Mục lục
Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tưởng Thiên Lỗi nhất thời bất đắc dĩ nhìn cô.

“Anh buông tay! !” Đường Khả Hinh chợt hất tay của anh ra, muốn xoay người đi khỏi.

Tưởng Thiên Lỗi lại nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, kéo tới trước mặt của mình, cúi xuống nhìn cô, nói: “Mấy ngày nay, trong đầu của anh luôn nhớ đến nụ hôn của em ở bệnh viện. . . . . .”

Hai mắt Đường Khả Hinh nhanh chóng đỏ lên, lại muốn dùng sức bỏ tay của anh ra!

Tưởng Thiên Lỗi lại ôm cô vào trong ngực, tay cạch một tiếng, nhấn thang máy tầng chót!

“Anh làm gì đấy?” Đường Khả Hinh lập tức mở than thể, đánh mạnh lên người anh! !

Tưởng Thiên Lỗi mãnh liệt, bá đạo ôm chặt Đường Khả Hinh, kiềm chế thân thể cô giãy giụa, cúi xuống nhìn cô hỏi: “Anh và em có sự khác nhau như thế nào? Những lời em đã nói, anh đều nhớ tất cả, bao gồm ngày đó anh và em cùng đi mua quýt, em nói, nếu như có thể để cho các doanh nghiệp chúng ta trực tiếp liên hệ với nông dân trồng rau quả để thu mua, thật tốt biết bao? Như vậy, cuộc sống của bọn họ, ít ra tốt hơn một chút. . . . . . Chuyện này, anh vẫn làm, ngày mai tổ đặc biệt nghiên cứu đã hoàn thành rồi !”

Đường Khả Hinh đột nhiên sững sờ, ngẩng đầu lên, nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi thật gấp gáp nhìn cô, nói: “Làm như vậy có sự khác nhau sao? Nếu như không phải do một ý tưởng của em, một chút tấm lòng cảm động anh..anh sẽ làm sao?”

Hai mắt Đường Khả Hinh đột nhiên tràn lệ, nhớ tới đêm hôm đó, lần đầu tiên anh bộc lộ suy nghĩ của mình, câu nói ‘về nhà gọi điện thoại cho tôi’ vẫn in sâu ở trong óc của mình, như con sóng cuồn cuộn, nước mắt lăn xuống, cô vẫn cắn chặt răng, muốn tránh thoát ngực của anh. . . . . .

“Khả Hinh!” Tưởng Thiên Lỗi ôm chặt thân thể của cô, thật sâu gọi cô, cúi đầu xúc động nói: “Anh rất nhớ em. . . . . .”

“Anh buông tôi ra!” Đường Khả Hinh lại muốn đẩy anh ra, nghẹn ngào kêu nhỏ: “Đừng nói với tôi những thứ này, tôi không muốn nghe!”

Tưởng Thiên Lỗi lại ôm chặt thân thể của cô, lại vội vàng nói: “Hoa hồng xanh thích không?”

Đường Khả Hinh dừng lại, rơi lệ nhìn Tưởng Thiên Lỗi, kinh ngạc hỏi: “Cái gì Hoa hồng xanh?”

Tưởng Thiên Lỗi nhìn khuôn mặt mềm mại của Khả Hinh, càng nhìn càng đau lòng, sâu kín nói: “Bó hoa kia. . . . . . Là anh tặng. . . . . .”

“Anh?” Trong lúc nhất thời Đường Khả Hinh không tiếp nhận nổi, đột nhiên sững sờ, thân thể lại mềm nhũn.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, đột nhiên đau lòng mỉm cười, nói: “Phải . . . . .”

Đường Khả Hinh đột nhiên nói không thốt nên lời, quay mặt đi, không lên tiếng.

Tưởng Thiên Lỗi lại ôm chặt cô, dựa vào bên cạnh thang máy, cúi xuống, cụng nhẹ vào trán cô, chóp mũi xinh đẹp nhẹ nhàng chạm chóp mũi của cô, cảm giác đôi môi mềm mại cách môi mỏng mình không xa, lại sâu kín nói: “Tối hôm qua, gửi hình cho em chỉ là muốn nói cho em biết, anh rất nhớ em. . . . . . Không có ý gì khác. . . . . .”

Đường Khả Hinh đột nhiên cười giễu cợt, cảm giác tối hôm qua mình uống rượu vô ích, nước mắt không nhịn được rơi xuống.

Tưởng Thiên Lỗi bưng mặt của cô, ở khoảng cách thật gần nhìn nhau, lại lúng túng vội vàng nói: “Anh chưa từng cố ý tìm hiểu ý nghĩa của loài hoa, nhưng Đông Anh nói với anh, Hoa hồng xanh gần như là một loại lời hứa. . . . . .”

Đường Khả Hinh nghe lời này, nước mắt lại từng viên lăn xuống.

“Anh hiểu, lời hứa trước kia giống như hạt bụi trong không khí, nếu như lời hứa làm cho em lo sợ, vậy chúng ta ở chung một chỗ đi. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi lại bưng mặt của Khả Hinh, thở hổn hển, hai mắt xẹt qua căng thẳng và đau lòng, cũng không dám hôn môi của cô nữa. . . . . .

Đường Khả Hinh nói không ra lời, chỉ xoay mặt, để cho nước mắt từng viên rơi xuống.

“Anh không biết làm như thế nào mới có thể trở lại lúc ban đầu, cho tới bây giờ đối mặt với tình yêu, anh cũng không có lòng tin, rất thấp thỏm. . . . . . Chỉ sợ nói một câu sẽ làm cho em bị thương. . . . . . Chỉ sợ làm sai một chuyện, em sẽ đi khỏi anh . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ mệt mỏi nói: “Trong khoảng thời gian này rất mệt mỏi, lúc mệt mỏi, không nhịn được nhớ đến em. . . . . . Phát hiện thì ra tình yêu không phải cướp đoạt, bởi vì lúc em ở bên cạnh anh, anh rất thoải mái và. . . . . . Hạnh phúc. . . . . . cảm giác này cần rất dụng tâm mới có được, không thể dùng bất kỳ thủ đoạn gì và tiền bạc đổi lấy. . . . . .”

Trái tim Đường Khả Hinh chợt vỡ vụn, phản chiếu vết tích tình yêu còn sót lại trong quá khứ, vẫn chiếu lấp lánh. . . . . . Cô đột nhiên không biết vì sao, đau lòng, rất đau, chợt đè chặt trái tim, nói không ra lời, chỉ co quắp khóc, khóc thật khổ sở, thật khó chịu, thật đáng thương. . . . . .

“Khả Hinh?” Tưởng Thiên Lỗi ôm lấy thân thể của cô, nhìn nét mặt cô khổ sở, gấp gáp hỏi: “Em làm sao vậy? Nơi nào không thoải mái?”

Đường Khả Hinh nghe tiếng gọi nhẹ nhàng, cô càng cảm thấy trái tim đau đớn khó chịu, níu chặt quần áo trước ngực, ngửa mặt nhìn về phía trước, nước mắt từng viên lăn xuống. . . . . .

“Khả Hinh. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi rất đau lòng nhìn cô, nói: “Em nói cho anh biết, nơi nào không khỏe! ! Nói cho anh biết! !”

Đường Khả Hinh thật khổ sở run rẩy, bật khóc, nói: “Thân thể của tôi. . . . . . Đã từng bị thương, tôi đứng ở trong mưa, sốt cao 40 độ, tôi không ngừng nghĩ tới một người, nghĩ tới nếu như lúc đó anh ấy xuất hiện một phút, quan tâm gọi tên của tôi một chút, có thể. . . . . . Trong tương lai thật dài, anh ấy làm sai chuyện gì, tôi đều sẽ chọn tha thứ cho anh ấy. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi đau lòng nhìn cô.

“Nhưng cuối cùng vào lúc tôi cần anh ấy nhất, anh ấy lại không biết đi đâu. . . . . . Biến mất rất tuyệt tình, rất tàn nhẫn. . . . . .” Đường Khả Hinh níu chặt quần áo, đau đến khó chịu, khóc nói: “Tôi không biết làm thế nào để tha thứ cho anh ấy, tha thứ hết lần này tới lần khác lại bị thương nữa hay không. . . . . . Rốt cuộc tôi còn yêu bao nhiêu, bản thân tôi cũng không biết. . . . . .”

Nước mắt từng viên lăn xuống.

Tưởng Thiên Lỗi đau lòng ôm cô, đau lòng xin lỗi cúi xuống, cụng nhẹ vào trán cô, thở dài một cái, nói: “Thật xin lỗi. . . . . .”

Đường Khả Hinh khóc nói: “Tôi không muốn nghe gì cả, tôi đã vứt bỏ tình yêu của mình, nó bay tới nơi nào tôi cũng không biết nữa, trái tim của tôi, nỗi khổ sở của tôi, tất cả tất cả mọi thứ của tôi, tất cả ném cho thời gian, tôi không có hơi sức xen vào nữa. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này thật lo sợ, lại vội vàng ôm lấy cô, căng thẳng nói: “Khả Hinh! ! ! Em đừng như vậy! !”

Đường Khả Hinh xoay mặt, rơi lệ nhìn về phía trước, không biết nên nói gì, chỉ cảm thấy mệt mỏi thật sâu.

“Khả Hinh! !” Tưởng Thiên Lỗi bưng mặt của cô, đau lòng nhìn cô, hỏi: “Em vẫn yêu anh sao? Vẫn yêu sao?”

“Tôi không biết. . . . . .” Đường Khả Hinh mệt mỏi nói.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn trong tròng mắt cô mệt mỏi thật sâu, không nói chuyện gì, đột nhiên cúi xuống, hôn mạnh đôi môi hồng mềm mại của cô! !

Đường Khả Hinh không có từ chối, cũng không có nghênh hợp, mặc cho nước mắt từng viên xẹt qua gương mặt trắng nõn. Tưởng Thiên Lỗi rời khỏi nụ hôn kia, lại vội vàng nhìn cô! !Đường Khả Hinh không lên tiếng, chỉ sững sờ nhìn về phía trước.

Lúc này cửa thang máy chợt mở ra, một luồng gió lạnh nhào vào.

Tưởng Thiên Lỗi đón gió lạnh lẫm liệt, nhấn thang máy dừng lại tầng lầu, nhìn Đường Khả Hinh trong ánh mắt kia mênh mông và không còn hơi sức, anh đột nhiên thở nặng nề, nói: “Tốt!”

Đường Khả Hinh sâu kín chớp đôi mắt đẫm lệ, nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi lạnh nhạt nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Nếu em không còn yêu anh, anh sẽ buông em ra! Anh không điều cậu ta đi! Anh để cho cậu ta ở khách sạn này, từng bước thăng tiến! ! Để cho em cùng với cậu ta sống thuận lợi ! !”

Đường Khả Hinh không lên tiếng.

Tưởng Thiên Lỗi không nói hai lời, đi ra thang máy, đưa lưng về phía người bên trong thang máy, vô cùng thản nhiên nói: “Em đi đi!”

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn về phía bóng lưng của anh, nước mắt rơi xuống, do dự một lát, nhưng vẫn vươn tay nhẹ nhàng bấm nút thang máy xuống tầng lầu một, ánh đèn sáng lên. . . . .

Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên, hai mắt sáng lên, thoáng qua một chút đau lòng.

Đường Khả Hinh mệt mỏi đè xuống nút đóng cửa, ánh đèn sáng lên, cửa thang máy chậm rãi đóng lại. . . . . .

Một tay nắm lấy cánh cửa thang máy! !

Tưởng Thiên Lỗi xoay người, trong chớp mắt nắm chặt cửa thang máy, nhìn về phía Đường Khả Hinh, không thể tưởng tượng nổi đau lòng nói: “Thật đi à?”

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ nhìn về phía anh. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi cắn chặt răng, hai mắt chợt nổi lên hơi nước, nói: “Em. . . . . . cô gái này!”

“Sau này. . . . . .” Đường Khả Hinh nhìn về phía anh, bất đắc dĩ nghẹn ngào nói: “Còn muốn giữ lại người, chân thành một chút. . . . . . Đừng chơi trò hề này nữa. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi sững sờ, nhìn về phía Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh nhìn về phía anh, hai mắt xẹt qua một chút đau thương, nhưng mềm mại và dịu dàng. . . . . .

Anh đột nhiên mỉm cười, không chắc chắn nhìn về phía cô! !

Đường Khả Hinh lại bất đắc dĩ nhìn anh, tay lại nhẹ nhàng buông xuống . . . . . .

Trong lòng Tưởng Thiên Lỗi thoáng cảm động, chợt đi vào thang máy, lập tức ôm cô mang ra ngoài, đứng ở tầng thượng, đón trời xanh mây trắng, đón lẫm liệt gió, bưng mặt của cô, nhìn đôi mắt cô đẫm lệ, biết cô gái này đã tha thứ cho mình một lần nữa, trong trong lòng đau nhói, lại cúi xuống, hôn mạnh lên đôi môi đỏ mọng của cô!.

Đường Khả Hinh nhắm lại hai mắt, nước mắt rơi xuống.

Gió, mặc dù lẫm liệt, mặc dù rét lạnh, nhưng ánh mặt trời cũng đang chiếu vào trên người của hai người, bọn họ giống như một đôi tình nhân ở giữa trời đất, cho dù là Eve và Adam, cho dù bị người đời khinh bỉ, nhưng đây là số mệnh, cho dù là số kiếp, có một cô gái tình nguyện vạn tên xuyên tim.

Anh cảm thấy cô trầm luân, lại một lần nữa hiến dâng ra tim của mình, hai mắt xẹt qua ấm áp, giọt lệ lóe lên dưới bầu trời xanh, bưng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đón gió, đón ánh mặt trời, lại quý trọng mút nhẹ môi của cô, không giống với nụ hôn trong quá khứ . . . . . .

Cô cảm nhận được chậm rãi mở ra hai mắt, nhìn anh.

Anh bưng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhìn cô, cưng chìu mỉm cười, lại cúi xuống, nhẹ nhàng mút cánh môi của cô, rất dịu dàng, rất cưng chìu. . . . . .

Trái tim của cô lại mềm mại, đôi tay không nhịn được nắm nhẹ cánh tay to lớn của anh. . . . . .

Vào lúc này Tưởng Thiên Lỗi cảm giác toàn bộ thế giới vui vẻ vây quanh, bưng mặt của cô, sau khi dịu dàng hôn, đột nhiên đầu lưỡi cuồng nhiệt xông vào trong môi của cô, cùng với đầu lưỡi nhỏ của cô quấn lấy, khi mút được hương ngọt ngào trong chớp mắt, anh nở nụ cười cảm động, thậm chí hấp dẫn gảy nhẹ đầu lưỡi của cô, lại mút liếm. . . . . .

Đường Khả Hinh không cách nào ngăn cản bá đạo và thâm tình của anh, đón nhận nụ hôn của anh, cùng anh đầu lưỡi nhẹ nhàng quấn lấy, cảm giác anh hơi thở truyền tới khí nóng, nhào về phía mình, cảm xúc đột nhiên dâng trào, đôi tay không nhịn được đưa ra ôm cổ của anh, dường như muốn đón lấy chiều cao của anh. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi lại ôm eo nhỏ của cô, để cho cô cả người bay lên, cưng chìu hôn môi của cô.

Đường Khả Hinh không nhịn được cười.

Tưởng Thiên Lỗi cũng cười, cúi xuống, lại hôn mạnh lên môi của cô! !

Nụ hôn này thỉnh thoảng kéo dài thật dài, thỉnh thoảng ngắn ngủi trong chớp mắt, giống như kéo dài thật lâu thật lâu, cho đến khi hai người đem tịch mịch, khổ sở tách ra trong khoảng thời gian này tất cả đều hôn đủ, mới dừng lại, nhìn nhau.

Tưởng Thiên Lỗi đau lòng nhìn hai mắt Đường Khả Hinh vẫn ngấn lệ, liền vươn tay quét nhẹ giọt lệ, nói: “Đừng khóc. . . . . . Sau này anh sẽ không để cho em khóc. . . . . .”

Đường Khả Hinh ở khoảng cách thật gần nhìn nổi đau xót trong tròng mắt của Tưởng Thiên Lỗi, vẫn có chút không tin, nghẹn ngào nói: “Anh thật. . . . . . Trở về sao?”

Tưởng Thiên Lỗi nhìn Đường Khả Hinh, vốn muốn nói mình không hề rời khỏi, nhưng vẫn phối hợp lời của cô…, cưng chìu cười nói: “Đứa ngốc, anh đã trở về. . . . . .”

Đường Khả Hinh cảm thấy đau lòng, đưa hai tay ra, nhón hai chân lên ôm cổ của anh, khóc kêu to: “Anh xấu xa! Anh rất xấu ! ! Em hận anh chết đi được!”

Tưởng Thiên Lỗi lại không nhịn được nở nụ cười cảm động, ôm chặt eo nhỏ nhắn của cô, hôn nhẹ tóc cô, hít mùi thơm nơi cổ của cô bay ra, mới sâu kín nói: “Hận anh đi, chỉ cần em không rời khỏi anh, em giết anh cũng được. . . . . .”

Đường Khả Hinh lập tức buông hai tay ra, nước mắt lăn xuống, nhìn anh, đánh mạnh lên bờ vai của anh! ! Tưởng Thiên Lỗi nắm bàn tay nhỏ bé, đặt ở bên môi, hôn nhẹ. Nước mắt Đường Khả Hinh lại lăn xuống, nhón chân lên ôm anh, làm nũng khóc nói: “Sau này, không cho tùy tiện rời khỏi em.”

“Tốt. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi cười đáp.

“Đi đâu, cũng phải nói với em một tiếng!”

“Tốt. . . . . .”

“Mỗi ngày, em muốn kiểm tra tin nhắn điện thoại!”

“Tốt. . . . . .”

“Mỗi buổi tối, em đều muốn hỏi anh ở đâu, anh phải trả lời em rõ ràng.”

“Tốt. . . . . .”

“Không thể tùy tiện nhìn bất kỳ một cô gái nào!”

“Tốt. . . . . . Anh vốn không thích nhìn phụ nữ. . . . . .”

“Em bị cảm, anh phải ở bên giường chăm sóc em, mua thuốc cho em, rót nước cho em, dỗ em ngủ!”

“Tốt. . . . . . Anh có thể ngủ chung với em. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi có chút ngượng ngùng, cúi đầu tao nhã nở nụ cười.

Đường Khả Hinh rơi lệ nhìn anh!

Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên, nhìn cô, lại bưng mặt của cô nói: “Đứa ngốc, nói đùa với em thôi, anh tôn trọng tất cả ý nguyện của em, chỉ cần em vui vẻ, cái gì cũng được. . . . . .”

Đường Khả Hinh lại cảm thấy cười vui vẻ, đưa hai tay ra ôm anh! !

Tưởng Thiên Lỗi thở phào một cái, ôm chặt thân thể nhỏ nhắn của cô, ngẩng đầu lên, nhìn về phía trời xanh mây trắng, xúc động nói: “Chỉ mong. . . . . . Mãi mãi bên nhau. . . . . .”

“Chỉ cần anh ở bên cạnh em, trời mưa, gió lốc, động đất, Ngày Tận Thế, em cũng không sợ!” Đường Khả Hinh nhìn anh, rất cố chấp nói.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô bé ngốc này, lại cảm tính mỉm cười, hôn mạnh lên môi của cô.

“Được rồi, đừng hôn nữa, đến giờ làm việc, em sắp tới trễ. . . . . .” Mặt của Đường Khả Hinh hơi hồng, cúi đầu nói.

Tưởng Thiên Lỗi nâng nhẹ cằm của cô, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hồng hồng mềm mại, nói: “Không phải chỉ có một người đàn ông, sau khi em cùng với anh ta sống chung, không muốn em vất vả nữa. . . . . .”

Đường Khả Hinh dịu dàng nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi cũng dịu dàng nhìn cô, nhưng không có nói gì, ngàn vạn lời cũng không cần nói, ôm nhẹ thân thể của cô, cùng với cô cùng đi ra thang máy.

Đường Khả Hinh đầu tựa vào lồng ngực nóng bỏng của anh, nghe trái tim của anh đập thình thịch, lại đưa ra đôi tay ôm hông của anh. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi ôm nhẹ cô đi vào thang máy, nâng nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhẹ nhàng hôn lên môi của cô, mới nói: “Tối hôm nay, anh đón em tan việc, đi ăn cơm với em, hả?”

“Ừm. . . . . .” Đường Khả Hinh mỉm cười đáp nhẹ.

Tưởng Thiên Lỗi cười, đúng lúc này, cảm thấy điện thoại di động chấn động, anh lấy ra nhìn, là điện thoại của Như Mạt, sắc mặt thu lại. . . . . .

p/s: Hãy G+ ủng hộ cùng dịch giả nhé trưa ngày hum nay sẽ có nhiều chương hơn nữa cho mọi người . Nhưng cùng với đó báo cho các bạn 1 tin buồn là dịch giả những chương vừa rồi sẽ không dịch tiếp nữa nhưng bù lại sẽ có dịch giả mới tuy ban đầu chưa được hoàn thiện cho lắm nhưng cần mọi người ủng hộ :) thanks các bạn nhìu

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK