Mục lục
Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phòng ăn nhân viên Khách sạn Á Châu!

Phòng ăn nhân viên gần hai trăm mét vuông đang náo nhiệt, bởi vì từ trước đến giờ Khách sạn Á Châu không phân biệt nhân viên cấp bậc cao hay thấp, cho nên từ nhiều năm trước tới nay, vô luận là quản lý cấp cao hay nhân viên cấp bậc thấp nhất của Tập đoàn Á Châu thì bữa ăn của mọi người đều như nhau, vì vậy hôm nay mọi người nghe nói đầu bếp Trưởng mời dùng điểm tâm, sáng sớm tất cả mọi người đều vui vẻ đi tới phòng ăn, quả thật nhìn bữa sáng rất phong phú, có cà phê Capuchino, nước sữa gừng thượng hạng, bánh ngọt thơm ngon, còn có mì xào chân giò hun khói Kim Hoa, tùy ý mọi người lựa chọn, tất cả mọi người đều hưng phấn chọn cho mình món điểm tâm thích hợp, tụ họp từng nhóm ba nhóm năm, người của các bộ phận, vừa nói vừa cười, bàn tán ầm ĩ.

Kỳ Gia Minh vẫn còn cầm bánh bao nướng mình thích ăn, ngồi chung với đám người Trần Mạn Hồng, kể lại chuyện Nhã Tuệ và mình xem mắt, làm cho đám quản lý cười ha ha.

“Còn nói nữa, còn nói nữa! Mất mặt chết!” Nhã Tuệ lại đỏ mặt dậm chân, sắp khóc.

Đường Khả Hinh vừa uống cà phê capuchino xanh, vừa nhìn bạn thân như vậy, vừa áy náy vừa buồn cười.

“Đều do cô! Ghét!” Nhã Tuệ tức giận đánh Đường Khả Hinh một cái! !

Đường Khả Hinh rụt người lại, liền vội vàng vươn tay ôm Nhã Tuệ một chút, liên tục nói xin lỗi, không để cho cô tức giận nữa.

Mọi người đang tưng bừng náo nhiệt, sau đó nghe được bên ngoài có người cao giọng kêu to: “Tổng Giám đốc đến phòng ăn dùng điểm tâm. . . . . .”

Một tiếng hô to kinh khủng vang lên làm cho mọi người giật mình, toàn thể nhân viên chợt dừng động tác trong tay, như bị người điểm huyệt, đều cho rằng mình nghe lầm, ngay cả đầu bếp trưởng nấu ăn trong phòng bếp, cầm cái muỗng, cũng hoảng sợ dừng lại, không nói lời nào!

“Tôi . . . . . Tôi mới vừa. . . . . .” Lúc phòng ăn đột nhiên yên lặng như tờ, Trần Mạn Hồng phục hồi lại tinh thần đầu tiên, nhìn về phía đám nam quản lý trước mặt, có chút mất hồn nói: “Mới vừa rồi tôi nghe nói, Tổng Giám đốc muốn tới phòng ăn nhân viên chúng ta dùng cơm phải không?”

Từ Trạch Minh và Kỳ Gia Minh, còn có đám quản lý cùng nhìn về phía cô, gật gật đầu nói: “Đúng vậy. . . . . .”

“Mẹ ơi! Tại sao !” Bánh ngọt trong tay Trần Mạn Hồng rơi xuống, kêu nhỏ!

Lúc này nhân viên cả phòng ăn đều ồn ào! !

Đường Khả Hinh cũng trở nên kích động suy nghĩ: tại sao?

“Tổng Giám đốc đến rồi!” Đây là một tin tức chính xác!

Tất cả mọi người đều kinh ngạc quay đầu, nhìn về phía cửa vào, lập tức nghe được một loạt tiếng bước chân rất nghiêm túc, mọi người nín thở yên lặng, quả thật nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi mặc tây trang màu xám tro, phong cách tôn quý và khí thế đi tới, đám thư ký và lãnh đạo cấp cao của khách sạn đi theo phía sau. . . . . .

Cả phòng ăn sắp vỡ tung, bộp một tiếng, để món ăn trong tay xuống giống như trong quân đội, lập tức nghiêm túc đứng lên, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi chào: “Tổng Giám đốc!”

Tưởng Thiên Lỗi dừng ở cửa phòng ăn, nhìn đám nhân viên khách sạn đứng nghiêm chỉnh, anh khẽ nở nụ cười, hơi giơ tay trầm giọng nói: “Đều ngồi xuống đi, thả lỏng chút, tôi nghe nói hôm nay là đại thọ của đầu bếp Trưởng, hiếm khi ông ấy có lòng mời đồng nghiệp khác chúc mừng, đủ thấy tinh thần đoàn kết của khách sạn chúng ta. . . . . . Cho nên hôm nay tôi cũng tới tham gia một chút, xem đầu bếp Trưởng của chúng ta dâng tặng cho mọi người món ngon gì. . . . . .”

Đám nhân viên đều không dám nói chuyện, cũng không dám ngồi xuống, có chút lo lắng nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.

“Ngồi xuống đi. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía bọn họ lại ra lệnh.

Đám nhân viên nghe được Tổng Giám đốc nói như vậy, tất cả đều im lặng ngồi xuống, không còn không khí náo nhiệt mới vừa rồi, mọi người ăn cái gì cũng giống như dàn trận sẵn sàng đón quân địch, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, tò mò nhìn về phía Tổng Giám đốc Tưởng, suy nghĩ nhân vật trong truyền thuyết này, rốt cuộc bình thường thích ăn gì?

Đường Khả Hinh ngồi tại chỗ, cũng lộ ra cảm giác kích động nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, đang nghĩ tại sao anh tới đây?

Tưởng Thiên Lỗi im lặng đi tới đứng trước món ăn tự chon, nhìn các món điểm tâm hôm nay, quả thật hết sức phong phú, nhất là anh nhìn thấy món mì sợi trộn chân giò hun khói Kim Hoa, trên mặt của anh lộ ra nụ cười hài lòng, nhàn nhạt nói: “Đầu bếp Tiêu quả nhiên là một đầu bếp rất tận tụy, cho dù đối đãi với khách hàng hay đối với đồng nghiệp, cũng tận tâm dâng hiến món ăn ngon nhất.”

Đông Anh cũng mỉm cười đi theo ở phía sau anh, dịu dàng hỏi: “Tổng Giám đốc, anh thích ăn món nào?”

Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, từng bước từng bước đi đến bàn món ăn tự chọn, nhìn các loại món ăn, còn đang do dự, đột nhiên ngẩng đầu lên, hỏi lão đầu bếp đang ngẩn người bên trong cửa bếp: “Bình thường, nhân viên khách sạn chúng ta ăn món gì?”

“À?” lần đầu tiên khoảng cách gần như vậy Lão đầu bếp tiếp xúc Tổng Giám đốc, trong lúc nhất thời, sửng sốt, đầu óc trống rỗng.

Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn về phía lão đầu bếp, âm thanh nhàn nhạt hỏi lại: “Bình thường, nhân viên khách sạn chúng ta ăn món gì?”

“Ồ!” Lão đầu bếp nghe xong, lập tức rất cung kính nói với Tưởng Thiên Lỗi: “Có mì hoành thánh, mì thịt bò, các loại bánh bao, cháo gà xé phay, cháo thịt heo, cháo sườn, các thức ăn nhẹ gồm bánh ngọt, sữa đậu nành, sữa tươi. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi yên lặng lắng nghe, sau đó gật đầu một cái, âm thanh nhàn nhạt nói: “Vậy thì lấy chén cháo gà và một miếng bánh ngọt đi. . . . . .”

“Tốt!” Đầu bếp lập tức gật đầu, xoay người về phía sau, muốn cầm một cái chén lớn . . . . . .

“Tôi ăn sáng không nhiều lắm, không cần chén lớn như vậy, tránh lãng phí. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười nhàn nhạt nói.

“Vâng vâng vâng!” Lão đầu bếp lập tức cầm một chén sứ nhỏ, múc thêm một chén cháo gà xé phay, rồi gắp một miếng bánh ngọt dâu tây đặt ở trong đĩa màu trắng, cùng đặt ở trên một cái khay màu nâu, tự mình bưng ra cửa sổ, Đông Anh lập tức tiến lên muốn nhận lấy, nhưng Tưởng Thiên Lỗi lại giơ tay nói: “Tôi cầm cho. . . . . .”

Đông Anh có chút kinh ngạc quay đầu nhìn về phía anh.

Tưởng Thiên Lỗi im lặng tiến lên, mỉm cười nhận lấy khay trong tay lão đầu bếp, nói một câu: “Cám ơn. . . . . .”

“. . . . . . . . . . . .” Lão đầu bếp hoảng sợ đến nói không ra lời.

Tưởng Thiên Lỗi đang cầm phần điểm tâm, xoay người nhìn toàn trường một vòng.

Toàn thể nhân viên cũng hết sức nín thở nhìn về phía anh, không biết anh muốn ngồi nơi nào? Bởi vì nơi này gần như ngồi đầy rồi, có người muốn đứng lên cũng không dám, bởi vì điều này quá lộ liễu, tất nhiên sẽ bị người mắng nịnh nọt, cho nên mọi người cũng không muốn mặt đứng lên, chỉ ngây ngốc nhìn.

Bàn của đám người Trần Mạn Hồng cách Tổng Giám đốc gần nhất, trong lòng cũng âm thầm suy nghĩ, anh muốn đi đâu?

Đường Khả Hinh cũng không nhịn được liếc anh.

Lưu Nhã Tuệ càng căng thẳng ngồi dựa vào Đường Khả Hinh, giống như Lão Ưng bảo vệ con gà con vậy!

Tưởng Thiên Lỗi đang cầm khay, nhìn mọi người mấy lần, giống như lơ đãng đi về phía trước, sau đó trực tiếp đi tới bàn Trần Mạn Hồng, đặt khay xuống!

Bộp một tiếng! đám người Trần Mạn Hồng lập tức thật căng thẳng đứng lên, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, có chút căng thẳng chào: “Tổng Giám đốc. . . . . .”

“Ngồi đi. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi giống như lơ đãng vừa vặn ngồi ở đối diện Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh thật căng thẳng nhìn về phía anh.

Đám quản lý cả bàn và nhân viên toàn trường nhìn cảnh tượng này, tất cả đều nói không ra lời.

Tưởng Thiên Lỗi cảm thấy cả phòng ăn vẫn yên lặng, liền ngẩng đầu lên nhìn về phía bọn họ, mỉm cười nói: “Ngồi đi. . . . . .”

Trần Mạn Hồng và bọn Kỳ Gia Minh nhìn thoáng qua nhau, liền im lặng ngồi xuống, trái tim Đường Khả Hinh cũng đập thình thịch ngồi xuống, ngẩng đầu lên liếc Tưởng Thiên Lỗi một cái, mặt của cô lại đỏ lên.

Tưởng Thiên Lỗi im lặng, quay đầu liếc mắt nhìn Kỳ Gia Minh ngồi ở bên cạnh, mỉm cười nói: “Điểm tâm của đầu bếp Tiêu như thế nào?”

“Rất tốt!” Kỳ Gia Minh căng thẳng vội vàng nói.

Tưởng Thiên Lỗi gật đầu một cái, cầm cái muỗng, mới nói: “Vậy mọi người cố gắng thưởng thức đi.”

Mọi người cũng hoảng sợ đến không dám cầm đũa lên, hoặc nâng cà phê, hoặc xé bánh bao ăn không có chút mùi vị nào.

Đường Khả Hinh cũng im lặng cầm cà phê uống một hớp nhỏ.

Tưởng Thiên Lỗi cầm cái muỗng, uống một hớp cháo gà, mới nhàn nhạt hỏi: “Sáng sớm uống cà phê, không sợ dạ dày khó chịu sao?”

Đường Khả Hinh uống cà phê, đang chìm trong suy nghĩ của mình.

Tưởng Thiên Lỗi cảm thấy đối phương không trả lời, liền im lặng ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô.

Mọi người cũng im lặng nhìn về phía cô.

Lúc này Đường Khả Hinh mới ý thức được ánh mắt của mọi người nhìn mình, cô cầm cà phê, nhìn mọi người có chút ngạc nhiên a một tiếng.

“Tổng Giám đốc hỏi cô, sáng sớm uống cà phê, không sợ dạ dày khó chịu sao?” Nhã Tuệ hết sức căng thẳng nhìn về phía Đường Khả Hinh, nói khẽ.

Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của Tưởng Thiên Lỗi đang nhìn mình chằm chằm, trái tim của cô lại bùm một tiếng đập rất lợi hại, mặt đỏ lên, thở mạnh nói: “Tôi . . . . . Cái đó. . . . . . Bởi vì. . . . . .”

Mọi người cùng căng thẳng nhìn về phía cô gái nhỏ đáng thương này.

Tưởng Thiên Lỗi cười như không cười nhìn cô, ánh mắt dần dần di chuyển, nhìn đôi môi mềm như đóa hoa đào của cô, lộ ra một chút màu sắc trơn bóng, ngay sau đó trong thân thể dâng lên một cảm xúc ấm áp.

“Bởi vì. . . . . . cà phê này thật sự rất thơm. . . . . . Tôi . . . . . Tôi cũng có ăn bánh ngọt. . . . . .” Đường Khả Hinh thật căng thẳng lập tức đặt ly cà phê xuống, cúi đầu muốn cầm bánh ngọt trước mặt mình, không ngờ trước mặt hết sạch, cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, Nhã Tuệ có chút đỏ mặt nhìn về phía cô nói: “Tôi mới vừa. . . . . . Không cẩn thận ăn rồi. . . . . .”

“Vậy. . . . . . đi lấy một miếng!” Kỳ Gia Minh hết sức thân sĩ đứng lên, muốn đi lấy bánh ngọt!

Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía cô, im lặng cầm bánh ngọt trước mặt mình, đặt nhẹ nhàng ở trước mặt của Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh lại căng thẳng nhìn về phía anh, cảm thấy hai mắt nóng rực của anh sắp thiêu cháy mình, cả người cô nóng ran cúi thấp đầu, nhìn miếng bánh ngọt nhỏ, căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt.

Tưởng Thiên Lỗi cũng im lặng nhìn về phía cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK