Mục lục
Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Hương Giang

“Vitas tiên sinh!” Mọi người khẩn trương kêu lên!

Tưởng Thiên Lỗi cũng đứng ở một bên, mặt hơi khẩn trương, nhìn về phía Vitas!!

Vitas lại lạnh mặt, hai tròng mắt thâm thúy hai tròng mắt nhìn chăm chằm học sinh, thở gấp giận dữ, không dám tin vào tai mình!! Lại nhanh chóng cất bước, đi tới trước mặt học sinh, biểu tình ẩn nhẫn, phẫn nộ hỏi: “Con nói cho ta biết!! Sự tình vừa rồi, có phải sự thật không? Khả Hinh cuộc so tài lần này... Có ẩn tình!”

Trang Hạo Nhiên biết lão sư nhìn mình chằm chằm, hắn hai tròng mắt lóe lên mấy phần do dự, biết không thể giấu giếm nữa, liền chậm rãi nắm chặt nắm tay, để máu nhỏ xuống, thu ở trong lòng bàn tay, mới chậm mà bất đắc dĩ hướng lão sư thẳng thắn bày tỏ bí mật của Hoàn Cầu cùng Tưởng gia, bao gồm những thôn dân chết oan cùng bình rượu thế kỉ nói ra...

Vitas kinh ngạc cùng đau lòng, nghe Trang Hạo Nhiên thanh âm trầm trọng giao cho tất cả bí mật, còn có Đường Khả Hinh lần này dự thi phải nhận trách nhiệm thật lớn, để rồi nhận hết nguy hiểm cùng thống khổ, dẫn đến vai trúng đạn, đau đớn nguy kịch... Ông nghe được trái tim từng đợt đau, trên mặt co quắp thống khổ, lập tức cảm giác được mùi máu tươi tràn đầy cổ họng, ông trong nháy mắt mạnh tay ấn chặt lồng ngực, hai tròng mắt lóe lệ quang, cắn chặt răng kiềm chế, mặt lại bộc lộ thống khổ thần sắc, miệng phun mạnh một ngụm máu tươi, người ngã xuống...

“Vitas tiên sinh!!” Mọi người nhào tới chỗ thân thể ngã xuống, đau lòng kêu lên!

***

Buổi trưa!

Phòng nghỉ VIP dành cho phục vụ rượu.

Rèm nhung màu tím, nhẹ nhàng rung, mùi thuốc phiêu đãng trong không khí, Thi Ngữ cùng Nhã Tuệ và mọi người ở trong phòng khách hơn dặm bận rộn, bên trong gian phòng một trận u tĩnh, dường như nội bộ không truyền đến một điểm khí tức, Lạp Lạp lại vào lúc này, bưng bát thuốc mà Phúc bá bảo nấu, khẩn trương đi vào gian phòng, lại nhìn thấy Đường Khả Hinh sau khi gỡ xuống viên đạn kia, vẫn như cũ sắc mặt tái nhợt, dường như vẫn rơi hoa hồn bàn, nằm ở trên giường màu tím sậm...

Tô Thụy Kỳ nhàn nhạt ngồi ở bên giường, từ đêm qua đến giờ, anh đều trầm mặt chờ đợi, thỉnh thoảng nhớ tới đêm qua cô đau đớn nói câu kia: Ai nói không có người yêu bên người, không phải anh ở bên cạnh em sao? Nghĩ tới đây, anh đột nhiên một trận đau đớn lại cảm động cười, thở dốc, mệt mỏi thay đổi một tư thế ngồi, ghế tựa cách một thanh âm vang lên...

Đường Khả Hinh hai mắt khẽ rung, mặt tái nhợt rốt cuộc nhẹ nhàng rung động, đôi môi trắng bệch, như sắp chết hơi mở ra, chậm rãi... Chậm rãi... Đại não của cô nhanh chóng khôi phục một điểm ý thức, hai tròng mắt không mở, tức khắc cảm giác được thân thể chính mình nhẹ bẫng, bị cực hạn đau đớn lẻn quá mỗi căn mạch máu, từng trận đau đớn thâm trầm, vẫn như cũ dường như ác mộng, kích thích được ý thức của mình nhanh chóng khôi phục, lồng ngực rốt cuộc nặng nề thở dốc...

Tô Thụy Kỳ nghe thấy tiếng thở dốc kia, hai mắt của anh trong nháy mắt mở, kinh hỉ nhìn thấy Đường Khả Hinh cuối cùng từ trong hôn mê cùng đau đớn tỉnh lại, anh thở phào nhẹ nhõm cười, tức khắc hơi cúi thân thể, phủ mặt nhìn về phía cô bé này, đau lòng gọi; “Khả Hinh... Cô tỉnh rồi?”

Đường Khả Hinh nằm ở đệm giường mềm mại, nhẹ nháy hai tròng mắt, rốt cuộc nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Tô Thụy Kỳ, cô tức khắc nở một nụ cười tiều tụy, thanh âm khàn khàn nói: “Tôi... Có phải hay không sống lại...”

Tô Thụy Kỳ nghe lời này, trong lòng tê rần, nhưng vẫn là thật sâu gật đầu, nói: “Đúng vậy! Cô rất kiên cường...”

Đường Khả Hinh mặt tái nhợt cười, chậm rãi lắc lắc đầu, nói: “Không sao... Không đau...”

“......” Tô Thụy Kỳ đau lòng nhìn về phía Đường Khả Hinh, hai tròng mắt không khỏi lại ẩm ướt.

Đường Khả Hinh nhẹ thở dốc, nhìn thần tình khổ sở củaTô Thụy Kỳ, cô nhẹ thở ra, vươn tay nhẹ nắm tay anh, yếu ớt nói: “Anh biết không? Tôi vừa nằm mộng... Mơ thấy lão sư đứng dưới cây phong, rất đau lòng nhìn tôi, lão sư chưa từng nhìn tôi như vậy... Ông ấy vẫn yêu cầu rất nghiêm ngặt đối với tôi, bộ dáng làm tôi muốn khóc...”

“......” Tô Thụy Kỳ hơi giật mình nhiên nhìn về phía Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh hai tròng mắt phiếm lệ, nuốt nuốt nơi cổ họng, mạc danh kỳ diệu cảm thụ được bi thương kia, càng lúc càng thống khổ...

“Cô đừng suy nghĩ nhiều... Có lẽ là bởi vì hôm qua phẫu thuật, xác thực quá đau, thời gian đau đớn, cô mới bi quan nghĩ vậy...” Tô Thụy Kỳ vội vã đau lòng nhìn về phía Đường Khả Hinh, quan tâm vì cô trước kéo đệm chăn, lại vươn tay, nhẹ gảy tóc trên trán cô, mới mềm giọng nói: “Cô trước nghỉ ngơi một chút, ghi nhớ kỹ muốn tâm tình yên lặng, ngày mai sẽ phải trận thi đấu lớn!! Bất kể là vì mình, hay là vì người yêu của cô, nhất định phải cố lên!”

Đường Khả Hinh kiên nghị tiều tụy tươi cười, hai tròng mắt rốt cuộc chiết xạ một điểm quang mang, ép buộc chính mình nhẫn xuống thống khổ, mới nhắm mắt lại...

Ngoài phòng khách ti vi tinh thể lỏng truyền đến thanh âm của phóng viên: “Các vị người xem bằng hữu!! Hiện tại có một thông tin cực kỳ khẩn cấp!! Cách trận thi đấu không tới 24 tiếng đồng hồ, mà giám khảo cùng quan chủ khảo quan trọng nhất của cuộc thi, Vitas tiên sinh người Pháp nguyên lão rượu nho vì tâm quản sưng tấy, mà được khẩn cấp đưa đi bệnh viện thành phố cấp cứu! Mà cuộc thi phục vụ rượu nho rất có thể vì một giám khảo rời khỏi mà phải điều chỉnh lại lần nữa!!”

Đường Khả Hinh chậm chạp mở hai tròng mắt, nước mắt nóng hổi, theo nỗi khiếp sợ cùng không thể tin được rơi xuống...

Tô Thụy Kỳ cũng trong nháy mắt khiếp sợ đứng lên, nhanh chóng đi ra phòng khách, cùng Nhã Tuệ và mọi người không thể tin được nhìn tin tức thứ nhất tin tức...

Đường Khả Hinh thân thể bỗng nhiên đau đớn, sắc mặt của cô tái nhợt, thần sắc run rẩy gập thân lại động tới tay phẫu thuật, cắn chặt răng căn, nhanh chóng nhấc lên đệm chăn, đi chân trần xuống giường, đi trên mặt đất băng lãnh, lại bởi vì mất máu quá nhiều, cả người một trận mắt hoa nằm bò ngã trên mặt đất...

“Khả Hinh!” Nhã Tuệ cùng Tô Thụy Kỳ một trận gấp nhào vào đến chỗ Đường Khả Hinh, đau lòng kêu!

“Buông tay ra! Không được đỡ tôi, tôi tự mình tới...” Đường Khả Hinh thần sắc run rẩy, tùy ý nước mắt chảy xuống, lại bỗng nhiên đứng dậy, muốn hướng bên ngoài loạng choạng xông ra, người cơ hồ kích động chạy gọi: “Tôi muốn đi tìm lão sư... Tôi muốn đi tìm lão sư...”

“Khả Hinh!! Cô yếu như vậy sao đi được a?” Tô Thụy Kỳ đau lòng đỡ Đường Khả Hinh, kêu to!!

Đường Khả Hinh cả người dường như trở lại cảnh cha vào tù năm ấy đau đến tê tâm liệt phế nói không nên lời, cô kích động xoay người, nhìn về phía Tô Thụy Kỳ khàn khàn rơi lệ kêu lên: “Lão sư nhất định đang đợi tôi!! Ông ấy nhất định đang đợi tôi! Tôi nhất định phải đi gặp ông ấy!! Ông ấy đang đợi tôi ———— tôi biết ông ấy đang đợi tôi! Tôi vừa nằm mơ thấy ông ấy, tôi liền biết đã xảy ra chuyện!!”

“Khả Hinh!!” Tô Thụy Kỳ đau lòng kêu Đường Khả Hinh!!

“Tin tôi! Ông ấy nhất định đang đợi tôi! Ông ấy có lời muốn nói với tôi! Tôi biết ông ấy có lời muốn nói với tôi! Tôi muốn đi gặp lão sư!! Tôi muốn đi gặp lão sư ————” Đường Khả Hinh lại cầm lấy áo Tô Thụy Kỳ khóc cầu!!

Tô Thụy Kỳ nhìn về phía Đường Khả Hinh gần như điên cuồng, tim của anh bỗng nhiên tê rần, liền đành phải nhanh chóng đỡ thân thể của cô đi ra ngoài ————

Xe cứu thương ở trên đường vang báo động, thông hành không trở ngại phi như bay về phía trước!!

“Lão sư!!” Trang Hạo Nhiên thần sắc kích động ngồi ở trong xe cứu thương, phủ thân nắm chặt tay Vitas thoi thóp một hơi, mang mặt nạ oxy, nhìn lão nhân gia mặt bộc lộ kia thần sắc thống khổ, đôi con ngươi lại thật lâu không tình nguyện nhắm lại, thật là thống khổ nặng nháy, trong miệng không ngừng nặng nề thở dốc, phảng phất có lời muốn nói...

Hàn Văn Kiệt lại trong nháy mắt này, ngăn cản Trang Hạo Nhiên đẩy ra dưỡng khí khẩu trang, để lão nhân gia dụng ý thức chống một khoảng thời gian, anh lại nhanh nhẹn thông qua trường châm, hướng Vitas thân thể các huyệt vị, trước khẩn cấp dưới đất châm, tạm thời giảm bớt thân thể thống khổ cho ông...

Trang Hạo Nhiên thì khẩn cấp ngẩng đầu, nhìn về phía Hàn Văn Kiệt!!

Xe cứu thương nhanh chóng theo đường Đồng Du rộng lớn phóng thẳng vào sân bệnh viện, vô số bác sĩ cùng y tá chạy ra... cửa xe cứu thương trong nháy mắt mở!

Bác sĩ cùng y tá, còn có Hàn Văn Kiệt cùng Trang Hạo Nhiên nhanh chóng giúp đỡ nhân viên y tế, đem thân thể Vitas mang ra khỏi xe cấp cứu, lại nhanh chóng thúc thân thể ông đi vào trong, âm thanh bước chân cùng cấp cứu vang khắp đường đi, đèn phòng cấp cứu chợt sáng lên, toàn bộ bác sĩ giỏi của bệnh viện nhao nhao mặc áo phẫu thuật, đẩy Vitas đến gần phòng bệnh...

Một bàn tay run rẩy nắm lấy tay Trang Hạo Nhiên...

Nháy mắt trước khi xe chạy vào phòng cấp cứu Trang Hạo Nhiên, đầu tiên là dừng lại, nhìn về phía lão sư đang hôn mê, cố mở hai tròng mắt, tràn đầy đau đớn, dùng hết thân thể ý thức, chậm chạp lắc lắc đầu, dường như không muốn vào phòng phẫu thuật...

“Lão sư, có chuyện gì phẫu thuật xong lại nói!” Trang Hạo Nhiên đau lòng lại muốn làm thế đẩy Vitas đến phòng phẫu thuật!

Vitas lại thống khổ lắc lắc đầu, thân thể run rẩy cố chống lại, lắc lắc đầu...

“Lão sư!!” Trang Hạo Nhiên không có cách nào, chỉ phải hơi lấy ra mặt nạ ôxi, nghiêng mặt đau lòng nghe......”Lão nhân ngài gia có lời gì muốn nói...”

Vitas vẫn như cũ nhắm hai tròng mắt, dùng tất cả khí lực, chậm rãi mở miệng...”Nhưng... Nhưng... Khả Hinh...”

“Lão sư!” Trang Hạo Nhiên tâm bỗng nhiên một trận đau đớn, nhìn về phía bộ dáng lo lắng của lão nhân gia, hai tròng mắt anh không khỏi đỏ lên, trực tiếp sốt ruột nói: “Ngài có lời gì muốn nói với Khả Hinh!! Phẫu thuật xong lại nói... Được không?”

Vitas sắc mặt tái nhợt lắc lắc đầu, khóe mắt nhỏ xuống nước mắt, dường như vô luận như thế nào đều phải chờ học sinh đến...

“Trước đừng bận tâm!!” Viện trưởng rất nhanh khẩn trương nói; “Lập tức đưa vào phòng cấp cứu!! Bệnh nhân có nguy hiểm!”

Nói cho hết lời, mọi người trong nháy mắt muốn đẩy Vitas vào phòng phẫu thuật ————

“Lão sư!!!” Một tiếng khóc nhu nhược, đột nhiên từ hành lang thật dài vang đến.

Mọi người kích động xoay người, cư nhiên nhìn thấy Đường Khả Hinh được Tô Thụy Kỳ cùng Nhã Tuệ nâng, sắc mặt tái nhợt, bị thương rơi lệ nhào tới...

“Khả Hinh!!” Trang Hạo Nhiên nhìn thấy bộ dáng này của Đường Khả Hinh, tức khắc đau lòng gọi!!

“Lão sư!! Lão sư...” Đường Khả Hinh cố nén đau trên vết thương, sắc mặt tái nhợt, trên trán tất cả đều là ẩn nhẫn thống khổ mồ hôi, nặng nuốt nơi cổ họng, hai tròng mắt chảy xuống nước mắt vọt tới bên giường Vitas, run rẩy đau lòng nắm tay lão nhân gia tay, thanh âm khàn khàn nghẹn ngào gọi: “Lão sư!! Con đã tới! Con là Khả Hinh, con đã tới “

Vitas nhìn thấy học sinh đau lòng chạy tới, ông an ủi gật gật đầu, khóe mắt lại nhỏ xuống nước mắt, run rẩy nắm tay học sinh, dường như muốn đem học sinh kéo đến trước mặt...

Đường Khả Hinh tức khắc đau lòng phủ phía dưới, áp tai vào bên mỗi lão sư, nước mắt chảy xuống, khóc nói: “Lão sư, người có lời gì muốn nói với con...”

Vitas nặng nề thở gấp thống khổ, dường như có thể cảm giác được học sinh vì cái chân tướng đáng sợ kia, mà dốc hết tất cả, trả giá tất cả... Tim của ông bỗng nhiên tê rần... Cuối cùng thanh âm khàn khàn thâm trầm yếu ớt nói: “... Lão... Lão sư... Hi vọng con... Có thể làm cho linh hồn mình... Thuần túy tham gia thi đấu... Mới không uổng công con từng... Như vậy thuần túy vì rượu nho... Nỗ lực tất cả... Đây là nhân sinh của con... Duy nhất kiêu ngạo...”

Đường Khả Hinh nghe lời này, tâm bỗng nhiên tê rần, hai tròng mắt thống khổ nhắm lại, nước mắt lăn xuống đến... Cô một trận thống khổ áy náy xin lỗi ôm chặt thân thể lão sư, khóc nói: “Lão sư! Con biết! Con biết ———— con sẽ thuần túy, dụng tâm thi đấu!!! Người yên tâm! Kỳ thực con cho tới bây giờ chưa từng quên người giáo dục!! Mặc kệ có hay không cái chân tướng kia! Kỳ thực con vẫn luôn yêu!! Vẫn luôn dụng tâm yêu!! Con sẽ không để vực sâu chôn giấu chính con!!”

Vitas nghe lời này, rốt cuộc yên tâm nhắm mắt lại, trên mặt kia co quắp cùng thống khổ dường như ở từ từ chậm lại...

Mọi người lại bắt đầu nhanh chóng thúc Vitas vào phòng cấp cứu...

“Lão sư!!” Đường Khả Hinh lại vội vàng thống khổ cùng bất xá nắm chặt Vitas tay, muốn theo vào phòng phẫu thuật, Trang Hạo Nhiên lại ôm chặt thân thể Đường Khả Hinh, đau lòng nói: “Khả Hinh! Lão sư may mắn được cấp cứu đúng lúc, mọi người sẽ chăm sóc cho ông ấy thật tốt! Thân phận em bây giờ, không thể ở đây được!! Sau đây người của hiệp hội phục vụ rượu, sẽ đến!! Đi nhanh đi!”

Đường Khả Hinh vẫn như cũ đau lòng nhìn về phía cửa phòng cấp cứu, chính ở chỗ này rơi lệ khóc rống...

“Đi thôi!” Tô Thụy Kỳ nhanh chóng đỡ Đường Khả Hinh rời khỏi, trong nháy mắt khi cô xoay người, vậy mà nghe thấy một tin tức kinh người: Vitas tiên sinh là trúng độc mới dẫn đến bệnh nguy kịch!!

Cô trong nháy mắt đau lòng thất kinh thốt lên: “Trúng độc?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK