Ánh chiều tà, cô đơn lạnh lẽo chiếu xuống núi Lục Lâm.
Một chiếc taxi dừng lại trước ngôi biệt thự.
Đường Khả Hinh đón những luồng gió lớn, đi xuống taxi, còn đang không hiểu nghĩ về việc của Trang Hạo Nhiên, cô nặng nề chớp mắt, thở dài một hơi. Cô vô thức lấy điện thoại ra, nhẹ ấn vào màn hình, tìm đến một dãy số, số di động của Trang Hạo Nhiên, cô do dự một hồi mới ấn gọi, có chút lo lắng nghe tiếng chuông vang lên...
Sức gió càng lúc càng lớn, dường như trời sắp mưa.
"Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được." Một tiếng nói vọng ra từ trong điện thoại.
Đường Khả Hinh cất điện thoại di động, đứng trong gió, đau lòng cho người đàn ông kia. Cô nhớ đến dáng vẻ mất mác hôm nay của anh, nghe nói chỉ có con gái cùng bà xã mới có thể đánh bại được sự mạnh mẽ của đàn ông. Cô thở dài, tay không tự chủ đặt lên bụng, hiểu ra một số duyên phận, thật sự khó khăn.
"Con đứng ở nơi này làm gì ?" Một giọng nói lạnh lùng truyền đến.
Đường Khả Hinh lập tức xoay người, kinh ngạc nhìn Thầy đã trở về, vừa xuống xe, vừa nhìn mình hỏi, cô lập tức cười rộ lên nói: "Không có gì! Con đang suy nghĩ một số việc!"
Vitas không để ý đến cô, lạnh nhạt đi về phía trước.
Đường Khả Hinh nhìn bóng lưng sư phụ, biết ông còn đang tức giận, nhưng cô vội vàng lấy lòng cười nói: "Thầy, hôm nay con nấu cơm! Con sẽ nấu cho thầy một bàn tiệc.!"
Vitas vẫn không lên tiếng.
Cửa phòng mở ra .
Đường Khả Hinh nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, thay bộ đồng phục trên người, mặc một quần đùi ,áo cộc đều màu trắng, tóc buộc thấp hai bên. Từ trong tủ lạnh cô lấy ra năm con tôm lớn, bỏ vào nồi luộc chín, rồi mới lấy cà chua, tỏi rồi các gia vị khác. Sau đó nhanh chóng lấy ra một con cá biển, lấy dao chặt vài nhát, rồi lột thịt, đem thịt cùng xương tách ra, nhanh chóng thái lát từng miếng, nhanh nhẹn nhúng vào bột, cuộn lại, cắm thêm mấy cuống hành trắng vào giữa, bỏ vào bát dầu ô liu, sau đó gắp lên cho vào trong chảo rán lên, mọi việc cô làm đều thuần thục.
Vitas đã tắm xong, thay một bộ thể thao màu đen, vẻ mặt lạnh lùng đi xuống tầng.
Đường Khả Hinh lập tức mỉm cười lấy một đĩa lớn, ở giữa trang trí mấy bông hoa violet, mới hướng về phía thầy nói: "Thầy! Chuẩn bị ăn cơm thôi!"
Vitas ngồi trên ghế sô pha đọc báo, vẫn không lên tiếng.
Đường Khả Hinh nhìn ông cười, tiếp tục xoay người, gắp những miếng cá vàng óng, mặt trên miếng cá trơn nhẵn, từng miếng từng miếng được đặt vào đĩa , sau đó cầm chai xì dầu, rưới lên mặt trên của cá, bày hết lên đĩa . Lại gọi: "Thầy, ăn cơm thôi!"
Lúc này, Vitas mới đặt tờ báo xuống, lạnh lùng đi tới.
Đường Khả Hinh lại mang một ít thức ăn nguội, rau trộn, còn có canh gà, lần lượt để trên bàn. Sau đó cô mở nồi cơm điện, xới một bát cơm nóng hổi để trước mặt thầy, lại lấy cho chính mình một bát mới ngồi xuống, đưa cho thầy một đôi đũa, mình một đôi, rồi mới ăn cơm.
Vitas im lặng không lên tiếng, cầm đôi đũa lên, nhẹ nhàng xúc một miếng cơm, lại vươn tay gắp một miếng cá bỏ vào trong miệng, nhai.
Đường Khả Hinh nâng mí mắt, liếc nhìn thầy một cái, do dự một hồi, vừa xúc một miếng cơm vừa hỏi : "Sư phụ…trong mắt của thầy, Trang Hạo Nhiên là một người như thế nào?"
"Súc sinh!" Vitas nói xong, lại tiếp tục ăn cơm.
"... ..." Đường Khả Hinh nhai cơm, nhìn về phía ông, cầm bát lên định múc cho ông ít canh, mới miễn cưỡng cười nói: "Ngoài súc sinh ra, không có suy nghĩ gì nữa ạ?"
"Súc sinh!" Vitas lại nói..
"Ôi! Con đang nói chuyện nghiêm túc với thầy mà..." Đường Khả Hinh nhớ tới hôm nay Trang Hạo Nhiên nói với mình những lời kia, dáng vẻ mất mác, lại tò mò hỏi: "Trước đây con và anh ấy có quan hệ như thế nào vậy?"
"Không biết!" Vitas tiếp tục cầm cái thìa, uống canh.
Đường Khả Hinh lặng lẽ liếc mắt nhìn sư phụ, biết sẽ không khai thác được gì từ lời nói của ông, liền tiếp tục cầm đũa ăn cơm.
"Quá khứ nó rất thương con" Vitas thản nhiên cầm đũa lên, gắp một miếng cá nhỏ lên ăn.
Đường Khả Hinh ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn về phía Thầy nói: "Con cũng nghe như vậy, thế nhưng... Thật sự... Rất thương con sao?"
"Umk..." Vitas nhẹ nhàng khoan khoái nhai miếng dưa chuột, thong thả nói: "Lúc đó con vì làm nhiệm vụ, bị điều đến phòng ăn ở nước Anh làm việc. Nó không biết hành tung của con, đi Pháp tìm con ba tháng, sau đó đến Paris tìm đến Provence, nhất là ở Provence, nó dường như tin tưởng chắc chắn con thuộc về những phiến hoa oải hương nơi đây. Rồi có một ngày trời mưa, sáng sớm nó đã cầm ảnh của con, còn có những bó hoa hồng, đặt dọc theo con đường đến quán ăn trong thị trấn nhỏ để trước cửa mỗi gia đình, còn để lại một câu tiếng Pháp là: “Nếu như mọi người phát hiện cô gái xinh đẹp này, hãy đem bó hoa này đưa đến tay cô ấy, bởi vì cô ấy rất sợ cô đơn.”
"... ..." Đường Khả Hinh khiếp sợ nhìn về phía sư phụ, hai mắt bỗng đỏ bừng, khẩn trương hỏi: "Thật vậy sao? Tại sao anh ấy phải làm như vậy?"
"Bởi vì con đang bị thương mà ra nước ngoài, nó không yên lòng." Vitas nói.
"Làm sao thầy biết được?" Đường Khả Hinh khiếp sợ hỏi.
"Thầy có một người bạn mở một quán ăn trên thị trấn nhỏ đó, lúc ông ấy nói lại với thầy đều tỏ vẻ khâm phục. Nói rằng mới sáng sớm, trời lại mưa, mà cả con đường bày đầy những bó hoa hồng, còn có những tấm ảnh chụp của một cô gái, thậm chí trong chiếc phong bì còn để lại bản đồ, và địa chỉ nhà bằng tiếng Trung, nó sợ con bị lạc đường .”Vitas lại yên lặng ăn , thản nhiên nói.
"Về sau... Về sau có tìm được không thầy?" Trái tim Đường Khả Hinh nhói lên, khiếp sợ nhìn về phía sư phụ.
"Không tìm được..." Vitas yên lặng giải thích, nói: "Nó đi tìm con ba tháng, cuối cùng thất vọng trở về."
Đường Khả Hinh đột nhiên co quắp, trái tim đau đến nói không nên lời, nước mắt từng hạt chảy xuống.
Vẻ mặt Vitas vẫn bình tĩnh nói: "Chuyện này, trong quá khứ con cũng không hề biết..."
Đường Khả Hinh rơi lệ, hít thở không thông, không hiểu sao lại đố kị với cô gái trong quá khứ kia, lại rơi lệ nhìn về phía sư phụ, sốt ruột hỏi: "Thật sự thích nhiều đến như vậy?"
Vitas thản nhiên cầm đôi đũa xúc cơm, vừa ăn vừa nói: "Vậy con cảm thấy như thế nào?"
"Con không biết..." Đường Khả Hinh chỉ cảm thấy rất đau lòng, nước mắt chảy xuống càng nhiều, lại nhớ tới dáng vẻ mất mác hôm nay của anh, còn có câu nói kia: “ Em không biết, anh có biết bao nhiêu trân trọng duyên phận của chúng ta”
"Con mất trí nhớ, thầy đoán rằng người đau khổ nhất chính là Hạo Nhiên " Vitas thẳng thắn nói: "Bởi vì nó đi theo con đến khách sạn, vẫn cầm tay con, cho tới bây giờ cũng chưa từng buông ra... Hướng dẫn con , thương yêu con cho đến tận bây giờ... Thậm chí lúc sau khi con bị mất trí nhớ ba ngày, nó liền đứng bên ngoài phòng bệnh của con ba ngày, gặp mưa ba ngày, nghĩ đến nếu con xảy ra chuyện, sẽ chết... Lúc quay người, ta nhìn cũng không thấy thoải mái..."
Đường Khả Hinh không ngừng co quắp khóc, không nói nên lời.
Vitas tức giận quay đầu, nhìn về phía học trò, nhíu mày hỏi: "Con khóc cái gì?"
"Con không biết!" Đường Khả Hinh chính là cảm thấy trái tim như bị xé rách, rất đau, nhớ tới người đàn ông kia, ở trong thị trấn nhỏ, bày những bó hoa hồng, cô đau đớn vừa khóc vừa nói: "Con cảm thấy trái tim con đau quá ... Đau quá...”
Vitas Lặng lẽ nhìn học trò của mình một lúc lâu, mới nhíu mày nói; "Ta nhận hai con là người Trung Quốc làm học trò của ta, đều làm ta phiền lòng. Đáng ra phải ngồi cùng một chỗ, thảo luận về rượu đỏ, là những quãng thời gian rất đẹp. Thế nhưng lại thành ra như vậy, một đã đánh mất, một đã quên đi…Mất đi ký ức, cầm một tấm bản đồ và hoa hồng, cũng không thể trở về nhà được ."
Đường Khả Hinh lại vô cùng thương tâm khổ sở rơi lệ.
Ngoài cửa sổ tiếng sấm vang ầm ầm.
Mưa to kéo tới khắp cả núi rừng!
Bên này, bên cạnh cửa sổ sát đất, có một bóng dáng màu đen.
Trang Hạo Nhiên thất thần ngồi trên chiếc sô pha màu trắng trong phòng khách, nhìn những hạt mưa to rơi trên mặt kính cửa sổ sát đất, những hạt mưa thi nhau chảy xuống. Trong tay anh cầm một tấm ảnh, chính là tấm ảnh chụp trong hôn lễ của tào Anh Kiệt, Khả Hinh khi đó như một chú chim nhỏ nép sát vào trong ngực anh, dáng vẻ xinh đẹp ngọt ngào nhưng cũng mang theo một chút u buồn mà tươi cười. Anh không hiểu sao nở nụ cười, hai tròng mắt ngấn lệ, hàm chứa mấy phần tưởng niệm.