Trang Tĩnh Vũ một mình đứng ở trước cửa sổ sát đất phòng làm việc, hai mắt thâm thúy chăm chú nhìn ánh sao nơi xa, nhớ tới Đường Khả Hinh ngồi ở bên trong buồng xe, vừa rơi lệ vừa khéo léo hiểu chuyện mỉm cười, thái độ kiên cường, dịu dàng hiểu lòng người, trong lòng ông nặng nề cảm thán một cái. . . . . . Chí Long, anh cũng biết, tôi rất hi vọng Khả Hinh thật có thể là con dâu của nhà họ Trang chúng tôi, bởi vì nó thật sự là một đứa bé rất hiểu chuyện và khéo léo, giống như khi còn bé, thường ngồi ở bên cạnh tôi, dùng bàn tay nhỏ bé non nớt, bóc hạt dưa cho tôi, lộ ra nụ cười ngọt ngào và tinh nghịch đáng yêu. . . . . . Mặc dù ông cụ Tưởng hy vọng nó có thể làm con dâu nhà họ Tưởng, nhưng cho tới bây giờ tôi cũng không có ngưng thưởng thức đối với đứa bé này. . . . . .
Thái Hiền đứng ở một bên, nhìn Trang Tĩnh Vũ, không nhịn được nghi ngờ nói: “Chủ tịch, thật ra tôi thấy, ngài rất ưa thích Đường tiểu thư, nếu như là vậy, tại sao phải buông tha. . . . . .”
Ánh mắt Trang Tĩnh Vũ nặng nề ngưng tụ, thân thể dâng lên một cổ khí thế mạnh mẽ, chậm rãi nói: “Đường Chí Long làm ở Hoàn Cầu đã từng là con hổ có đôi cánh, giúp nhà họ Tưởng và tôi đón gió lướt sóng, sáng lập vô số kỳ tích cho Hoàn Cầu, ông ấy cơ trí khí phách, làm việc cẩn thận, nhìn xa trông rộng, khi còn bé Hạo Nhiên, là một người thầy ưu tú nhất, một nhân vật như vậy, cũng không sẽ dễ dàng đưa ra yêu cầu, khi ông ấy đưa ra thì yêu cầu này tuyệt đối không phải quá mức, mặc dù không chính xác 100%, nhưng nhất định là nghĩ sâu tính kỹ, tôi rất hiểu ông ấy.”
“Nhưng có một số việc, nếu như không nói rõ, chúng ta làm sao biết yêu cầu của ông ấy chính xác?” Thái Hiền rất đau lòng cho Trang Hạo Nhiên.
Hai mắt Trang Tĩnh Vũ lóe lên, mới nói tiếp: “Nếu như vì một chút nguyên nhân ông ấy nhất định không thể nói, nguyên nhân đó nhất định rất đáng sợ.”
Thái Hiền không nói.
Trang Tĩnh Vũ cũng im lặng, chỉ đứng ở một góc trước cửa sổ sát đất, nhớ tới Đường Khả Hinh ở bóng đêm rơi nước mắt, trong lòng của ông đau nhói, con gái, con khổ rồi. . . . . .
Soảng! !
Đường Khả Hinh đứng ở trước ánh đèn bàn hơi nhạt, trừng mắt nhìn bộ tranh ghép hình Trang Hạo Nhiên làm cho mình, soảng một tiếng vỡ vụn, thủy tinh bắn ra đầy đất, vô số module ghép hình bung ra, bắn tới tùng góc phòng, hai mắt của cô rưng rưng, đôi tay sưng đỏ run rẩy rũ xuống một bên, nhìn khuôn mặt tươi cười trong khung hình đã bể nát, nghĩ tới nó đã làm bạn với mình đi qua hôn lễ, đi qua thù hận, đi qua Cambridge, đi qua một chút ngọt ngào, đi qua vườn nho. . . . . . Mới phát hiện, con đường này khá dài. . . . . .
Cô gái này, chậm rãi đứng ở trước khung hình vỡ nát, chăm chú nhìn đống mảnh vụn, cô đơn vùi đầu vào trong đầu gối, không phát ra một tiếng. Tại sao mấy ngày nay, phát hiện nước mắt lại ít đi một chút, không thích khóc giống trước kia. . . . . .
Đèn bàn vẫn chậm rãi tỏa sáng.
Một bóng dáng cô đơn vẫn ngồi ở trong khung hình vỡ nát, yên lặng, thật yên lặng cùng với. . . . .
Sáng sớm hôm sau! !
Trang Hạo Nhiên phải đi chạy bộ buổi sáng, tinh thần sảng lãng tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo ngủ màu trắng, tóc hơi ẩm ướt đứng trước tủ quần áo màu trắng cực lớn, nhìn tủ âm tường dài ước chừng ba mét, nhìn tất cả màu sắc áo sơ mi, anh một lát đi tới trước áo màu tím thẫm, cảm thấy lập dị, một lát đi tới trước áo màu trắng, lại cảm thấy quá đơn giản, anh thở dài, thật phiền não. . . . . . Lại suy nghĩ một lúc, khuôn mặt anh tươi cười, vươn tay từ bên trong lấy ra một cái áo sơ mi màu xanh nhạt, cầm hộp điều khiển từ xa, mở một cái tủ âm tường, cửa tủ màu trắng dài năm mét chậm rãi mở ra, vô số tây trang cao quý tỏa sáng lấp lánh, anh lập tức lấy một bộ tây trang kẻ sọc màu đen, cười nhỏ đi vào phòng thay quần áo. . . . . .
Không đến bao lâu, bên trong liền truyền đến tiếng thay quần áo.
Cửa, phịch một tiếng, mở ra.
Trang Hạo Nhiên, người đàn ông đẹp trai thân cao 1m90, mặc tây trang kẻ sọc màu đen, bên trong kết hợp áo sơ mi màu xanh nhạt, cổ áo mở ra, đi tới trước kính toàn thân, vừa sửa sang lại tây trang và cổ áo, vừa nhìn khuôn mặt đẹp trai trong kính, chính anh cũng không chịu nổi, cười nói: “Quá đẹp trai rồi!”
Tầng thủy tinh ở giữa chậm rãi mở ra, vô số cà vạt, nơ, kim cài vàng ròng, còn có hoa cài áo toàn bộ bày ở chính giữa. . . . . .
Hai mắt anh lóe lên đi tới trước tầng thủy tinh, nhìn một loạt đồ trang sức của đàn ông trong quầy kính chuyên dụng, cuối cùng từ trong một hộp màu xanh nhạt, cầm lên một đóa hoa cài áo màu xanh nhạt, nhẹ nhàng cài vào trước cổ áo tây trang, lấy thêm chai nước hoa đàn ông chị mới vừa từ Paris mua về cho mình, cầm phun hai bên mặt của mình. . . . . . Sau đó đi tới trước kính toàn thân, nhìn mình phong độ tao nhã, khí thế hiên ngang như vậy, cả người phát ra hơi thở vô cùng tôn quý, anh lại rất hài lòng nở nụ cười một lần nữa, lắc đầu một cái nói: “Thật sự quá đẹp trai rồi!”
Trang Hạo Nhiên lập tức xoay người, trên mặt tràn đầy nụ cười, nhớ tới tất cả mọi chuyện cùng với Đường Khả Hinh ngày hôm qua, từ lúc cô thắt cà vạt cho mình ở văn phòng, rồi đến lúc họp, cô liếc trộm mình, cùng đi chợ hải sản, cô bất đắc dĩ xấu hổ, đến hôn môi. . . . . . Mỗi kí ức đều quý giá như vàng, anh lại cười vô cùng vô cùng hạnh phúc, thay đôi giày da sáng bóng, rất phóng khoáng và vội vàng đi ra ngoài. . . . . .
Sáng sớm hôm nay ánh nắng mặt trời rực rỡ, tia nắng vàng óng ánh sáng ngời, vườn hoa phía sau khách sạn cỏ non đang xanh lá, từng cánh hoa tương tư màu hồng, còn đọng hạt sương sớm, nhỏ từng giọt, nhìn vô cùng đáng yêu. . . . . .
Dọc theo đường đi, Trang Hạo Nhiên chào hỏi từng nhân viên Hoàn Á, thậm chí nhìn thấy Tiêu Đồng đang xách theo tài liệu, chuẩn bị đi làm, vừa cùng với cô đi vào đại sảnh, vừa có chút nôn nóng hỏi: “Thân ái. . . . . . hôm nay cảm thấy tôi có gì khác không?”.
Tiêu Đồng dừng lại, đứng ở trong hành lang, nhìn Trang Hạo Nhiên vóc người rất cao, khí thế hiên ngang đứng ở trước mặt, mặc tây trang màu đen, bên trong phối áo sơ mi màu xanh nhạt, mới nhìn rất thời thượng và thân thiết, rất phong độ tao nhã, liền cười nói: “Hôm nay. . . . . . Hôm nay. . . . . Dường như là có thêm một thứ gì. . . . . .”
“Có thật không?” Trên mặt Trang Hạo Nhiên lại không ngưng được nụ cười, tiến lên một bước, hai mắt lóe sáng hỏi: “Chỗ nào khác?”
Tiêu Đồng không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên bật cười nói: “Mặt của anh khác đấy, ông thần!”
“Gì?” Sắc mặt Trang Hạo Nhiên thu lại, ngạc nhiên hỏi: “Là ý gì?”
Tiêu Đồng cố ý ho khan hai cái, mới giơ nhẹ đôi tay, khua ở trước mặt Trang Hạo Nhiên, rất giống một diễn thuyết gia nói: “Bộ tây trang hôm nay, hiển nhiên là chị Trang của chúng ta cho em trai yêu mến của chị ấy, cắt may độc quyền, tây trang này có vẻ lộ ra thân hình khỏe mạnh của anh, rất đẹp trai, nhất là sọc đen thẳng đứng, nhìn từ xa rất lấp lánh, gần nhìn càng thời thượng, khí chất hết sức đặc biệt, áo sơ mi màu xanh lá cây, phối hợp rất tốt, vừa thời thượng vừa thân thiết, trang phục rất thích hợp để hẹn hò nhất! Có vẻ hôm nay cả người anh rất đẹp trai! Đẹp trai hơn so với trước kia!”
Trang Hạo Nhiên ngẩng mặt lên, nhất thời cảm giác cả người cũng bay bỗng, lập tức vươn tay, gõ Tiêu Đồng, rất hài lòng, rất kích động nói: “Cô! ! Đồ cưới không giới hạn!”
“Cám ơn Tổng Giám đốc! !” Tiêu Đồng không nhịn được cười gật đầu, nói: “Nhưng anh. . . . . . Có thể cho tôi một ông chồng hay không? Tôi muốn chồng! Không cần đồ cưới! Mấy năm rồi tôi không có nghỉ phép, tôi muốn đi tìm tình yêu!”
“Tốt! ! Nghỉ phép có lương!” Hiện tại Trang Hạo Nhiên hưng phấn đến nổi, bạn muốn bắt anh đi xung quân, anh cũng chấp nhận!
Phốc! Tiêu Đồng bật cười, cùng lão đại đi vào thang máy, mới có hơi kì quái nhìn anh cười nói: “Nếu như tôi đoán không sai, hôm nay vui vẻ như vậy, là bởi vì một lát nữa Tiểu Đường sẽ tới báo cáo công việc chứ?”
Khụ khụ khụ! !
Đôi tay Trang Hạo Nhiên cắm túi quần, đứng ở một bên, nhớ tới Đường Khả Hinh, hai mắt không nhịn được dịu dàng, trên mặt cười thật hài lòng. . . . . .
“Ôi! Xem xem kìa!” Tiêu Đồng nhìn vẻ mặt anh, không nhịn được bật cười.
Hai người cùng đi ra khỏi thang máy, Trang Hạo Nhiên biết chín giờ Đường Khả Hinh sẽ phải tới đây, bây giờ còn thiếu hai phút, anh nhanh chóng đi về phía phòng làm việc, vừa đi vào, vừa nhìn về phía Tiêu Đồng, hào hứng căn dặn: “Chuẩn bị cho tôi hai phần điểm tâm, tôi cảnh cáo cô, cô tự mình đưa vào, phải gõ cửa tôi nói đi vào mới vào, mấy người vô dụng kia luôn có thói quen không gõ cửa liền xông vào, làm như tôi là trẻ nhỏ !”
“Biết rồi!” Tiêu Đồng cười đi vào phòng thư kí! !
Trang Hạo Nhiên thở dài một hơi, vẻ mặt đầy kích động đi vào phòng làm việc, muốn cởi tây trang ngồi xuống, nhưng vừa lo lắng khó chịu, lại có một chút nóng, anh lập tức mở hết cửa sổ sát đất phòng làm việc, cắm tất cả chong chóng gió Đường Khả Hinh làm lúc trước vào mỗi một góc, lại rất nôn nóng kích động đứng ở trước cửa sổ sát đất, hít sâu một hơi, cảm giác đầu óc mình hơi bình tĩnh, đè nén cảm xúc đi hướng trước bàn làm việc ngồi xuống, sau khi ngồi xuống phát hiện tư thế này không đúng, tư thế kia không đúng, lại cảm thấy vẫn là lúc làm việc, đàn ông đẹp trai nhất, mở tài liệu ra, ánh mắt thật sự nhìn không rõ ràng lắm, đang rối loạn . . . . . .
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.
Trang Hạo Nhiên nhận ra đây không phải là tiếng gõ cửa của Tiêu Đồng, anh lập tức có chút căng thẳng thở dốc một hơi, làm bộ xem tài liệu, kêu một tiếng: “Vào đi. . . . . .”
Cửa ầm ầm mở ra.
Cả người Vitas lạnh lùng, tay cầm một phần tài liệu đi vào phòng làm việc, ném một phần tài liệu thưởng thức rượu trên bàn làm việc Trang Hạo Nhiên, nói: “Tại sao cuộc đời của tôi lại thu được hai học trò tại Trung Quốc làm cho tôi phiền não như vậy?”
Trang Hạo Nhiên lập tức sửng sốt ngẩng đầu, nhìn Vitas, trong lòng lo lắng, hỏi: “Thầy. . . . . . Thầy giáo? Tại sao thầy tới đây? Khả Hinh đâu?”
“Cô ấy đến nhà Tổng Giám đốc Tưởng, thỉnh cầu ký tên rồi.” Vitas bất đắc dĩ nói.
Trang Hạo Nhiên lập tức đứng lên, trợn to hai mắt, không thể tin nổi nhìn chòng chọc thầy giáo, kêu: “Đi đến chỗ Tổng Giám đốc Tưởng rồi! ! ?”