoa?"