Ánh mặt trời giống như khúc dương cầm chậm rãi chiếu sáng khắp muôn nơi, nhàn nhạt, nhàn nhạt, nhàn nhạt.
Đường Khả Hinh mặc váy ngắn xếp li màu xanh nhạt không có tay, bên hông thắt đai lưng màu trắng, xách túi xách, đứng ở trước bệnh viện, ngẩng đầu lên nhìn tòa nhà màu trắng, ánh mặt trời buổi trưa chiếu rọi, có vẻ hơi nhu hòa. . . . . . Cô im lặng một lúc, liền dịu dàng bước đi vào trong.
Trước phòng bệnh VIP, hai người vệ sĩ mặc tây trang màu đen, vẻ mặt nghiêm túc đứng nhìn tới trước.
Đường Khả Hinh đứng ở hành lang, nhìn bọn họ một cái, liền theo thói quen thường ngày, một mình im lặng đi vào bên trong, không ngờ vệ sĩ đưa tay ra ngăn cản. . . . . .
Cô sửng sốt ngẩng đầu, nhìn vệ sĩ cao 1m80, hơi đẹp trai, bình thường thỉnh thoảng cũng lên tiếng chào hỏi cùng anh, anh cũng đã biết mình, tại sao hôm nay?
“Thật xin lỗi, Đường tiểu thư!” Vẻ mặt vệ sĩ tự nhiên nghiêm túc nhìn Đường Khả Hinh nói: “Bởi vì có khách đến phòng, Tưởng Tiên Sinh căn dặn, cho dù là ai cũng không được đi vào. Anh ấy không có đặc biệt căn dặn, cô có thể đi vào hay không !”
Đường Khả Hinh hơi sững sờ, bởi vì mới vừa còn nói chuyện điện thoại với Tưởng Thiên Lỗi, tại sao bây giờ lại thay đổi ?
“Người nào ở bên ngoài?” Tiếng của Tưởng Thiên Lỗi nhàn nhạt truyền đến.
“Đường tiểu thư tới. . . . . .” Vệ sĩ lập tức cao giọng đáp.
Không đến bao lâu. . . . . .
Một mùi thơm lay động theo chiều gió từ khe cửa bay ra.
Đường Khả Hinh sửng sốt.
Cửa, phịch một tiếng, mở ra, Như Mạt mặc váy dây màu vàng nhạt, bên ngoài khoác màu trắng áo tơ tằm màu trắng, mái tóc xoăn buông thả, khuôn mặt xinh đẹp như mộng, nhìn Đường Khả Hinh kích động mỉm cười, gọi nhỏ: “Khả Hinh?”
Trái tim “ầm” một tiếng, giống như bị người nện một búa ! !
Sắc mặt của Đường Khả Hinh tái nhợt, nhìn Như Mạt, kí ức trong đầu theo quán tính như mũi tên bay đến, cắm thẳng vào trái tim của mình, trái tim thoáng chốc phát lạnh làm cho cô nhanh chóng run lên, trong cổ họng hít thở không thông! ! !
Như Mạt lại lộ ra nụ cười cảm động vui mừng nhìn Đường Khả Hinh, hai mắt rưng rưng nghẹn ngào gọi nhỏ: “Khả Hinh. . . . . . Đã lâu không gặp. . . . . .”
Hai mắt Đường Khả Hinh mãnh liệt xoay tròn, đáy lòng dâng lên lạnh lẽo, hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch.
Như Mạt sững sờ nhìn cô.
Đường Khả Hinh cũng không nhúc nhích, chỉ nắm chặt một góc xách tay, nhìn Như Mạt, kí ức vẫn còn lao đến mãnh liệt.
“Khả Hinh! ! Vào đi! !” Tiếng của Tưởng Thiên Lỗi có chút nóng nảy, anh trực tiếp gọi.
Như Mạt vẫn đứng ở bên cửa, ngạc nhiên nhìn cô.
Đường Khả Hinh nuốt cổ họng một cái, hai mắt mãnh liệt chớp lóe, giống như vào lúc này mới quay về thực tế, hơi lộ ra nụ cười miễn cưỡng nhìn Như Mạt, dịu dàng nói: “Như Mạt tiểu thư. . . . . . Đã lâu không gặp. . . . . .”
Lúc này Như Mạt mới khôi phục nụ cười, vẫn ngọt ngào mơ mộng như trước kia, nhẹ vươn tay nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé của cô, dịu dàng nói: “Đã lâu không gặp, Khả Hinh. . . . . .”
“Khả Hinh! !” Tưởng Thiên Lỗi lớn tiếng gọi cô! !
Vẻ mặt Đường Khả Hinh hơi lộ ra lúng túng, nhưng vẫn khẽ nở nụ cười cùng Như Mạt cùng đi vào phòng bệnh, ngẩng đầu lên trong nháy mắt nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi nửa nằm trước giường bệnh, đang hai mắt sốt ruột nhìn mình, vô cùng lo lắng mình nghĩ nhiều, cô chỉ nhàn nhạt mỉm cười, đè xuống cảm giác sợ hãi trong lòng lúc nảy, đi tới bên cạnh anh, dịu dàng hỏi: “Hôm nay khá hơn chút nào không?”
Tưởng Thiên Lỗi căng thẳng nhìn Đường Khả Hinh, chậm rãi gật đầu nói: “Khá hơn một chút rồi. Nhưng ngày hôm qua, anh thắng một trận chiến, muốn chia sẻ với em, đáng tiếc em không tới.”
Đường Khả Hinh im lặng cúi xuống.
“Nhưng hôm nay tới là tốt rồi. . . . . . Ngồi đi. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi hơi vươn tay nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé của cô, mỉm cười nói: “Như Mạt mới vừa trở về nước, nghe nói anh xảy ra chuyện, ngay lập tức chạy tới. . . . . .”
“Đúng vậy . . . . . . Lúc tôi nghe được Thiên Lỗi gặp chuyện không may, thiếu chút nữa làm tôi sợ muốn chết. Chúng tôi còn chưa tán gẫu chuyện gì, cô đã tới rồi. . . . . .” Như Mạt nhẹ nhàng mỉm cười, liền nâng lên bên cạnh một bó hoa bách hợp màu hồng xinh đẹp, mở giấy bọc ra, cắm vào bình hoa bên cạnh giường bệnh, khẽ so từng đóa hoa, nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi nắm tay Khả Hinh, ánh mắt của cô hơi tối lại, nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười.
Đường Khả Hinh giống như lơ đãng kéo xuống tay Tưởng Thiên Lỗi ra. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi lại lập tức nắm chặt tay của cô, nhìn cô căng thẳng hỏi: “Hôm nay em đi đâu?”
Đường Khả Hinh dịu dàng ngồi ở vị trí mình quen ngồi, thấy táo đã được gọt vỏ xong, cô liền cười nói: “Có một một chút chuyện. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô.
Đường Khả Hinh chậm rãi tránh ánh mắt của anh, thấy Như Mạt đã cắm hoa xong, vừa muốn quay lại tìm chỗ người, cô lập tức đứng lên nói: “Như Mạt tiểu thư, chị ngồi đi. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi lại nắm chặt tay của cô, có chút căng thẳng nói: “Em ngồi đi, một ngày rồi anh chưa nhìn thấy em.”
Như Mạt khẽ mỉm cười, nói: “Không sao, cô ngồi đi. . . . . . từ nảy đến giờ chỉ mới vài phút, Thiên Lỗi vẫn nhớ tới cô.”
Đường Khả Hinh nghe vậy, có chút bất đắc dĩ nhìn Tưởng Thiên Lỗi.
Tưởng Thiên Lỗi cũng mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh nói: “Ăn cơm rồi sao? Trong nhà đầu bếp đã làm không ít điểm tâm, anh nghĩ em thích ăn, cũng bảo người để lại cho em một chút.”
“Ăn rồi. . . . . .” Đường Khả Hinh đáp nhẹ, sau đó nhìn Tưởng Thiên Lỗi hỏi: “Anh gọi em tới đây, có chuyện gì?”
“. . . . . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn Đường Khả Hinh một lúc lâu, lại nở nụ cười hơi bất đắc nói: “Chẳng lẽ không có chuyện gì, thì không thể gọi em tới đây sao?”.
“. . . . . .” Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên, có chút úy kỵ nhìn Như Mạt.
Như Mạt chỉ lộ ra nụ cười miễn cưỡng, ngồi ở trên ghế sa lon, kéo nhẹ áo khoác. . . . . .
“Lúc nảy anh và Như Mạt đang tán gẫu chuyện của em. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi nhìn Khả Hinh mỉm cười nói.
“Tán gẫu chuyện gì?” Đường Khả Hinh chỉ đành phải cười hỏi.
“Anh nói với cô ấy, nếu như em tính trở về nước Anh, anh sẽ đi cùng em. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi cười nhạt nói.
Đường Khả Hinh sửng sốt.
“Đúng vậy. . . . . .” Như Mạt cũng mỉm cười ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh nói: “Từ nhỏ đến lớn, tôi rất ít nhìn thấy Thiên Lỗi lo lắng cho một người như vậy, mặc dù anh ấy lo lắng cho tôi, cũng là vì thân thể của tôi yếu ớt, nhưng cho tới bây giờ anh ấy cũng không vì công việc bỏ lại tôi . . . . . Anh nói nếu như cô muốn trở về nước Anh, anh ấy sẽ đi theo cô. . . . . . Mặc kệ như thế nào, cũng không rời xa.”
“Tưởng Thiên Lỗi!” Đường Khả Hinh có chút kinh ngạc gọi nhỏ anh.
Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi lộ ra kiên định nhìn cô.
“Anh không cần làm như vậy, em cảm thấy lần trước em . . . . . Đã nói xong rồi. . . . . .”
“Đừng nói như vậy. Anh sẽ không để cho em cô đơn một mình. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi lại lập tức nắm tay Đường Khả Hinh, mỉm cười nói: “Cambridge là một nơi xinh đẹp, anh đã đi qua, nơi đó có sương mù nhàn nhạt, ánh đèn đẹp nhất, rất nhiều truyền thuyết xinh đẹp làm cho người ta sẽ cảm thấy có thể nhặt được một chút chuyện xưa ở nơi đó. Chẳng qua anh không có cách nào đi với em quá lâu, nhiều lắm là mấy tháng, sẽ ở bên cạnh em thật tốt. . . . . .”
Đường Khả Hinh bất đắc dĩ nhìn anh, nói: “Em không cần anh làm như vậy, giữa chúng ta . . . . .”
“Anh yêu em. . . . . .” Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên hơi hiện ánh sáng thâm tình, nhìn cô.
Đường Khả Hinh sững sờ.
Sắc mặt của Như Mạt tái nhợt, ngồi ở trên ghế sa lon, hai mắt nặng nề lóe ra ánh sáng kích động, muốn cố gắng đè nén, nhưng lồng ngực phập phồng không ngừng. . . . . .
“Anh yêu em. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi dịu dàng vươn tay, nâng nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng xinh đẹp của Đường Khả Hinh, nói: “Lúc anh bị đụng xe, Thiên đường cũng vỡ nát, toàn bộ tạo thành khuôn mặt xinh đẹp của em tươi cười, giống như buổi sáng hôm đó, em chụp tấm hình đó gửi cho anh. . . . . . Trải qua giãy giụa sống chết mới hiểu được, nếu như cuộc đời này thực sự yêu một người, sẽ bất chấp tất cả để có được cô ấy, bởi vì thời gian không đợi mình, cô ấy cũng sẽ không chờ mình, tất cả tiếc nuối đối với em trong quá khứ, tạo thành thứ quan trọng trong cuộc đời anh. Anh yêu em. . . . . .”
Cả người Như Mạt hư mềm, trên trán đổ mồ hôi, im lặng không lên tiếng.
Đường Khả Hinh nhìn anh, hai mắt lóe lên, nghĩ tới sau lưng còn có một tâm hồn bị thương, cô vốn muốn ẩn nhẫn, nhưng vẫn không nhịn được nói: “Mỗi lần anh xử lý tình cảm, đều phải tổn thương một người khác như vậy sao? Giống như ban đầu tổn thương em cũng như thế. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi hơi sững sờ nhìn cô.
“Em đi đây.” Đường Khả Hinh không muốn nói thêm lời nào, nhẹ nhàng rút ra tay của anh, đè nén khó chịu cầm lên túi xách, nhanh chóng đi khỏi.
“Khả Hinh! !” Tưởng Thiên Lỗi đau lòng gọi cô! !
Hai mắt Đường Khả Hinh rưng rưng, nhưng vẫn nhanh chóng xông ra cửa, bước nhanh về phía trước, vừa đi vừa nghĩ đến lúc đối mặt với tình yêu của anh, lúc anh tình thâm chân thành đối với Như Mạt, mình đau đớn xé lòng, hôm nay tất cả mọi thứ đảo ngược, nhưng cô không chút nào vui sướng, có chỉ nổi đau lắng đọng ! !
“Khả Hinh . . . . . .” Giọng nói kia tiếp tục truyền đến.
Đường Khả Hinh không có quay đầu lại, chỉ bước nhanh đi ra bệnh viện, nhanh chóng lao xuống bậc thang, vừa muốn đi khỏi cửa chính. . . . . .
“Khả Hinh! !” Giọng nói gần ở phía sau kia truyền đến.
Đường Khả Hinh kinh ngạc suy nghĩ tới lúc này Tưởng Thiên Lỗi vẫn không thể xuống giường, cô căng thẳng ở bên đài phun nước quay đầu lại, thấy Tưởng Thiên Lỗi che chặt vị trí bên xương sườn, sắc mặt tái nhợt, đón gió lạnh lẽo, ánh mắt lộ ra vô hạn thâm tình đứng ở trước bậc thang, thân thể mãnh liệt khổ sở khó chịu, cô đơn nhìn mình. . . . . .
“Anh. . . . . . . Thân thể anh còn chưa lành! ! Không thể đứng như vậy! !” Đường Khả Hinh thật căng thẳng lập tức chạy như bay tới.
Thân thể Tưởng Thiên Lỗi mãnh liệt bị xé rách, nhìn cô gái trước mặt, mặc dù anh đau đớn đến gần như hoa mắt, nhưng vẫn đứng chặt tại chỗ.
“Tưởng Thiên Lỗi! Anh điên hả!” Đường Khả Hinh chạy đến trước mặt anh, căng thẳng bất đắc dĩ nghẹn ngào gọi anh.
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lập tức hiện lệ, đưa hai tay ra, ôm cô gái vào trong lòng, cúi xuống khẽ hôn tóc cô, mới kích động run rẩy nói: “Cho anh một cơ hội, để cho anh yêu em thật tốt, mỗi một ngày đều yêu em thật tốt. . . . . . Anh yêu em. . . . . .”
Đường Khả Hinh tựa vào trong ngực anh, nước mắt chảy xuống, lại nói không ra lời.
Phía trước, một bóng dáng nhàn nhạt, nhẹ nhàng lướt ra. . . . . .
Như Mạt tựa vào trước bức tường trắng như tuyết, cúi đầu im lặng không lên tiếng.