Mục lục
Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Hien Eliza

Nhà hát cùng với bài hát “She is my sin” làm phấn chấn lòng người, kéo ra màn che cuộc tranh tài chuyên gia hầu rượu cấp cao bậc nhất. Quả cầu pha lê với thiết kế khổng lồ, giờ phút này khúc xạ ánh sáng tỏa ra bảy sắc màu rực rỡ. Trong nháy mắt, toàn bộ khách sạn Á Châu giống như một nhà hát lớn, khắp nơi bên trong bên ngoài sân khấu đều chật ních khán giả, bọn họ rối rít tay cầm vé mời, theo thời gian đến gần từ từ tiến vào bên trong.

Tổng giám đốc Hoắc Minh dẫn Nhã Tuệ và các giám đốc khác, giờ phút này chỉ được đứng ngoài sân khấu với các cô gái nghi thức cùng nhau tiếp đón quan khách vào trong. Thỉnh thoảng xoay người nhìn lại, nhưng cũng chỉ thấy bóng người thần bí của Hách Lệ thỉnh thoảng xuất hiện trong khu vực nội bộ rộng lớn. Tuy nhiên, đến nay các loại hiệu ứng sân khấu đặc biệt, trừ mọi người trong hiệp hội rượu nho ra, những người còn lại không một ai có thể biết được.

Đặc công mặc quân phục rằn ri, lần đầu tiên trên quy mô lớn nghiêm túc cầm súng, tuần tra khắp nơi, sau khi Tổng giám đốc Trang bị trúng đạn, giờ phút này không ai dám buông lỏng nơi này!

Một bóng dáng màu tím, mãnh liệt như luồng mây tím, từ ngõ hẻm dài thần bí nào đó thoát ra. Nhã Mộng cùng Lý Doanh nhanh chóng như chim én bay theo gót bóng dáng kia, nhanh như gió hướng ngõ hẻm dài kia chạy tới. Họ vừa mới lấy được tin tức, một nhóm lính đánh thuê mới đang ẩn núp ở ngõ hẻm nào đó ở khu phía Bắc, chuẩn bị cơ hội để hành động.

Điệp Y cùng Nhã Mộng ba người ở vị trí gần đây, nhanh như gió truy đuổi tới. Điệp Y mặc váy dài tím, má trái bị rạch vẽ ra một vết máu, mặt tái nhợt như ma quỷ nhưng người vẫn nhanh như động vật siêu nhiên, mái tóc dài ngang vai xõa ra. Mới vừa rồi cô muốn một mình xông vào con ngõ hẻm nào đó nhưng cảm giác được phía sau có một trận sức gió rất lớn, giống như chó sói vậy lao thẳng tới, cô nghiêng người xoay lại, bên trái có găng tay màu đen cầm con dao sắc nhọn vọt tới, hung ác đâm thẳng về phía trước trượt đi.

Hai tên lính đánh thuê từ trên nóc đằng sau của ngõ hẻm bay vọt ra, quăng như bay châm độc ruồi, hướng Điệp Y hung ác phóng tới. Điệp Y lấy một địch mười, trong một giây nhanh chóng lắc mình né tránh. Má trái và cánh tay của cô toàn bộ găm đầy châm độc, mũi châm nhanh chóng phun ra chất độc hòa tan da thịt xương cốt cơ thể. Chất độc sắp lan ra toàn bộ cơ thể nhưng Điệp Y tựa như khinh thường nó, trong nháy mắt nhanh như mèo nhảy dựng đứng lên, sử dụng móng nhọn của cô, lấy tốc độ nhanh như chớp duỗi ngang chân ra đá văng mười tên lính đánh thuê. Cô nhớ kĩ mệnh lệnh của Trang Hạo Nhiên, lúc quét ngã tên lính đánh thuê cuối cùng, cô giương quả đấm chứa năm con dao sắc nhọn, hướng tới xương sống phía sau của tên đó đâm xuống, trong nháy mắt cắt đứt tất cả kinh mạch của cơ thể.

Một loạt tiếng kêu la thống khổ vang lên, đám lính đánh thuê đồng thời cùng nhau hướng Điệp Y mãnh liệt nổ súng. Điệp Y tóm chặt cơ thể của tên lính đánh thuê vừa bị đâm kia, như một vầng trăng khuyết ngăn cản từng loạt đạn bắn tới. Nhã Mộng cùng Lý Doanh nhanh chóng từ tầng thượng bay người xuống, trong tay cầm kiếm sắc, bản lĩnh cao nhanh như chớp trong nháy mắt giải quyết xong hai tên. Lý Doanh tự nhiên nảy sinh ác độc giương đao sắc lên xuyên thẳng vào xương bả vai của tên lính đánh thuê kia.

Một bóng đen, giống như sói lớn lao thẳng về phía ba người Điệp Y, đang muốn dùng tia độc lướt qua mặt các cô. Một bóng đen khác, khí thể giống như đại hồng thủy mãnh liệt vọt tới, Lãnh Mạc Hàn gào thét rống giận một tiếng, vung nắm đấm đánh một quyền mạnh vào tim của bóng đen người sói kia. Miệng tên kia phun mạnh ra một ngụm máu tươi, mặt lộ ra sự đau đớn nện người vào tường. Thanh Bình cùng Mỹ Linh tung người nhảy lên, bay qua Lãnh Mặc Hàn nhắm ngay vào tên lính đánh thuê vừa ngã xuống, vung đao sắc đâm mạnh vào xương bả vai của tên đó.

Trong lúc đó một đám người đột nhiên xông vào gian phòng ống nước cũ, nhất thời làm nước văng ra khắp nơi!

Lãnh Mặc Hàn mặc y phục đen, tay cầm đoản đao, mặt thâm trầm cứng lại, đôi mắt sắc bén vô tình đối diện với càng ngày càng nhiều thuộc hạ xông vào trong lúc đánh nhau, trầm tĩnh và tàn nhẫn ra lệnh: “Một người hai người đem bọn chúng tháo xương tháo cốt ra cho tôi!”

“Được!” Tiêu Yến, Giang Thành cùng những người khác cùng xông vào đánh nhau.

Lãnh Mặc Hàn thở dốc, vừa lạnh lùng nhìn chằm chằm cảnh bọn họ đánh nhau vừa bình tĩnh xoay người, đưa mắt nhìn thời gian trên cổ tay, thời gian từ giờ đến trận chung kết còn nửa tiếng nữa. Anh nhanh chóng lách mình đi lục soát, một nhóm lính đánh thuê khác rất có thể trà trộn vào trận chung kết. Vừa lách mình đi về phía trước vừa thông báo cho Tô Lạc Hoành, đợi sau mười lăm phút nữa có thể để cho Phương Di cùng Tĩnh Kỳ đến ngõ hẻm phía Bắc bắt người.

Tô Lạch Hoành phía trước vừa chuyển động các ngón tay, chú ý đến tình trạng giao thông của khách sạn Á Châu, vừa nhìn hướng Lãnh Mặc Hàn nói:

“Thời gian phải nhanh hơn nữa! Cố gắng lái xe quay lại chỗ trú ngụ của bọn chúng, phải đem chứng cứ quan trọng lục soát ra. Như vậy mới có thể cắt đứt kế hoạch xông vào hiện trường cuộc tranh tài của bọn chúng.”

Lãnh Mặc Hàn không nói câu nào, nhanh chóng tung người lao về phía trước.

Thảm đỏ thật dài quy tụ vô số phóng viên, thậm chí nhà hát còn có mười năm phút nữa thì đóng cửa nhưng bọn họ vẫn đứng đó chờ đợi trong lo lắng. Quả nhiên không lâu sau, Đới Lập Duy dẫn các thành viên của hiệp hội rượu nho đến, người người đều mặc đồng phục màu đen, vạt áo trước đeo phù hiệu chùm nho bằng vàng ròng, mặt lộ vẻ nghiêm túc cẩn thận nhưng vẫn rất lịch sự nở nụ cười, từ từ bước lên thảm đỏ hướng tới nhà hát đi tới, theo sau là một loạt ánh đèn flash lóe lên mãnh liệt.

Chủ tịch hiệp hội chuyên gia hầu rượu Dylan cũng dẫn các thành viên đứng đầu của hiệp hội đến, vẻ mặt lộ ra sự phấn khích cao độ, dần dần di chuyển ra khỏi đại sảnh huy hoàng, bước lên thảm đỏ. Đôi mắt ông càng ngày càng lóe lên ánh sáng thiêng liêng, sau cuộc tranh tài này, sắp sửa thực sự được chứng kiến chuyên gia hầu rượu khu vực khác với chuyên gia rượu đẳng cấp, khoảnh khắc thể hiện sức mạnh toàn diện! Theo sau là ba cô gái Pháp xinh đẹp, các cô đều mặc váy ngắn màu trắng, tay bưng ba hộp gấm sắc màu rực rỡ, bên trong chia ra bày ba loại huy chương chuyên gia hầu rượu vàng, bạc và đồng; còn có tặng thưởng giấy chứng nhận cho phép tiến vào giới chuyên gia hầu rượu thế giới. Trong tương lai, người dành được chức vô địch, sẽ có thể chỉ trong một bước giành được chức vụ Phó chủ tịch hiệp hội chuyên gia hầu rượu thế giới. Từ đây, trong giới rượu nho thế giới, sẽ chói mắt như thế in đậm tên tuổi của (anh) cô ấy. Từ đây, chỉ với một câu nói của (anh) cô ấy, sẽ có thể tác động đến dịch ép của quả nho sau đó là hương vị của rượu nho thế giới, giành được sự tôn trọng cùng tiếp đãi của mỗi người trên thế giới.

Điều này, đúng là một khoảnh khắc thiêng liêng!

Trần Mạn Hồng cùng Nhã Tuệ, cùng một nhóm quản lí quen thuộc cùng chờ Đường Khả Hinh, vẻ mặt của họ cũng không khỏi kích động chen chúc đến cạnh hai bên thảm đỏ, cứ thế khẩn trương ngẩng đầu ngóng chờ phía trước. Cuối cùng lúc các thành viên của hiệp hội từ từ bước lên thảm đỏ, ba nhân viên công tác người Pháp bước ra trước, cùng với một loạt đèn flash của phóng viên sáng rực lên. Rốt cuộc, lấy Đường Khả Hinh làm lựa chọn để dẫn đầu, người người mặc đồng phục đen, vạt áo đeo huy hiệu chưa lên cấp chùm nho màu bạc, từ từ bước ra đại sảnh huy hoàng, tinh thần sung mãn cùng khuôn mặt tươi cười bước lên thảm đỏ đi tới nhà hát.

“Khả Hinh!” Nhã Tuệ trong thời khắc này, liều lĩnh chen chúc ở giữa đám phóng viên, đôi mắt ướt kich động nhìn về phía Đường Khả Hinh dẫn đầu, nghẹn ngào mà gọi lớn:

“Khả Hinh! Bất kể hôm nay em đạt được kết quả gì! Giờ phút này, chị vì em mà kiêu ngạo! Cảm ơn em đã một đường giữ vững kiên trì! Cố lên!”

Đường Khả Hinh giẫm trên thảm đỏ, cảm nhận được vô số ánh đèn flash rơi xuống người mình, nghe vô số phóng viên đặt câu hỏi nhưng cô chỉ lắng nghe thấy duy nhất tiếng của Nhã Tuệ. Cô nhìn thật sâu về phía người chị em tốt đang đau lòng kích động trong đám người chen đẩy kia, khuôn mặt lộ ra nụ cười cảm động nhưng không dám ở nơi này làm chậm trễ thời khắc của cuộc tranh tài. Không đưa cho chị ấy bất kỳ lời cam kết nào, chỉ đơn giản hơi một chút đè nén cảm giác biết ơn gật đầu một cái, rồi một mình bước lên phía trước.

“Cố gắng lên! Đường Khả Hinh!” Vô số phóng viên của Trung Quốc còn có các đồng nghiệp của khách sạn Á Châu, rối rít nhìn về phía bóng lưng kiên cường của cô gái này, kích động gọi lớn.

Đường Khả Hinh từ từ bước đi về phía trước, nghe tiếng vỗ tay ở phía sau, cô nặng nề thở ra một hơi, kiềm chế cảm giác áp lực không thể hít thở, kiên định ngẩng mặt đi về phía trước…

Alex cùng Gosedon cũng trở thành hạng hai và ba, từ từ bước theo Đường Khả Hinh, bề ngoài nghiêm túc đi về phía trước…Trong khoảnh khắc này, khoảnh khắc kích động này, ai ai cũng muốn có tiếng vỗ tay!

Nhã tuệ vẫn vội vàng đứng ở đầu kia của thảm đỏ, nhìn về phía bóng lưng Đường Khả Hinh từ từ đi xa, đôi mắt cô lại ướt, thật lòng nghẹn ngào nói:

“Mạn Hồng, tôi thật sự rất hy vọng Khả Hinh, có thể trong khoảnh khắc này vẫn giữ nguyên được vị trí dẫn đầu. Tôi thật sự rất khát vọng rất khát vọng, cô ấy trong trận đấu hôm nay sáng lên nóng lên! Ông trời ơi, xin hãy phù hộ!”

“Sẽ!” Trân Mạn Hồng nhẹ nhàng ủng hộ Nhã Tuệ, mặc dù không chắc chắn, nhưng cũng chăm chú nhìn bóng lưng Đường Khả Hinh đi xa, khoảnh khắc này cô cũng kích động đến hai con mắt đẫm lệ, mặc dù khẩn trương, nhưng vẫn ôm hy vọng mà cảm thán: “Cô ấy nhất định sẽ cố gắng! Nhất định sẽ!”

Nhã Tuệ phát hiện mình lá gan không đủ lớn để vào xem cuộc tranh tài…

“Vào đi thôi!” Trần Mạn Hồng hiểu rõ Nhã Tuệ, vẫn dìu cô mềm mỏng nói:

“Bất kể như thế nào! Chúng ta vì cô ấy cùng bầu bạn cho đến giây phút cuối cùng! Cô không biết rằng để được xem cuộc tranh tài này, có biết bao nhiêu phóng viên tha thiết ước mơ đâu!”

Đúng vậy!

Đám phóng viên chen chúc vỡ đầu mới xin được ghế ngồi nho nhỏ phía sau. Giờ phút này, nhìn thời gian gần tới chín giờ năm mươi phút, cửa nhà hát sắp sửa đóng kín, bọn họ vội vàng phát điên giơ máy ảnh lên, hướng cửa nhà hát xông thẳng tới…Hách Lệ một lần cuối cùng, tay cầm văn kiện bước ra trước cửa nhà hát, nhấc cổ tay, nhìn thấy còn mười giây, sắp đóng kín cửa, cô chậm chạp đếm giờ: Mười... chín... tám…

“Chờ một chút! Chờ một chút!” Có một vài phóng viên tay cầm máy ảnh, ở thời khắc cuối cùng, gắng hết sức lực vọt vào cửa nhà hát. Có người cơ thể suýt chút nữa bị cửa kính kẹt phải, anh ta gấp đến mức đầu đầy mồ hôi, gắng hết sức ở thời khắc cuối cùng cứng rắn chen vào,Nhã Tuệ cùng Mạn Hồng vào lúc này cũng nhanh chóng đi vào theo lối VIP. Âm nhạc phấn chấn lòng người kia cũng từ từ ngừng lại, trong thời khắc cánh cửa kia rốt cuộc đã đóng chặt, trong chớp mắt hai thần rượu đứng ở trên trời cao, ngửa mặt lên uống thỏa thích sinh mạng rượu nho.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK