Mục lục
Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiến về phía trước.

Vẻ mặt Trang Ngải Lâm hết sức căng thẳng và tức giận cầm một chén cơm, phía trên chỉ chất ba miếng bí đỏ, biến thành hình một Kim Tự Tháp.

Mọi người trên bàn ăn, tất cả đều yên tĩnh muốn quay đầu nhìn cô. . . . . .

“Ai dám nhìn tôi, một lát nữa tôi để cho người đó không ra khỏi cái cửa này!” Trang Ngải Lâm cầm chén cơm, tay cầm đôi đũa, nghiêm mặt, cắn răng nghiến lợi nói.

Tất cả mọi người đều không nhịn được cười, cầm chén cơm, im lặng xoay người, không dám nói lời nào.

Bác Dịch ngồi ở một bên, cầm chén cơm, tay cầm đôi đũa, lùa nhẹ một chút cơm bỏ vào trong miệng nhai nhẹ, trên mặt có nụ cười khó được, trong lòng thật có chút thầm dễ chịu.

Trên bàn ăn này còn có một người khác thầm dễ chịu.

Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên hài lòng, nhiệt tình nở nụ cười nhìn chị, mới vừa muốn nói vài lời để an ủi chị gái. . . . . .

Trang Ngải Lâm lập tức lạnh lùng nhìn em trai, cong môi kêu lên: “Cậu muốn chết, cậu liền mở miệng nói! ! Tôi vặn gảy đầu ngón tay, đầu ngón chân đút hết cho chó ăn, cậu tin không? Tôi lại thưởng cho cậu mười mấy bạt tai, cậu tin không? Tôi lại ném cậu xuống biển làm mồi cho cá mập có tin hay không?”

Ân Nguyệt Dung nện đôi đũa xuống, ngẩng đầu lên nhìn con gái, rất tức giận nói: “Con tin mẹ để cho con ngay cả kim tự tháp cũng không có, hay không! !”

Trang Ngải Lâm lập tức không nói lời nào, hết sức không cam lòng cầm đôi đũa, cúi đầu ăn cơm, cắn bí đỏ xào, nhai không có mùi vị gì, đời này cũng không có mất mặt như vậy!

Đường Khả Hinh có chút đồng tình liếc mắt nhìn chị Trang, sau đó không nhịn được cúi đầu, nhìn một bàn đầy thức ăn sắc màu mùi vị đều có đủ, có tôm hấp, tôm hùm hầm pho mát, cua xào chua cay, canh gà nhân sâm, gỏi sứa trộn mầm đậu vv. . . ., cô hơi sững sờ, món ăn hôm nay, đều là những thứ cha và mình thích ăn, trùng hợp như thế?

Một miếng cua xào chua cay bỏ vào chén của cô.

Đường Khả Hinh lập tức quay đầu, nhìn Trang Tĩnh Vũ ngồi ở vị trí chủ trên bàn ăn. . . . . .

Trang Tĩnh Vũ cũng hết sức thương yêu nhìn Đường Khả Hinh, hiền hòa mỉm cười, nói: “Ăn nhiều một chút, quá gầy, hai má phải tròn một chút. . . . . .”

Đường Khả Hinh có chút cảm động nhìn Trang Tĩnh Vũ, ông chú này lúc nào ông cũng rất hiền lành đối với mình, khẽ mỉm cười, cúi đầu, liếc mắt nhìn thịt cua xào tươi ngon trắng tinh đẹp mắt, xúc động nói: “Lúc con còn nhỏ, thích ăn cua xào chua cay nhất, cha thích xào cho con ăn . . . . .”

Trang Hạo Nhiên nghe vậy, liền hơi nghiêng người muốn nói với Đường Khả Hinh. . . . . .

“Con tránh ra một chút. . . . . .” Trang Tĩnh Vũ nhàn nhạt nhìn con trai, lạnh lùng nói: “Con ngồi ở trên bàn ăn, quá chướng mắt.”

Trang Hạo Nhiên không có cách nào, chỉ đành phải cầm chén cơm, đôi đũa, tựa lưng vào ghế ngồi, cười bất đắc dĩ, cố gắng không để cho cha nhìn thấy mình nhưng vẫn rất vui vẻ, cũng kẹp một miếng cua xào chua ngọt, vừa ăn mùi vị này, vừa có chút kinh ngạc nói: “Cha, giấm này là cha ủ sao?”

Trang Tĩnh Vũ không lên tiếng, chỉ nhìn Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh cũng có chút tò mò cầm đũa lên, gắp một miếng thịt cua nếm thử, ánh mắt của cô sáng lên, sắc mặt lập tức thay đổi.

Hai mắt Trang Tĩnh Vũ khẽ xoay tròn, nhớ tới Lưu Chí Đức căn dặn không thể tùy ý lộ thân phận của Đường Khả Hinh, vẻ mặt im lặng. . . . . .

“Chú. . . . . . cái này. . . . . .” Đường Khả Hinh có chút tò mò nhìn Trang Tĩnh Vũ, cười nói: “Giấm này chú tự ủ sao?”

“Ừ. . . . . .” Trang Tĩnh Vũ vừa gắp một miếng thịt gà, đưa về phía con gái. . . . . .

Trang Ngải Lâm lập tức đi tới nhận lấy, lại đi về gặm thịt gà.

“Nhưng giấm. . . . . .” Ánh mắt Đường Khả Hinh lóe lên, lại nhấp nhẹ một chút vị chua, trong đầu đột nhiên thoáng qua hình ảnh khi còn bé, rừng trúc xanh xanh, chỉ thấy đám sương mỏng trong rừng mới vừa tan đi, ánh mặt trời chiếu xuống, lấm tấm tia sáng rơi xuống, giống như nhiều loại hoa nhỏ li ti, rất nhiều hương thơm cây cỏ lan ra, làm lòng người thanh thản, lại nghe được từ nơi xa truyền đến âm thanh nghiền bột, truyền đến từng hồi, giống như âm thanh dễ nghe này vang khắp nơi. . . . . .

Có một cô bé mặc váy xinh đẹp giống như bươm bướm, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, bàn tay nhỏ bé mềm mại nắm một nhánh trúc, đón ánh bình minh, gió mát, vui vẻ bước nhanh đi về phía trước. . . . . .

Trước một căn nhà che rất nhiều lá trúc, đặt một cái chậu màu đen thật lớn, các công nhân không biết đi đâu, chỉ có một người đàn ông trung niên mặc thường phục đơn giản, đứng ở trước cái bàn dài ngoài trời, hai tay không ngừng nắm trục quay, khuôn mặt căng thẳng, chăm chú, hai mắt lộ ra rất nhiều tình cảm đối với thức ăn. . . . . .

“Cha. . . . . .” Cô bé thật vui vẻ đi đến trước mặt cha, lại nhìn thấy trước bàn để rất nhiều hạt vừng, cùng đã nghiền nát trộn bột ngũ vị hương, cô ngạc nhiên hỏi: “Cha, cha đang làm gì vậy ?”

“Cha đang làm giấm thơm. . . . . .” Người đàn ông trung niên mỉm cười nói.

“Giấm thơm?” Cô bé nghe lời này, ngạc nhiên hỏi: “Giống như Giấm nhà chú Trường sao?”

Người đàn ông trung niên mỉm cười nhìn về phía con gái nói: “Văn hóa ẩm thực của người Trung quốc chúng ta muôn màu muôn vẻ, mỗi loại thức ăn sẽ có một mùi vị, cũng thông qua theo đuổi phát triển không ngừng, nhìn như hơi chua, nhưng vị chua không giống nhau, có axít xitric, axít etylic, axit tannic, mà vị chua của giấm thể hiện càng đa dạng, có giấm chua Sơn Tây, nó không phải ở dạng lỏng như chúng ta thường nhìn thấy, giấm thanh và giấm ngọt, có biểu hiện màu tím thẫm, chất giấm rất trong trẻo, mùi vị êm dịu, còn có giấm thơm Trấn Giang, giấm cám Tứ Xuyên, giấm gạo lức Giang Chiết, màu sắc giấm hết sức xinh đẹp, giống như màu hoa hồng đỏ, bình thường dùng để trộn thức ăn, vị ngon nhất. . . . . .”

“Vậy cha đang làm giấm loại nào? Không giống giấm ở nhà chúng ta ăn sao?” Cô bé tò mò nhìn nguyên liệu trên bàn, hỏi. . . . . .

“Dĩ nhiên không giống nhau, giấm thơm có húng lìu, vừng, đường, các loại gia vị khác, sau khi trải qua thời gian kết tủa, chuyển sang lắng đọng nó sẽ chua, có thể phát ra mùi vị kì lạ, thơm nồng, dùng giấm thơm chế biến cua xào ngọt cay, vị hết sức phong phú, thậm chí mùi thơm có thể mạnh hơn thịt cua . . . . . .” Ông mỉm cười nói.

“Có thật không? Vậy nhất định ăn thật ngon! Đây là cha nghĩ ra được sao?” Cô bé sốt ruột nhìn cha hỏi.

“Cha bỏ thêm vào một loại gia vị mà Khả Hinh chúng ta thích nhất. . . . . .” Người đàn ông trung niên mỉm cười véo nhẹ khuôn mặt của con gái, nói.

“Cái gì?” Cô bé lập tức tò mò hỏi.

“Đây là một bí mật, tương lai nếu như Khả Hinh có thể nếm được mùi vị này từ người nào đó, ngoài cha ra, nhất định phải hết sức cung kính họ, vì đó là người cha của con tin tưởng nhất, thậm chí tương lai họ sẽ mang tới cho con hạnh phúc. . . . . .”

Những lời này, giống như trước kia, ánh mặt trời mà ấm áp, gió mát, càng không ngừng bay tới, càng không ngừng bay tới. . . .

Đường Khả Hinh không nhịn được cầm chén cơm, khiếp sợ tò mò nhìn Trang Tĩnh Vũ, mất hồn nghi ngờ suy nghĩ, đây chỉ là trùng hợp sao? Hay là thật sự có chuyện ấy . . . . . .

Sắc mặt Trang Tĩnh Vũ cũng trịnh trọng, nghiêm túc nhìn cô. . . . . .

Ân Nguyệt Dung vừa ăn bông cải xanh chồng nấu, vừa nhìn chồng và Khả Hinh ngồi ở đối diện, chú nhìn cháu, cháu nhìn chú, bà cũng cảm động nghẹn ngào, buông chén đũa xuống, cúi đầu, kéo khăn tay trắng, lau nhẹ nước mắt.

Mọi người lại cùng nhau nghi ngờ nhìn bà.

“Mẹ. . . . . . Mẹ làm sao vậy?” Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn mẹ.

Ân Nguyệt Dung khẽ nghẹn ngào nói: “Mẹ thấy cha của con và Khả Hinh, hai người nhìn đối phương giống như cha con, mẹ rất cảm động.”

Ánh mắt của Đường Khả Hinh ngây ngốc, nhìn Ân Nguyệt Dung.

Trang Tĩnh Vũ cũng mỉm cười nhìn vợ một cái, vươn tay vuốt nhẹ phía sau lưng của vợ, nói: “Bà xã, em cảm thấy như vậy từ lúc nào ?”

“Chúng ta là một nhà thương yêu nhau đến cỡ nào?” Ân Nguyệt Dung đột nhiên nghẹn ngào kích động nhìn Đường Khả Hinh ở đối diện, tình thâm, chân thành nói: “Con cảm thấy người cha chồng và mẹ chồng đây có tốt không?”

“À. . . . . .” Đường Khả Hinh đang cầm chén cơm, đột nhiên có chút lúng túng, không biết nói sao.

“Mẹ. . . . . .” Trang Hạo Nhiên thở dài, thật sự là hết sức hết sức bất đắc dĩ gọi mẹ. . . . . .

“Con câm miệng! Lần sau Khả Hinh không đánh cho con tàn phế, con không có cơ hội lên bàn ăn cơm! !” Ân Nguyệt Dung nói xong, lại ngước mặt tình thâm nhìn Khả Hinh, nhẹ nhàng dang đôi tay, đầy ý thơ và mộng mơ nói: “Con nhìn xem, chúng ta là một nhà thương yêu nhau, có đúng không?”

Đánh cho tàn phế, còn thương yêu nhau?

Đường Khả Hinh cầm chén cơm, buồn cười. . . . . .

“Hơn nữa đây là một chuỗi sản nghiệp hoàn hảo đến cỡ nào?” Trang phu nhân đột nhiên giống như thi sĩ người anh, mở to đôi mắt xinh đẹp mộng ảo, thật vui vẻ nói.

Bọn người Tô Lạc Hoành đang im lặng bới cơm, khó được ăn món ăn Trang Tĩnh Vũ làm, nhưng nghe Trang phu nhân nói như vậy, mọi người cũng nhai cơm trắng, ngẩng đầu nhìn bà.

Tiêu Đồng cũng vừa ăn tôm hấp, vừa ngẩng đầu lên nhìn Trang phu nhân, ngạc nhiên nói: “Dì Trang, chuỗi sản nghiệp hoàn hảo là cái gì?”

Ân Nguyệt Dung nghe hỏi, vẻ mặt hưng phấn, cả người nhẹ nhàng muốn xoay vòng tròn bàn ăn, nhưng đi tới trước mặt của con gái, sắc mặt của bà thu lại nói: “Xích qua một chút, nếu như con lại đánh Bác Dịch bị tàn phế, con vĩnh viễn cũng không có cơ hội ở trên bàn ăn cơm! !”

Phốc! ! Mấy người Lâm Sở Nhai thiếu chút nữa phun cơm ra, cười đến run rẩy.

Bác Dịch, người đàn ông lạnh lùng này cũng không nhịn được hơi nở nụ cười.

Trang Ngải Lâm thật sự cảm thấy hôm nay là thiên sát của mình, cô bất đắc dĩ thở dài, lui về phía sau một bước.

Ân Nguyệt Dung tiếp tục ngẩng mặt, nhập vai, nhẹ nhàng xoay xung quanh mọi người, vẻ mặt tươi cười rất vui vẻ nói: “Lúc nảy đã hỏi thăm tôi đã biết, nhà của Bác Dịch chúng ta trồng nho, chưng cất rượu đỏ, Khả Hinh nhà chúng ta là chuyên gia hầu rượu, Hạo Nhiên nhà chúng ta là bán rượu . . . . . . Trời ạ. . . . . . một sự kết hợp hoàn hảo thế kia, thật sự là không chê vào đâu được . . . . . . Tôi còn hạnh phúc hơn Nữ Hoàng Anh rất nhiều, chuỗi sản nghiệp hoàn hảo thế kia, tương lai cháu của tôi có thể tự do tự tại bay lượn dưới bầu trời nho rồi. . . . . .”

“Mẹ! !” Trang Hạo Nhiên và Trang Ngải Lâm cùng tức giận gọi bà! !

Đường Khả Hinh và Bác Dịch cùng bất đắc dĩ cầm chén cơm, không biết nên nói gì cho phải, chẳng lẽ trên thế giới này cũng không có một người nào nhắc nhở tiên nữ này sao?

“Chữ Bát không phải là tám chuyện, em dám kéo người nhà vào sản nghiệp của em?” Trang Tĩnh Vũ là người chủ cao nhất, rốt cuộc mỉm cười nhắc nhở vợ.

Sắc mặt của Ân Nguyệt Dung thu lại, nhìn chồng, lập tức nói: “Em thấy nhiều gia đình xã hội thượng lưu đều như vậy mà ! !”

“Người ta đều như thế nào ? Người ta đều giống như mẹ sao?” Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ hỏi mẹ, bà thật không để lại một chút mặt mũi cho con trai và con gái của mình! !

“Bọn họ chọn con rể, con dâu, không phải đều chú ý đến môn đăng hộ đối sao? Hiện tại hai đứa con rể, con dâu của em, không phải môn đăng hộ đối với gia đình của chúng ta sao? Mọi người nói em ngày ngày bày trò, bây giờ em muốn giống với những người xã hội thượng lưu thì bất mãn? Thật chẳng lẽ muốn em cả ngày lẫn đêm đạp hư kim cương mới được sao?” Bà có chút tức giận nhìn mọi người ! ! !

Trang Hạo Nhiên thật sự rất mệt mỏi, anh không muốn nghe nữa, mình cúi đầu lùa cơm. . . . . .

“Cái gì gọi là chữ Bát không phải là tám chuyện? Anh nhìn đi? Mặt của Hạo Nhiên cũng bị đánh thành như vậy! ! Khả Hinh thương nó mới đánh nó như vậy, không thương nó, không biết còn như thế nào! !” Ân Nguyệt Dung nói chuyện này hết sức nghiêm túc.

“Tại sao ?” Mọi người ngạc nhiên hỏi.

Mặt của Đường Khả Hinh nhanh chóng đỏ bừng.

Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên trợn tròn mắt, trong miệng nhai cơm, nhai mấy cái, ngược lại thật muốn biết nguyên nhân.

Ân Nguyệt Dung thật sự hết sức hết sức tức giận nhìn những đứa ngu ngốc này, bất đắc dĩ xoay người nhìn con gái, vô cùng nghiêm túc hỏi: “Nếu như có một người đàn ông, đột nhiên đè con cưỡng hôn trong thang máy, con sẽ làm sao?”

Ánh mắt của Trang Ngải Lâm chợt lóe, cong miệng, bộ dạng ra vẻ hung ác nói: “Đá phía dưới anh ta, giết anh ta! !”

“Đúng vậy! !” Ân Nguyệt Dung vỗ nhẹ bàn một cái, giống như cô giáo nhà trẻ nhìn các cháu nhỏ, đầy thâm ý gật đầu nói: “Chỉ có lúc cô ấy yêu, hoặc tạm thời không thể yêu, muốn đẩy ra, nhưng lúc đẩy ra lại đau lòng, mới có thể nóng lòng tát tai anh ta! ! Phụ nữ sẽ không tát tai quá mạnh! Cô ấy mới hung hăng đá phía dưới anh ta! !”

Phốc!

Trang Hạo Nhiên phun hết cơm ra!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK